Ngày tháng trôi qua nhanh chóng.

Nếu không phải vì tình huống ở cục quan sát và mức lương quá mức phi lý, Sở Trĩ Thủy thực sự khá hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trừ Ngô Thường Cung ra, các đồng nghiệp đều dễ gần, cách cư xử có hơi khác nhau nhưng tất cả đều rất thân thiện, không có thành kiến gì với cô.

Trưởng bộ phận Ngô cũng không thù dai, chỉ có tật xấu của kẻ làm lãnh đạo, thích chỉ đạo người khác. Từ khi phát hiện Sở Trĩ Thủy làm việc rất hiệu quả, anh ta bắt đầu giao việc thêm cho cô, chắc là nghĩ cô cũng dễ xoa nắn như Kim Du.

Sở Trĩ Thủy đã quyết định nghỉ việc, hiện tại cô cũng lười gây chuyện, việc nhỏ đó đối với cô cũng chẳng là gì, cho nên tạm thời không có xung đột với trưởng phòng Ngô.

Cục quan sát Hoài Giang ở vùng ngoại ô xa xôi, gần đó không có đủ các phương tiện phụ trợ, ngay cả tiếng xe cộ ồn ào cũng không nghe thấy. Trong khoảng sân vắng lặng, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua khiến dòng suối gợn sóng lăn tăn.

Sở Trĩ Thủy đậu xe, đi dọc theo con đường dẫn đến tòa nhà văn phòng, chợt nghe thấy tiếng sột soạt. Còn chưa kịp căng thẳng, cô đã thấy một con mèo mun từ trong bóng cây nhảy ra, như một tia chớp đen xuyên qua đám lá rậm rạp.

Sở Trĩ Thủy vô thức nhìn theo, con mèo có bộ lông đen bóng, không có gì khác thường, chỉ có bốn móng vuốt màu trắng, giống như mây đen đạp tuyết.

Nó có vẻ rất nhạy bén, ngay cả khi đang bật nhảy, tư thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, đang di chuyển thì nó đột nhiên dừng lại, cảm khái nhìn lại Sở Trĩ Thủy. Một đôi mắt mèo màu vàng, đẹp đến khó tin, còn mang theo sự hoang dại, linh hoạt và cảnh giác.

Có lẽ con người trên trái đất đã thống nhất với nhau về cách gọi mèo. Thấy nó nhìn chằm chằm vào mình, Sở Trĩ Thủy dứt khoát ngồi xuống, đưa tay ra gọi: "Mimi."

Cơ thể con mèo mun cứng đờ, nó lại liếc nhìn Sở Trĩ Thủy một cái, sau đó nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Sở Trĩ Thủy tiếc nuối thở dài, đứng dậy đi vào tòa nhà.

Ở bộ phận hậu cần, Sở Trĩ Thủy gần đây đang chuẩn bị xin từ chức, định là trong hai ngày tới sẽ nói chuyện với Hồng Hi Minh. Buổi trưa cười đùa với Kim Du một lúc, buổi chiều hoàn thành nốt công việc trong ngày, cứ tưởng hôm nay có thể thuận lợi mà tan ca, nhưng Ngô Thường Cung lại có mặt rất đúng lúc.

Ở cửa văn phòng, Ngô Thường Cung đột nhiên ló đầu vào, dùng cặp mắt đen nhỏ ti hí của mình quét qua một vòng, khiến Kim Du bất an cúi đầu né tránh. Ngưu Sĩ đang bận rộn ở nhà ăn, Tân Vân Mậu không có trong phòng, bây giờ chỉ còn lại hai người.

"Tiểu Sở, cô cầm mấy tờ bảng biểu này, hôm nay làm xong rồi về."

Cuối cùng, Sở Trĩ Thủy trở thành người mới xui xẻo, buộc phải nhận nhiệm vụ của trưởng bộ phận. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 16:50, còn mười phút nữa là tan ca.

"Bảng biểu gì thế?"

"Chỉ có từng này thôi." Ngô Thường Cung đưa ra mấy tờ bảng biểu viết nguệch ngoạc: "Trước đây cô từng làm rồi."

Sở Trĩ Thủy nhìn qua, số liệu là của ngày hôm qua, nếu như sáng nay đưa cho cô, có lẽ đã xong từ sớm. Nhưng không biết cả ngày hôm nay Ngô Thường Cung lang thang ở chỗ nào, để đến bây giờ sắp tan làm mới đi giao việc.

Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: "Được, sáng mai tôi sẽ làm, đến lúc đó anh đến lấy là được."

"Vậy thì tôi sẽ đợi..." Ngô Thường Cung sửng sốt: "Chờ đã, hôm nay không làm được à? Bây giờ cô có việc gì bận hả?"

"Không có." Sở Trĩ Thủy hỏi: "Sáng mai anh có việc gì bận không?"

"Không có."

"Được, vậy sáng mai anh tới lấy đi, hạn chót là trưa mai, buổi sáng anh có thể đến kiểm tra."

Ngô Thường Cung lần đầu bị từ chối, cho rằng phải lấy lại vẻ oai phong vốn có, tức giận nói: "Trời đất, tôi đã nói rồi, hôm nay phải xử lý xong, cô có cần phải vội vàng tan ca như vậy không?"

Giọng nói của anh ta giận dữ, nghe như có tiếng sấm gầm vang, khiến Kim Du run lên vì sợ hãi.

Sở Trĩ Thủy bị mắng nhưng vẫn thờ ơ, mặt tỉnh bơ hỏi ngược lại: "Vậy anh có cần phải vội vàng bỏ bê công việc như vậy không?"

"Cô có ý gì?" Ngô Thường Cung thấy cô không ăn mềm, giật lây mấy tờ bảng biểu, không kiên nhẫn nói: "Quên đi, tôi không rảnh rỗi đôi co với cô, Kim Du cô làm đi!"

"...Vâng."

Sở Trĩ Thủy giơ tay lên cao, không đưa mấy tờ đơn ra, lặp lại: "Sáng mai tôi sẽ làm."

"Sở Trĩ Thủy, sao cô dám tự quyết định?" Ngô Thường Cung tức giận nói: "Cô là trưởng bộ phận hay tôi mới là trưởng bộ phận?"

Kim Du vội vàng nháy mắt với Sở Trĩ Thủy, lắc đầu như đánh trống chầu, điên cuồng ám chỉ cô đừng cứng rắn như vậy.

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Ngô Thường Cung, cũng không vội phản bác, chỉ cười nhẹ: "Trưởng bộ phận Ngô, bây giờ chúng ta nên xử lý tình trạng bỏ bê công việc mà vẫn được trả lương, nói thật, nếu hành vi của anh bị vạch trần, có lẽ vị trí trưởng bộ phận hậu cần sẽ phải đổi người."

"Kể từ khi tôi nhậm chức đến nay, trừ ngày đầu tiên đi làm, những ngày khác anh đều vắng mặt, như vậy là vi phạm nghiêm trọng quy chế chuyên cần của văn phòng." Cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng, mềm mỏng, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhưng không có chút gì là nể mặt lãnh đạo.

Ngô Thường Cung đỏ bừng cả mặt, phản bác: "Ai, ai nói tôi bỏ bê công việc? Ngày nào tôi cũng đến, chỉ là đến hơi muộn thôi!"

"Hầu như ngày nào cũng vậy, đến trưa vẫn không có mặt ở văn phòng, thỉnh thoảng mới xuất hiện vào buổi chiều, như vậy cũng tính là đến muộn ư?" Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: "Hôm nay anh muốn xử lý xong mấy tờ bảng biểu, cũng là vì ngày mai không muốn đến đúng giờ, chỉ cần anh lịch sự hơn một chút, không làm mất thời gian của người khác, tôi nghĩ mọi người hoàn toàn có thể giữ hòa khí với nhau."

"Nhưng nếu anh thật sự muốn dằn vặt lẫn nhau, cũng được thôi, cuối năm bị đánh giá là không xứng đáng với chức vụ, nghe nói anh từ Tất Ngô chuyển đến, hẳn là không xa lạ gì với chuyện này nữa."

Sở Trĩ Thủy vẫn luôn tò mò không biết Ngô Thường Cung làm sao leo lên được chức trưởng bộ phận, sau này mới biết anh ta bị chuyển đến Hoài Giang, sau đó đề cập đến chuyện được đào tạo chính quy, cộng thêm những lời khoe mẽ về Tất Ngô, cơ bản có thể đoán được ít nhiều.

Ngoài bản tính thích khoe khoang, Ngô Thường Cung có thể từ bỏ nơi quen thuộc Tất Ngô để đến Hoài Giang, không phải anh ta không hòa hợp được ở đó, mà là vì người trong cục Tất Ngô biết rõ lai lịch của anh ta, muốn chỉnh anh ta dễ như trở bàn tay, nếu không chạy ra ngoài, đến kỳ đánh giá cuối năm, phó bộ phận đều sẽ bị đuổi hết.

Nhưng khi đến Hoài Giang, anh ta đã thay đổi cục diện, không chỉ được thăng quan tiến chức mà còn có thể xoay nhân viên dưới cấp như chong chóng.

Kim Du và Ngưu Sĩ biết điều, chưa bao giờ cáo trạng anh ta không xứng với chức vụ, nhưng Sở Trĩ Thủy không phải người dễ bị thao túng.

Ngô Thường Cung nghe vậy sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nói: "Cô biết cái gì?"

"Tôi thì có thể biết được cái gì?" Sở Trĩ Thủy một tay cầm bảng biểu, một tay cầm ba lô, cười dịu dàng nói: "Trưởng bộ phận Ngô, vậy tôi đi trước đây, sáng mai gặp."

Bình thường cô rất dịu dàng, không hay nóng giận, nhìn giống như dễ bắt nạt nhưng không có nghĩa là khi có mâu thuẫn vẫn làm ra bộ mặt vô hại.

Ngô Thường Cung thấy cô bước đi không ngoảnh đầu lại, giận đến mức phát hỏa ngay trong văn phòng, giọng the thé nói: "Kim Du, cô mau làm cho xong việc đi!"

Kim Du cảm thấy anh ta thật khó hiểu: "Nhưng bảng biểu bị cầm đi rồi mà."

Ngô Thường Cung càng thêm khó chịu, không biết làm sao, chỉ có thể tìm bừa một người để trút giận, khôi phục lại dáng vẻ oai nghiêm của kẻ làm lãnh đạo.

Ngày hôm sau, trừ Tân Vân Mậu từ trước đến nay thích ở một mình, hiếm khi xuất hiện, Kim Du và Ngưu Sĩ đều cảm thấy sóng to gió lớn sắp ập đến, chỉ có Sở Trĩ Thủy vẫn như ngày thường, bình tĩnh ngồi vào bàn làm việc.

Một lúc sau, Ngô Thường Cung cuối cùng cũng xuất hiện, sắc mặt vẫn rất tệ.

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy Ngô Thường Cung đi làm đúng giờ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, chủ động lên tiếng chào hỏi: "Trưởng bộ phận Ngô, hôm nay đến sớm nhỉ?"

Ngô Thường Cung lần đầu tiên đến vào buổi sáng, ngày thường anh ta vốn không thích ra ngoài vào ban ngày, ỷ vào việc cục trưởng đi công tác xa, anh ta quen thói giỏi thủ đoạn, ai ngờ có ngày lại bị chiếu tướng ngược.

Giờ sinh hoạt bị đảo lộn khiến anh ta trông hơi ủ rũ, trong lòng cũng khá bối rối, nhưng không muốn mất mặt thêm nữa, nên tức giận nói: "Tôi ở đây chống mắt lên xem cô làm bảng biểu."

Hôm nay anh ta nhất quyết phải gây khó khăn cho Sở Trĩ Thủy.

"Làm xong rồi." Sở Trĩ Thủy đưa tờ bảng biểu cho anh ta: "Bản mềm vừa gửi cho anh."

Ngô Thường Cung như đấm vào đệm bông: "Cô làm lúc nào?"

Rõ ràng là cô mới đến chỗ làm, ngay cả máy tính còn chưa bật.

"Tối hôm qua."

Sở Trĩ Thủy định hôm nay sẽ xin nghỉ việc, không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác.

Ngô Thường Cung nổi giận đùng đùng: "Rõ ràng là tối qua cô có thể làm xong, sao phải nói sáng sớm để tôi phải tới?"

Sở Trĩ Thủy liếc xéo anh ta một cái, cười tủm tỉm nói: "Rõ ràng là hôm qua anh có thể giao việc vào ban ngày, sao phải đến tận lúc sắp tan ca mới mở miệng?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là gậy ông đập lưng ông.

"Sở Trĩ Thủy, cô có biết..." Mắt Ngô Thường Cung lóe lên tia lửa điện, nếu không phải Hồng Hi Minh đã dặn trước, anh ta đã lập tức kẹp chết đối phương, suýt nữa thì phun hết ra: "Cô chẳng qua chỉ là một..."

"Chẳng qua chỉ là một con người?" Sở Trĩ Thủy nhướng mày: "Anh chẳng qua cũng chỉ là một con cua."

Ngô Thường Cung, một sinh vật không có ruột, chẳng phải chỉ là phiên bản thanh lịch của con cua.

Một câu nói của cô đã vạch trần bản thể của trưởng bộ phận Ngô.

Ngô Thường Cung không ngờ bị cô đoán được thân phận yêu quái của mình, nhớ đến lời cảnh cáo của Hồng Hi Minh, trong lòng chợt hoảng hốt, vô thức nhìn về hai yêu quái khác.

Kim Du và Ngưu Sĩ không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi chỗ khác, trong một giây đó cả hai giả vờ như không biết chuyện gì.

Trên thực tế, bộ phận hậu cần, bao gồm cả Tân Vân Mậu, đều biết Sở Trĩ Thủy đã rõ chân tướng về chuyện họ là yêu quái, chỉ có Ngô Thường Cung đến nay vẫn chưa biết gì.

Ngô Thường Cung phát hiện bản thân đá phải tấm sắt.

Sở Trĩ Thủy ung dung nói: "Trưởng bộ phận Ngô, anh định sa thải tôi sao?"

"Dĩ nhiên..." Ngô Thường Cung còn chưa nói xong, đã phải bực bội sửa lời: "Là không."

Trừ khi có sai sót lớn, cục quan sát Hoài Giang sẽ không sa thải người, nếu không sẽ không giữ được chén cơm. Hơn nữa, yêu quái trong cục không thể tấn công con người.

"Nếu không có quyền sa thải tôi, anh còn ở đây ngang ngược cái gì?" Sở Trĩ Thủy cười: "Hy vọng anh có thể nhớ lâu một chút, sau này đi làm đúng giờ, đừng quay ra làm tội người khác."

Từ lúc lên làm trưởng bộ phận đến nay, Ngô Thường Cung chưa bao giờ bị người khác dạy dỗ qua như vậy!

Anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho sự liều lĩnh của Sở Trĩ Thủy, tức giận nói: "Dựa vào cái gì mà tôi không thể ngang ngược? Dựa vào cái gì?"

Tiếng gầm rú giống như sóng biển trào dâng, sắp phá tan cả bốn bức tường, cơn thịnh nộ của anh ta như biển động đập vào vách đá.

Kim Du run lẩy bẩy.

Ngưu Sĩ giảng hòa: "Thôi mà..."

Trong phòng, Sở Trĩ Thủy là người bình tĩnh nhất.

Ngô Thường Cung bày ra thái độ giận dữ, cố gắng làm cho kẻ thù kiêu ngạo phải sợ hãi nhưng Sở Trĩ Thủy lại không có phản ứng gì.

Cô xác định Ngô Thường Cung chỉ là một con hổ giấy, chỉ bắt nạt kẻ yếu, nên không thèm nhấc mí mắt, không nhìn anh ta lấy một cái, bật máy tính lên như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng như dự đoán, Ngô Thường Cung thấy cô phớt lờ mình, màn biểu diễn khoa trương lúc nãy giống như dã tràng xe cát, lần tiếp theo há miệng nói thì khí thế đã giảm xuống không ít, cứng mồm nói: "Dựa vào cái gì mà tôi không thể ngang ngược? Loài cua chúng tôi đều đi ngang!"

Nói xong, anh ta lập tức đi ra ngoài, cũng không hề cảm thấy tư thế của mình rất tức cười, giống như một con cua bò trên bãi biển.

"..."

Vậy là mưa to gió lớn không kéo đến nữa.

Anh ta không dám truy cứu Sở Trĩ Thủy, mọi chuyện cứ thế ổn thỏa.

"Đúng là..." Kim Du thấy bước chân không được tự nhiên của trưởng bộ phận Ngô, ngập ngừng nói: "Ngang thật."

Sở Trĩ Thủy không có thời gian quan tâm đến tâm hồn mong manh nhạy cảm của trưởng bộ phận Ngô, sau khi chia sẻ món cua rán mà cô mang theo với đồng nghiệp vào buổi trưa, chiều cô đến chỗ Hồng Hi Minh để nộp đơn từ chức.

Buổi sáng nổ ra vụ tranh chấp ở bộ phận hậu cần, buổi chiều Sở Trĩ Thủy xin từ chức, điều này khó tránh khỏi khiến Hồng Hi Minh suy nghĩ nhiều.

"Tiểu Sở, chị nghe nói chuyện sáng nay rồi, cục trưởng Hồ đang trên đường trở về." Hồng Hi Minh vô cùng sốt ruột nói: "Em có chuyện gì bất bình thì cứ nói, đừng hành động hấp tấp!"

Sở Trĩ Thủy vội vàng giải thích: "Không phải ạ, chị Hồng, không liên quan đến chuyện sáng nay, là vì lý do cá nhân..."

Ngô Thường Cung thật sự không có khả năng buộc cô phải bỏ đi, chuyện sáng nay chỉ là trùng hợp.

Hồng Hi Minh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Được rồi, được rồi, không liên quan đến chuyện sáng nay, nhưng chúng ta không thể vì một chuyện mà ghét cả đám được, cứ chờ cục trưởng Hồ trở lại xem sao."

Sở Trĩ Thủy cảm thấy không cần thiết phải kinh động đến cục trưởng chỉ vì chuyện vặt vãnh này, nhưng Hồng Hi Minh khăng khăng phải báo cho lãnh đạo về việc từ chức của cô. Cô không thể khước từ, đành phải đồng ý.

Phòng làm việc của cục trưởng nằm trên tầng bốn, đối diện phòng nhân sự.

Hồng Hi Minh mở cửa, bảo Sở Trĩ Thủy vào phòng đợi một lát, nói là cục trưởng Hồ sẽ quay lại ngay.

Trong phòng khá rộng rãi, có một chiếc bàn gỗ cũ, một chiếc ghế da trùm, một dãy kệ cổ rực rỡ sắc màu. Góc phòng có hai dãy tủ sách, trong đó chất đầy sách cổ, từ trang bìa không thể nhìn ra nội dung gì.

Trên tường treo thư pháp, tranh vẽ và bản đồ sao cổ, trên giá bày những thanh kiếm đồng, rải rác có hai ba đồng tiền cổ, một cách bày biện đơn giản nhưng đầy phong cách.

Sở Trĩ Thủy ngồi trước bàn cà phê nhỏ bên cạnh đợi, đây hẳn là nơi để tiếp khách, phía dưới có một bộ ấm trà.

Trên hàng lang mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, cửa cọt kẹt, Sở Trĩ Thủy nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, vừa lúc thấy hai con yêu quái bước vào cửa.

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc hoa râm, toát lên vẻ nam tính, nho nhã, trên môi nở một nụ cười nhân hậu, thấy cô kính cẩn đứng lên, thì vội vàng xua tay nói: "Không sao, ngồi đi, ngồi đi!"

Hồng Hi Minh tiến tới giới thiệu: "Đây là cục trưởng Hồ."

"Chào cục trưởng Hồ, tôi là Sở Trĩ Thủy."

"Đã nghe nói qua, đáng tiếc là chưa gặp lần nào..." Cục trưởng Hồ cười nói: "Tôi là Hồ Thần Thụy, xin lỗi, vừa đi công tác về."

Sở Trĩ Thủy vội vàng lễ phép chào hỏi.

Hồ Thần Thụy có mái tóc màu hạt dẻ nhạt, phần lớn đã ngả sang màu bạc, thoạt nhìn giống như tóc trắng của một ông lão, nhưng gương mặt không lộ tuổi tác, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, ông ta còn có một đôi mắt hoa đào, có lẽ thời trẻ rất được săn đón, nhưng bây giờ thời gian lắng đọng, không thể không nói là càng trở nên hấp dẫn hơn.

Lần đầu tiên Sở Trĩ Thủy nhìn thấy cục trưởng Hồ, cô đã cảm thấy gần gũi đến khó hiểu, không biết là vì lý do gì. Cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng như có trống đập, cô cố gắng xua đi cảm giác này, nhưng chính điều này lại khiến thần kinh cô căng thẳng.

Hồ Thần Thụy nheo mắt, ân cần nói: "Sao vậy?"

Sở Trĩ Thủy lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng lưng nói: "Không có gì, chị Hồng chắc đã nói lại với ông, là vì lý do cá nhân, tôi đang cân nhắc đến chuyện nghỉ việc, dĩ nhiên, rất cảm ơn sự bồi dạy bảo của cục trong khoảng thời gian này..."

"Tôi còn chưa trở về, có thể dạy bảo cái gì chứ?" Hồ Thần Thụy cắt ngang những lời khách sáo của cô, cười nói: "Tôi nghe nói cô và Ngô Thường Cung có chút mâu thuẫn, là vì chuyện này sao?"

Sở Trĩ Thủy đúng mực nói: "Tôi và Ngô Thường Cung đúng là có chút bất đồng trong cách làm việc, nhưng tôi chọn nghỉ việc không liên quan đến anh ta, Kim Du và những người khác cũng chăm sóc tôi rất tốt."

"Là vì nguyên nhân khác sao?" Hồ Thần Thụy lộ ra vẻ khó xử: "Hình như cô đã biết tình huống của cục, chúng tôi đều là yêu quái, nên cô không thể tiếp nhận loại môi trường làm việc này?"

"Ừm..." Sở Trĩ Thủy do dự: "Thật ra về sau tôi cũng quen dần, không phải vì chuyện này."

Hồ Thần Thụy càng thêm bối rối: "Vậy thì vì cái gì?"

Sở Trĩ Thủy mơ hồ không trả lời được.

Chủng tộc của Hồ Thần Thụy có thiên phú riêng, người bình thường khó có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của ông ta, phần lớn ai nấy đều khẩn trương không nói ra lời.

Sở Trĩ Thủy không những không bị ảnh hưởng, mà còn có thể thoải mái bày ra đôi mắt giả bộ ngơ ngác để gạt người, quả thật không giống như sợ yêu quái. Điều này càng làm Hồ Thần Thụy nghĩ không ra lý do tại sao cô lại chọn rời đi.

"Tiểu Sở, thành thật mà nói, chúng tôi rất khó tuyển được người như cô..." Hồ Thần Thụy uyển chuyển nói: "Một người không ngại thân phận của chúng tôi."

"Vì vậy, mọi người rất hy vọng cô có thể ở lại, tôi muốn nghe lý do thực sự khiến cô quyết định nghỉ việc, xem có biện pháp giải quyết không."

Giọng điệu của Hồ Thần Thụy rất chân thành, chọn từ ngữ cũng rất có chừng mực.

Có vẻ như nhất định phải nói rõ đầu đuôi.

Sở Trĩ Thủy bất lực cúi đầu, giọng điệu khó xử: "Có thể là do thân phận khác biệt, mọi người ở cục tương đối cao thượng, nhưng là một con người, suy nghĩ của tôi tầm thường hơn..."

Hồ Thần Thụy nghe không hiểu.

Cô mở lòng, thẳng thắn nói: "Tôi cũng muốn vì dân phục vụ, không muốn tiếp tục làm việc cho tư bản, nhưng tôi phát hiện nếu không bán linh hồn cho quỷ dữ thì có thể sẽ nghèo đến mức đến linh hồn cũng chẳng còn."

"Hiện tại, đãi ngộ trong cục thật sự... khụ khụ..." Cô dùng chiến thuật ho khan: "... khá là ba chấm."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play