Lúc xe đậu trước cục quan sát Hoài Giang, trên màn hình điện thoại hiện ra 17:03. Nếu không phải vì trò chuyện làm trễ thời gian thì có thể đã về sớm hơn dự định một chút.
Sở Trĩ Thủy lấy mấy tờ báo cáo ra, thuận tay đưa cho Tân Vân Mậu ở ghế phó lái: "Bản mềm tôi đã gửi cho cục rồi, anh đem bản cứng về văn phòng là được, tôi sẽ không lên nữa."
"Cô in lúc nào vậy?" Tân Vân Mậu nhìn vào chữ ký ở góc dưới bên phải, thấy giống hệt chữ ký của anh trên iPad, bây giờ đã biến thành bản in.
Sở Trĩ Thủy: "Máy in tiện lợi, in trên đường."
Tân Vân Mậu muốn nói lại thôi: "... Trước đây rốt cuộc cô đã trải qua những gì?"
Nếu như nói trước đây hành động của cô có thể coi là chuyên nghiệp, có hiệu suất cao thì bây giờ việc mang theo máy in tiện lợi bên mình, nghe có vẻ hơi khoa trương lại biến thái.
Sở Trĩ Thủy liếc nhìn anh thật sâu: "Chuyện trong xã hội loài người, yêu quái hỏi ít thôi."
"..."
Tân Vân Mậu nhìn chiếc xe rời đi, sau đó mới mang báo cáo lên tầng.
Bên trong văn phòng rất yên tĩnh, không thấy bóng dáng Kim Du và Ngưu Sĩ đâu, rõ ràng là vẫn chưa quay lại bộ phận hậu cần. Nhưng đây mới là tình trạng bình thường, việc kiểm tra hiện trường bồi thường luôn diễn ra với tốc độ rùa bò, thường là đến tối mới vội vàng làm báo cáo đến tận đêm khuya, hiếm khi tan làm đúng giờ.
Tân Vân Mậu ném báo cáo lên cái bàn nhỏ, anh biết buổi tối Ngô Thường Cung sẽ đến lấy, nhưng đột nhiên, anh nhìn thấy một chồng giấy nhỏ trên bàn. Đây là mẫu đơn đánh dấu công việc hàng ngày, cần phải có chữ ký của hai người. Ngày đầu tiên cô đi làm, anh đã ký một lần.
Sau đó hai bên trở mặt, Sở Trĩ Thủy không đến tìm anh nữa, Tân Vân Mậu cũng chẳng để ý gì đến chuyện đơn từ các kiểu.
Thực ra, anh ở trong cục làm việc hay không làm việc, tồn tại hay không tồn tại, cũng không ai thèm quan tâm.
Các ngón tay thon dài đưa ra, Tân Vân Mậu quét mắt qua một lượt, phát hiện trên mỗi tờ đơn đều có hai chữ ký. Anh nhớ rõ ràng là mình chỉ ký đúng một lần, nhưng trên mỗi tờ đơn chỉ cần có chữ "Sở Trĩ Thủy" ở bên trái thì sẽ có chữ "Tân Vân Mậu" ở bên phải.
Đơn đánh dấu công việc không làm quá nghiêm, nhưng cô không chỉ ký phần của mình.
Tân Vân Mậu lắc tờ giấy trong tay, đôi mắt đen như mực ngập tràn tia sáng, cười nói: "Hừm, bắt chước còn rất giống."
Ngày hôm sau, Sở Trĩ Thủy đến phòng làm việc, không bao lâu thì nhìn thấy Kim Du, người đầy vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, rõ ràng là bị công việc hôm qua hành hạ không nhẹ. Kim Du vừa buồn ngủ, vừa sa sút tinh thần, nằm gục xuống bàn.
"Hôm qua cô và anh Ngưu về lúc mấy giờ?" Sở Trĩ Thủy vừa pha cà phê, vừa hỏi.
"Sáu bảy giờ tối mới về văn phòng." Kim Du gãi đầu, nói một cách yếu ớt: "Làm xong báo cáo thì đã muộn lắm rồi, người kia còn dài dòng mất thời gian, cứ ở đó kể về kinh nghiệm du học trước đây của mình."
Sở Trĩ Thủy biết "người kia" mà Kim Du đang đề cập tới chính là trưởng bộ phận Ngô Thường Cung. Con yêu quái này rất giỏi dùng mánh lới, bám vào cái chức lãnh đạo để bắt nạt kẻ yếu, ỷ vào việc Kim Du có ít kinh nghiệm, tính cách lại mềm mỏng để chèn ép đối phương, không có chuyện còn muốn khoe khoang về bản thân, giống hình tượng người đàn ông trung niên tiền kiếm chẳng được bao nhiêu nhưng nói thì rất nhiều.
"Trưởng bộ phận Ngô còn đi du học nữa hả?" Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy đầy sự nghi ngờ: "Mọi người còn phải kê khai cả học vấn à?"
"Học vấn gì?" Kim Du ngây thơ chớp mắt mấy cái: "Tôi đến từ vùng sông nước, anh ta đến từ biển, đây không gọi là kinh nghiệm du học thì là cái gì?"
"..."
"Haiz, anh ta từng làm ở cục Tất Ngôn, bên kia ở gần biển." Kim Du bĩu môi: "Sau khi được điều đến đây, anh ta lúc nào cũng nói Hoài Giang không bằng Tất Ngô, thậm chí còn không gần biển nên trông quê mùa, không cao cấp."
Sở Trĩ Thủy chân thành nói: "... Tôi lại cảm thấy không phải cứ là hải sản thì sẽ cao cấp hơn tôm cá nước ngọt."
"Ai nói không phải, chủ yếu là chúng tôi đều ở dưới nước, nếu không sao lại bị anh ta bắt lấy nhắc mãi chứ." Kim Du than thở: "Cô nhìn anh Ngưu mà xem, đâu có gì phải phiền não."
Sở Trĩ Thủy cho rằng chuyện này không liên quan đến giống loài, hoàn toàn là do Kim Du quá dễ bị bắt nạt, nhưng tính cách đâu phải nói đổi là đổi được. Cô trấn an: "Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có muốn uống chút cà phê không?"
"A, vậy có được không?" Kim Du đã ngửi thấy mùi thơm thơm đắng đắng ấy từ lâu, thật ra rất tò mò về hương vị của cà phê, nhưng khi được mời lại thấy hơi ngượng ngùng, lộ ra sự rụt rè của mình: "Nhưng tôi chưa uống bao giờ."
"Chỉ là cà phê hòa tan thôi, không phải cà phê ngon."
Sở Trĩ Thủy pha cho Kim Du một tách cà phê nóng, đối phương chăm chú nhìn toàn bộ quá trình, tò mò về thức đồ uống có màu đậm kia.
"Tôi còn nghe nói có thứ gọi là trà sữa." Kim Du lạ lẫm quan sát, thổi nhẹ lên miệng cốc.
"Đúng là có, nhưng gần cục không có quán trà sữa."
Kim Du dè dặt nhấp một ngụm, vui vẻ cười, hài lòng nói: "Cái này uống ngon quá."
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy cô ấy uống cà phê hòa tan mà cũng thấy ngon, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác thương hại, tình mẫu tử trỗi dậy.
Ban ngày, trưởng bộ phận Ngô hầu như không xuất hiện, hơn nữa bộ phận hậu cần cũng đã ổn định.
Sở Trĩ Thủy đã xử lý xong các loại bảng biểu, định chuyển qua xem trang web tuyển dụng, nhưng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ông Lý, người nông dân lần trước. Trái tim cô nhảy lên một nhịp, nhanh chóng nhớ lại quá trình trong đầu, chắc chắn mình không làm sai gì lúc đến kiểm tra.
"Alo, chào ông ạ."
"Alo, đồng chí, hôm qua mấy người để quên đồ ở hiện trường này!" Ông Lý lớn tiếng nói: "Nếu không phiền, cho tôi cái địa chỉ, tôi đưa tới cho."
"Quên đồ?" Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Chắc là chúng cháu không quên gì..."
"Mấy người làm rơi hết rau cải vào ruộng của tôi! Hôm nay tôi mới nhìn thấy!"
"Rau cải gì cơ ạ?"
Cũng không lâu lắm, ông nông dân Lý ngồi xe ba gác tới trước cửa cục quan sát Hoài Giang, Kim Du và Ngưu Sĩ giúp dỡ những bó rau cải tươi khỏi xe. Rau này rõ ràng là vừa mới được nhổ lên khỏi đất, những chiếc lá ướt đầy sương sớm, phần rễ còn mang theo đất ẩm.
"Sáng nay tôi ra đồng đi làm thì bị dọa cho giật cả mình, khu ruộng phía sau toàn là rau cải, chắc là hôm qua hai người làm rơi xuống." Ông cụ Lý cảm thấy khó hiểu: "Hai người đến bằng ô tô hả?"
Lúc đầu ông Lý không chú ý đến chuyện kỳ lạ này, nhưng khi đến gần luống rau cải mới phát hiện nơi này quần anh tụ hội, rau cải sum họp.
Theo lời miêu tả của ông ấy, Sở Trĩ Thủy hiểu ra, đám rau cải sinh trưởng tốt ở nơi có yêu khí, Tân Vân Mậu đã đánh tan rồi biến nó thành nước mưa.
Sở Trĩ Thủy nhìn ông Lý vất vả chạy tới, xấu hổ nói: "Ông cứ giữ lại mà ăn, còn đưa tới đây cho cháu nữa, vốn là cháu phải xin lỗi vì đã làm hỏng đất đai của ông..."
Ông Lý từng gieo hạt vào đất, nhưng chúng đều bị đánh nát trước khi kịp nảy mầm, cô nghi ngờ những hạt còn lại là do yêu khí kích thích mà mọc lên.
"Có sao đâu, chuyện nào ra chuyện đó, đất đai đều đã được bồi thường xong xuôi, những thứ này có thể ăn hoặc đem đi bán, giá trị không hề ít đâu!" Ông Lý thật thà gãi đầu: "Với cả tôi còn chưa nhổ hết, cái xe này không thể chở hết được, không được, nửa còn lại lát nữa tôi sẽ mang đến."
"Không sao ạ, không phiền ông như vậy, số còn lại ông cứ giữ lấy."
"Nhưng rau cải của hai người thực sự rất ngon, nhà tôi cũng từng trồng giống cây này rồi, nhưng kết quả hoàn toàn khác." Ông Lý nghiêm túc đánh giá: "Sao mà càng nhìn càng thấy giống rau cải mọc ở đất nhà tôi..."
Sở Trĩ Thủy nghe vậy thì vô cùng chột dạ.
Kim Du đã trở lại sau khi chuyển số rau vào trong và rửa tay sạch sẽ, khẽ gọi sau lưng ông Lý: "Ông ơi."
"Hả, sao vậy?" Ông Lý theo bản năng quay đầu lại.
Giữa không trung, một quả bong bóng đầy màu sắc bay ra, đập thẳng vào trán ông Lý, giống như ảo mộng chỉ cần chạm tay một cái là tan ra. Ông ấy nhìn Kim Du với vẻ mặt ngây ngô, trong nháy mắt trở nên bối rối, muốn nói gì đó nhưng không thể nhớ ra nổi. Đầu óc đột nhiên trống rỗng, dường như có một đoạn ký ức bị cắt đứt.
Kim Du nắm chặt tay: "Xong rồi!"
Ngưu Sĩ đã quen với Sở Trĩ Thủy, anh ta biết đối phương đã biết sự thật, nên lúc này cũng không trách Kim Du ra tay trước mặt người mới. Anh ta coi đó là điều hiển nhiên, nói: "Tiễn ông ấy về nhà đi."
Ông Lý không nói tiếp đề tài vừa rồi nữa, cư xử như bình thường, chào tạm biệt Sở Trĩ Thủy: "Đồng chí, rau để lại đó, tôi về trước đây."
"Vâng, ông đi đường cẩn thận, vất vả cho ông rồi."
"Không vất vả, không vất vả!"
Sau khi chiếc xe ba gác rời đi, Sở Trĩ Thủy cứng đờ người, nhìn về phía Kim Du, da đầu tê dại nói: "Hai người đã làm gì ông ấy thế?"
"Chỉ khiến ông ấy không để ý đến những chuyện kỳ lạ nữa." Kim Du nhẹ nhàng nói: "Bong bóng của tôi có thể xóa trí nhớ, nhưng không gây hại cho con người."
Sở Trĩ Thủy như tỉnh lại từ trong mộng, chẳng trách trên mạng không có bất kỳ tin đồn gì về cục quan sát Hoài Giang, hóa ra đám yêu quái này còn có kỹ năng tinh vi này.
"Thế giờ phải làm gì với đống rau cải này đây?" Ngưu Sĩ hỏi: "Cô có muốn mang về nhà không?"
Sở Trĩ Thủy lắc đầu: "Không cần, anh Ngưu, anh cứ đưa tới nhà ăn đi, rau này vẫn tính là của cục."
"Được rồi! Vậy là trưa nay có thêm món rau cải rồi!" Ngưu Sĩ háo hức nói.
Đến trưa, quả nhiên nhà ăn của cục quan sát có thêm hai món rau, nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn hai mặn hai chay.
Kim Du gắp lấy gắp để món rau cải, ăn vô cùng nồng nhiệt, khen không dứt miệng: "Rau cải này ăn ngon quá!"
"Bởi vì là rau tươi." Sở Trĩ Thủy quả thật cũng nếm được vị giòn ngọt nhưng cũng chỉ là mùi vị mà rau cỏ nên có.
"Không, không phải vậy, tôi không nói được nguyên nhân, chỉ thấy hương vị đặc biệt thơm ngon..." Kim Du đứng lên, bụng vẫn sôi ùng ục vì đói: "Tôi đi lấy thêm một ít, trước kia chưa ăn rau nào thế này!"
Sở Trĩ Thủy chỉ cho rằng cô đồng nghiệp mỗi khi ăn sẽ thành dũng sĩ diệt mồi, cách giải thích nghe tương đối khoa trương, cũng không để chuyện này trong lòng.
Cô còn đang suy nghĩ đến chuyện nhảy việc, nếu cục quan sát có khả năng xóa trí nhớ thì việc trở lại cuộc sống bình thường rất dễ dàng. Nếu nghỉ việc ở cục, tên cô sẽ biến mất khỏi danh sách, đón một quả bong bóng xóa trí nhớ, hẳn là tất cả những gì không hợp lý sẽ bị lãng quên.
Việc cần ưu tiên bây giờ là tìm được một công việc phù hợp.
Học vấn và kinh nghiệm làm việc của Sở Trĩ Thủy đều thuộc hàng xuất sắc, đại học Ngân Hải thuộc hàng TOP ở Trung Quốc, tìm việc ở thành phố Hoài Giang không khó với cô nhưng tìm được một công việc phù hợp lại rất khó.
Giá nhà ở thành phố Hoài Giang là năm con số, nhưng mức độ phát triển kinh tế kém xa Ngân Hải. Mức lương cho các vị trí khác nhau khá thấp, mức lương thấy nhan nhản ở Ngân Hải có thể là mức lương cao ngất ngưởng ở Hoài Giang.
Một nơi làm việc ổn định là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng thời gian chuẩn bị quá dài, Sở Trĩ Thủy đã rơi xuống cái hố của cục quan sát, cô không chắc liệu mình có gặp phải tình trạng tương tự nếu nhảy việc sang nơi khác không.
Lúc rảnh rỗi, Sở Trĩ Thủy dành thời gian đi phỏng vấn với các công ty khác ở thành phố Hoài Giang, thỉnh thoảng có những vị trí được trả lương cao, nhưng sau đi nghe ngóng đã biết chắc là hố lửa, không thể tan làm đúng giờ, ngoài ra nội bộ còn chia bè chia phái, không ngừng đấu đá.
Trên bàn ăn, Sở Tiêu Hạ hiểu được suy nghĩ của Sở Trĩ Thủy, khuyên nhủ cô: "Nếu không cứ làm việc ở cục đi, tiền lương thấp một chút cũng không sao, dù sao nhà mình cũng không thiếu..."
"Chuyện lần trước của con làm mẹ và ba con sợ hết hồn, ba mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ cần con chăm sóc tốt cho bản thân, thế được không?" Tạ Nghiên lo lắng, bà biết con gái mình là người có chính kiến, cũng không thích biểu hiện ra ngoài, thường tự mình quyết định.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy sắc mặt lo lắng của ba mẹ, rõ ràng họ đang nhớ về chuyện cũ. Cô cảm thấy hơi chua xót, vội vàng nói: "Ba, mẹ, con tự có cân nhắc, hai người yên tâm."
Sau khi khảo sát một vòng, tạm thời chưa tìm thấy công việc mới, cũng đã đi một vòng thành phố Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy vẫn lái xe đến cục, trên đường nhìn thấy một quán trà sữa.
Trong bộ phận hậu cần, Sở Trĩ Thủy đặt túi trà sữa lên bàn, gọi Kim Du đang ngồi bên cạnh đến lấy.
Kim Du nghe thấy âm thanh sột soạt của túi nilon thì bối rối ngước mắt lên, nhìn thấy bốn cốc đồ uống, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Đây là..."
Sở Trĩ Thủy cười gật đầu: "Chẳng phải cô bảo muốn uống trà sữa sao? Tôi nhìn thấy trên đường."
Cục quan sát Hoài Giang nằm ở một nơi hẻo lánh, Kim Du và những yêu quái khác rất ít khi vào thành phố, nên tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Kim Du không ngờ những lời cô ấy chỉ ngẫu nhiên nói ra mà có người lại nhớ kỹ, bây giờ chân tay luống cuống, mặt mũi đỏ bừng, nói một cách máy móc: "Tôi, tôi sẽ trả tiền cho cô?"
"Không cần, không tốn nhiều tiền." Sở Trĩ Thủy còn có ý định rời đi, nên càng không muốn tính toán chút chuyện này.
Kim Du thấy ngại, đột nhiên ôm chặt lấy Sở Trĩ Thủy, cảm động suýt khóc: "Cô là người tốt nhất mà tôi từng gặp!"
Sở Trĩ Thủy đã quen với phương thức biểu đạt thẳng thắn của cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Đó là vì cô gặp quá ít người."
Trong túi nilon có tổng cộng bốn cốc trà sữa, sau khi Sở Trĩ Thủy chia cho Kim Du một cốc, để lên mặt bàn Ngưu Sĩ một cốc. Mặc dù lúc đó cô nghĩ đến Kim Du, nhưng không thể bên nặng bên nhẹ, nên mua hết cho mọi người.
Sau khi vào phòng, Ngưu Sĩ cũng đặc biệt nói cảm ơn, nhưng anh ta lại không hứng thú lắm với trà sữa, ông anh này thích uống trà nguyên chất hơn.
"Vẫn còn một ly." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Du nhíu lại, cô ấy lẩm bẩm: "Không phải là cho trưởng bộ phận Ngô chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, ban ngày trưởng bộ phận Ngô có bao giờ xuất hiện đâu."
Sở Trĩ Thủy lấy cốc đồ uống ra, cuộn túi nilon lại, đặt cốc trà sữa cuối cùng lên chiếc bàn phía sau, chỗ của Tân Vân Mậu.
Kim Du tròn mắt kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi từ hiện trường bồi thường về, Tân Vân Mậu vẫn một mình một cõi trong bộ phận hậu cần, hành tung bí ẩn, mỗi ngày chỉ ở văn phòng một khoảng thời gian ngắn, phần lớn đều là những lúc Kim Du và Ngưu Sĩ không có ở đây. Thời gian còn lại, một là trốn dưới tán cây trong sân, hai là tản bộ bên dòng suối phía xa.
Cục quan sát Hoài Giang chiếm một diện tích lớn, nhưng diện tích xây dựng lại khá hạn chế, trong sân là khu vực làm việc, phần đất rộng lớn mọc đầy cỏ dại còn lại là khu bỏ hoang.
Sở Trĩ Thủy ngồi bên cửa sổ nhìn thấy hết, nhưng cô không dám tự ý đi vào những khu vực này, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang rình rập phía sâu bên trong.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, cánh đồng hoang vu chuyển sang màu vàng, một số yêu quái xuất hiện.
Lúc Tân Vân Mậu bước vào phòng, chỉ thấy một con người, anh không khỏi khẽ nhíu mày, mặt không đổi sắc bước vào, thấy trên bàn mình có một thức uống xa lạ. Trước đó trà sữa trân châu khá lạnh, giờ đã chuyển sang nhiệt độ phòng, bên cạnh là một chiếc ống hút.
Tân Vân Mậu cầm cốc trà sữa lên, lắc lắc: "Đây là của ai?"
"Cho anh." Sở Trĩ Thủy thuận miệng nói, cô liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Tân Vân Mậu thấy đối phương cúi đầu sắp xếp đồ đạc trong túi, thậm chí không dám tiếp xúc với tầm mắt của mình, nói đầy ẩn ý: "Chà chà."
Mái tóc dài mượt mà xõa hai bên ngực, khi cúi đầu xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần và làn da dưới cổ màu ngọc bích.
Nếu cô cũng giống như những con yêu quái khác, anh còn có thể nói mấy câu tàn nhẫn, làm bộ mặt lạnh như băng, nhưng cô lại ngượng ngùng không dám nhìn anh, tình huống này khiến anh khó xử.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy tiếng động, tay đang cầm chìa khóa xe dừng lại một lúc, sau đó cẩn thận cất tấm che nắng đi, chậm rãi nói: "Là như vầy, để tránh cho anh hiểu lầm, tôi sẽ giải thích cho anh, bộ phận hậu cần không có trà sữa, cái này không phải đặc biệt mua cho anh..."
"Được rồi, cô không cần giải thích." Tân Vân Mậu đưa tay ngăn lại, chỉ coi là cô đang già miệng che giấu: "Tôi còn chưa hỏi gì, cô đã mở miệng làm gì?"
"Bởi vì tôi đã quá hiểu trí tưởng tượng cao siêu của anh." Sở Trĩ Thủy bất lực: "Nói thật, suy nghĩ của anh quá dễ đoán."
Nếu anh không mang bộ mặt lạnh lùng cự tuyệt tất cả những người xung quanh, thì những biểu hiện khác của anh thẳng thắn như một đứa trẻ.
Tân Vân Mậu gõ ngón tay vào cốc trà sữa, bày ra thái độ giảng đạo lý, nhẹ nhàng nói: "Từ sau ngày đó trở về, tôi đã nghĩ lại, nếu cô tiếp tục làm việc ở đây, chúng ta cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không tốt lắm, cô đối với tôi vẫn nhớ mãi không quên, thật sự ảnh hưởng đến trạng thái hàng ngày."
Sở Trĩ Thủy gật đầu qua loa lấy lệ: "Đúng đúng, anh nói đúng, vì vậy anh nên sớm đi điều trị đi, ảo tưởng tình ái là triệu chứng lâm sàng của rối loạn nội dung tư duy, biểu hiện thường thấy là tưởng người khác giới thích mình, đối phương có giải thích nhiều lần cũng không có hiệu quả."
Tân Vân Mậu phớt lờ mấy lời phàn nàn của cô, ngược lại còn che miệng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gõ nhịp nói: "Mặc dù tôi không thể đáp lại tình cảm của con người, nhưng từ lúc sinh ra đến nay, tôi chưa có tín đồ nào, vì sự chân thành cung phụng của cô dành cho tôi, tôi cho phép cô thành tín đồ đầu tiên của tôi."
Sở Trĩ Thủy nghe anh tự nói theo ý mình thì lập tức nhắc nhở: "... Anh có đang nghe tôi nói không vậy?"
"Cô gặp nguy hiểm, tôi giúp cô cũng là chuyện hợp lý, dù sao bảo vệ tín đồ của mình là chuyện rất bình thường." Tân Vân Mậu dúi một vật giống như miếng gỗ vào tay cô, không biết là đang tự thôi miên mình hay muốn thuyết phục Sở Trĩ Thủy, lặp lại: "Đúng vậy, vô cùng hợp lý."
Đây là một mặt dây chuyền mỏng, có vảy sáng bóng, nhìn sơ qua thì có cảm giác chất liệu giống như gỗ nhưng phân biệt kỹ thì hoa văn trên đó giống như tre, bề mặt được mài giũa đến mượt mà sáng bóng, có một lỗ để luồn dây vào. Mặt dây phẳng, hơi dẹt, có màu sẫm hơn, nhìn giống như bầu trời mù sương mùa mưa, nhưng bề mặt có lớp men màu xanh biếc.
Sở Trĩ Thủy sững sờ nhìn mặt dây chuyền: "Đây là cái gì?"
"Cô có thể coi là quà đáp lễ." Anh khẽ cười: "Không cần quá cảm động trước lòng tốt của tôi."
"Thật không thể hiểu nổi anh đang nói gì." Sở Trĩ Thủy nghĩ chắc đây là quà đáp lễ cho cốc trà sữa, cô tiện tay bỏ vào túi áo khoác, lịch sự nói: "Dù sao vẫn cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng sau này đừng nói mấy lời tương tự như vậy với người khác."
"Tại sao?" Tân Vân Mậu ngơ ngác, sau đó dường như ngộ ra gì đó, nói rõ ràng: "Lòng ghen tị của cô mạnh thật đấy, bây giờ đã không chấp nhận tín đồ khác, nhưng tôi quả thật chẳng có hứng thú bảo vệ người bình thường, cũng chẳng có hứng thú nghe nguyện vọng của họ, chuyện này cô có thể yên tâm, sẽ không có ai khác nữa."
Sở Trĩ Thủy nhanh chóng ngắt lời: "Không phải, không liên quan đến chuyện này."
"Vậy tại sao?"
"Đồ truyền giáo của anh thì tôi nhận, nhưng vẫn muốn nghiêm túc nhắc nhở anh, công khai truyền giáo ở nơi phi tôn giáo là phạm pháp." Cô xách túi rời khỏi nơi làm việc, trước khi rời đi thì khẽ mỉm cười: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được phá lệ, không cần quá cảm động trước lòng tốt của tôi."
Tân Vân Mậu nghe được câu thoại quen thuộc: "?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT