Tiết trời ẩm ướt, sau khi cơn mưa kéo dài đã tạnh, không khí mang theo sự mát mẻ. Sở Trĩ Thủy vô thức xoa cánh tay để xua đi cái lạnh vương trên ống tay áo đang dần leo lên, dò hỏi: "Rốt cuộc yêu khí là cái gì?"

"Cô có thể hiểu là loại đồ vật mà yêu quái cần có để tu luyện thành người, bây giờ yêu khí ngày càng ít đi, người thường không nhìn thấy được." Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc: "Có lẽ là cô vừa mới mở mắt không lâu, nên dễ bị yêu khí xâm nhập."

"Mở mắt?"

"Họ cầm một quyển danh sách, viết tên lên là xác định được vị trí, có thể nhìn thấy những yêu quái không hóa người và cả những luồng yêu khí bắt đầu khởi động xung quanh." Tân Vân Mậu nói: "Cũng có một số người sinh ra đã có năng lực này."

Việc thành lập cục quan sát Hoài Giang có hai ý nghĩa, một là làm công việc trong xã hội loài người, hai là thực thi pháp luật trong thế giới yêu quái. Trong cục quan sát có rất nhiều yêu quái hóa người, có phòng ban chuyên đối phó với những kẻ gây rối, giúp duy trì sự ổn định hiện tại và giải quyết những công việc phía sau.

Hiện ở trong nước có bốn cục quan sát lớn, theo thứ tự là Hoài Giang, Ngân Hải, Tất Ngô, Không Tang, mỗi cục đóng một vai trò khác nhau trong khu vực. Ruộng đất của ông Lý thôn nọ bị làm cho lung tung, rối loạn cũng bởi vì cục từng đến đây bắt yêu quái.

"Tôi còn tưởng chỉ cần nhập thông tin nhân sự vào cục là được, bây giờ hình như còn phải ghi vào quyển sách kỳ quái nào đó." Sở Trĩ Thủy chết lặng nói: "Tôi có thể chọn không nhìn thấy mấy thứ này không?"

Theo như lời của Tân Vân Mậu, những người bình thường chỉ cảm thấy lạnh ở những nơi có nhiều yêu khí, không bao giờ nhìn thấy hay chạm vào được gì.

"Đây là điều mà nhiều người tu hành cầu còn chẳng được." Tân Vân Mậu im lặng trong chốc lát, sau đó anh đột nhiên duỗi ngón trỏ ra, chạm vào trán cô: "Chắc là cô chưa quen thôi."

Ngay khi đầu ngón tay của Tân Vân Mậu chạm vào, một dòng chảy ấm áp truyền đến, từ từ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng lạnh lẽo đến khó chịu của Sở Trĩ Thủy do bị nhiễm yêu khí. Giống như cô phải đi bộ đường dài trong biển tuyết suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể bên ngọn lửa ấm áp.

"Giờ thì ổn rồi."

Sở Trĩ Thủy sờ trán, toàn thân cảm thấy thoải mái đứng lên, cuối cùng cũng có sức leo lên thửa ruộng.

Tân Vân Mậu đi trước một bước, nghênh ngang kiêu ngạo hất cằm lên nói: "Nói trước nhé, tôi sẽ không điền vào các thể loại giấy tờ của họ, cả những thủ tục rắc rối khác cũng không hiểu, lát nữa cô tự xử lý mấy thứ này."

".. . Anh sẽ không kiêu như vậy chứ." Sở Trĩ Thủy than thở: "Vốn dĩ không nên trông cậy gì ở anh."

Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy đứng bên khu ruộng của ông Lý kiểm tra danh sách, tính toán tổng số tiền bồi thường cho toàn bộ khu đất, xác nhận không bỏ sót chỗ nào.

"Ai ui, chỗ này không phải do mấy người gây ra, vốn nó đã thế rồi, không cần bồi thường đâu." Ông Lý đem ảnh chụp so sánh, giảm bớt một ít diện tích bồi thường.

Sở Trĩ Thủy gật đầu: "Vâng, vậy cháu cho ông số điện thoại, có vấn đề gì ông cứ gọi cho cháu nhé."

"Được, được." Ông Lý ký tên vào tờ đơn.

Sở Trĩ Thủy vừa đi đến chỗ đậu xe, vừa dùng điện thoại di động sắp xếp lại ảnh, đột nhiên lòng bàn chân nhẹ bẫng, vội cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đôi giày dính bùn đã trở nên sạch sẽ, giống như chưa từng giẫm phải bùn đất. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết bùn đất rơi ra từ lúc nào, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hoàn thành công việc trong tay.

Tân Vân Mậu đi theo cô đến chỗ đậu xe, dưới chân cũng hoàn toàn sạch sẽ.

Hai người chuẩn bị trở về, Sở Trĩ Thủy lấy iPad từ túi để ở ghế sau ra, cô tiện tay hí hoáy hai cái rồi đưa cho Tân Vân Mậu: "Anh ký tên lên trên đi."

Tân Vân Mậu tiếp nhận thứ đồ điện tử xa lạ: "Ký cái gì?"

"Đương nhiên là báo cáo." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn anh, mở cửa ngồi vào chỗ tài xế.

Tân Vân Mậu cau mày: "Ảnh đâu?"

"Đưa lên rồi." Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: "Thủ tục anh còn không hiểu, lại còn biết ảnh chụp?"

Tân Vân Mậu nhìn xuống màn hình iPad, quả nhiên nhìn thấy những bức ảnh được xếp ngay ngắn ở cuối bản báo cáo, cũng không biết cô làm lúc nào. Trước đây anh từng thấy tốc độ rùa bò của những con yêu quái khác, không ngờ cô có thể vừa đi từ ruộng về đến xe là có thể hoàn thành báo cáo.

"Anh cầm bút ký vào hai bản này." Sở Trĩ Thủy thấy anh ngồi bất động nên dứt khoát lấy Apple Pencil ra, nhét vào tay anh, lướt tay một cái lật đến trang tiếp theo: "Cả phía dưới bên phải của mặt này nữa."

Tân Vân Mậu cứng đờ người, tay cầm cây bút màu trắng, anh quan sát thấy đầu bút không có mực.

Sở Trĩ Thủy định lấy bút lại để làm mẫu: "Không vấn đề gì, dùng như bút bình thường, anh cứ ký tên lên màn hình..."

Nhưng Tân Vân Mậu lại cảm thấy xấu hổ trước sự quan tâm của cô, nhanh chóng ký tên lên tờ đơn, buồn bực nói: "Không cần cầm tay chỉ việc, không phải tôi không biết dùng, chỉ là tôi thích phương pháp nguyên thủy."

"Phương pháp nguyên thủy?"

"Đúng vậy, những phát minh mới của các người rất rẻ tiền, vẫn là giấy và bút mực ngày xưa cảm giác tốt hơn." Tân Vân Mậu cứng mồm nói.

"Nguyên thủy?" Sở Trĩ Thủy đảo mắt: "Vậy là tôi nên để anh xuống xe tự về, ngồi xe thật sự không đủ nguyên thủy."

Tân Vân Mẫu nhàn nhã dựa vào cửa kính xe, đùa cợt nói: "Nếu tôi xuống xe đi bộ về, chẳng phải uổng phí tâm tư của cô rồi sao?"

"Cái gì?"

"Muốn ở riêng hai người thì cứ nói thẳng." Tân Vân Mậu bỗng nhiên hiểu ra: "Vậy mà tôi lại ra ngoài cùng cô, giờ tôi mới nhận ra. Đây hẳn là phép khích tướng, tôi thấy hình như cô liên tục tạo cơ hội để chúng ta giao lưu thì phải?"

"..."

Sở Trĩ Thủy xoa hai thái dương: "Mặc dù tôi biết làm làm yêu quái mạnh rất khó, nhưng có thể phiền anh thỉnh thoảng làm người, nói vài câu giống người được không? Anh không cảm thấy lời nói của mình rất kỳ quặc hả?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tân Vân Mậu lắc hộp kẹo trong tay, như thể nắm được nhược điểm của cô, cười nhạo: "Còn nói không phải ân cần hỏi han, nhìn lại xem suốt dọc đường cô đã làm gì đi."

Anh được nước lấn tới, nói hết câu này đến câu khác.

Sở Trĩ Thủy bị anh nói đến phiền lòng, cô ra vẻ ác ý chế nhạo: "Có phải anh chưa được ai thích bao giờ không, cho nên thấy người ta quan tâm một chút thì sẽ hiểu lầm đối phương, không cảm nhận được đó chỉ là lòng tốt của người ta?"

Nói xong, cô yên lặng chờ anh vênh váo phản kích lại, nhưng bên trong xe lại yên tĩnh đến khó hiểu.

Cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm bên ngoài xe như muốn chui vào bên trong, bầu không khí vốn tranh cãi ồn ào bỗng chốc trở nên vắng lặng.

Cả hai không nói một lời nào, thời gian như ngừng trôi.

Sở Trĩ Thủy quay đầu lại, nhìn thấy Tân Vân Mậu lặng lẽ dựa vào cửa sổ xe, tóc mái rơi xuống dưới trán, đôi mắt như bị mực đổ vào, chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ, ở trong góc tối lúc sáng lúc tối. Hai cánh tay anh đặt trước ngực, trong tiềm thức đang chuẩn bị phòng ngự.

Sở Trĩ Thủy khó hiểu trước thái độ im miệng không nói lời nào của anh, cô dứt khoát chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "Sao anh không nói gì?"

"Nói cái gì?"

"Ai biết anh định nói gì, nhưng tôi cảm thấy anh không nên im lặng..." Trong lòng Sở Trĩ Thủy không được tự nhiên, khóe miệng giật giật, tức giận nói: "Dựa theo suy nghĩ mơ mộng hão huyền của anh, hẳn sẽ nói mấy câu linh tinh như "Ai nói vậy, lúc trước người đuổi theo tôi xuống lầu là cô mà" hay đại loại thế."

Dù sao thì cũng không nên bị châm chọc mà không cô đơn im lặng như vậy.

"Ồ!" Trong nháy mắt, vẻ mặt Tân Vân Mậu lập tức thoải mái hơn, quét sạch sự im lặng vừa rồi, anh gật đầu nói: "Có lý, ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã có ý đồ quấy rối tôi."

Bầu không khí lại sôi động trở lại.

"Bệnh thần kinh của anh lại tái phát hả?" Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy bình tĩnh: "Quên đi, anh nói thế nào tùy thích, dù sao tôi cũng đi làm hai ngày nữa thôi, không biết người sau có chịu nổi anh không?"

Tân Vân Mậu sửng sốt: "Có ý gì? Cái gì mà người sau?"

"Nếu tôi rời đi, vị trí đó sẽ để trống, cần phải có người mới thế vào." Sở Trĩ Thủy không dám đề cập vấn đề này với Kim Du nhưng với Tân Vân Mậu thì cô không cảm thấy lo lắng gì.

Tân Vân Mậu trầm tư mất vài giây, sau đó nhướng mày nói: "Sao cô lại nghỉ việc? Chẳng phải con cá đó ngày nào cũng quấn quýt lấy cô sao? Với cả cô chung sống rất hòa thuận với bọn họ mà."

"Anh cũng để ý đến chuyện trong phòng làm việc hả?" Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: "Vậy là bình thường ở trong phòng là anh giả bộ không quen?"

Tân Vân Mậu không trả lời thẳng, trầm ngâm nhìn cô: "Bởi vì bị tôi từ chối nên mới lựa chọn nghỉ việc?"

"Không phải!" Sở Trĩ Thủy chối vội, rất sợ anh lại bôi nhọ mình, vừa tức vừa buồn cười nói: "Anh cho rằng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, tôi còn có thể tiếp tục làm việc ở đây sao?"

Sau khi biết được công việc chính ở cục quan sát, Sở Trĩ Thủy lập tức hiểu rằng mình không thể nào đảm nhiệm nổi. Cô ở bộ phận hậu cần nên ít khi phải tiếp xúc với những con yêu quái ở bên ngoài, nhưng cũng ý thức được rằng con người không thích hợp làm việc ở đây.

"Cảnh tượng ngày hôm nay?" Tân Vân Mậu khó hiểu: "Yêu khí trong đất đã bị đánh tan."

Sở Trĩ Thủy không biết phải làm sao: "Không phải ý này..."

"Tôi đã xử lý hết rồi, cô còn lo lắng cái gì?"

Đúng là hôm nay anh đã xử lý hết, nhưng sau này cô có thể gặp phải chuyện này nữa!

Sở Trĩ Thủy thở dài một hơi, cau mày nhìn Tân Vân Mậu, giảng giải từng chút một: "Như vậy đi, để tôi lấy ví dụ cho anh xem, một số người khi tìm việc phải trải qua khảo nghiệm, có người chọn ở gần quê, có người chọn đến những nơi xa lạ, trong trường hợp thứ hai, người bình thường phải làm việc với những con người xa lạ, trong một môi trường xa lạ, không có mối liên hệ hay sự kết nối trong công việc, sau đó sẽ cảm thấy khó khăn, cô đơn..."

"Mặc dù cục quan sát Hoài Giang ở quê của tôi, nhưng tình huống của tôi bây giờ không khác gì người đến khảo nghiệm từ nơi khác. Tôi là con người duy nhất trong cục, tất cả đều không phải người, anh hiểu không?" Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: "Tôi và mọi người không giống nhau, không thuộc về cùng một thế giới."

"Trước kia tôi chưa từng gặp yêu quái, thậm chí chưa từng thấy qua yêu khí, tôi không có năng lực làm việc trong lĩnh vực này."

Giọng điệu của Sở Trĩ Thủy chân thành, nói một mạch không hề vấp, như thể cô đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần trong đầu.

Tân Vân Mậu suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: "Không phải cùng một thế giới thì sao?"

"Anh vẫn không hiểu..."

"Cũng không phải đều là yêu quái, là có thể coi là cùng một thế giới. Con người các người cũng thế, chính cô cũng vừa nói thế, chỉ là hoàn cảnh khác nhau, khác biệt quá lớn." Tân Vân Mậu tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn những ngọn núi phía xa, không biết anh đang nhớ lại cái gì, sau đó đảo mắt trở lại, bình tĩnh nói: "Tôi cũng không giống bọn họ, nhưng tôi vẫn ở lại, đồng nghĩa với việc cô cũng có thể."

Đôi mắt của anh bị bao phủ bởi làn sương mù đen kịt, mông lung mà khó đoán, nhưng vẫn tỏa ra thần thái hiên ngang.

"Họ có năng lực của họ, cô cũng có năng lực của riêng cô. Cho dù cô chưa từng nhìn thấy yêu quái, nhưng cô biết dùng mấy thứ đồ kỳ quái kia, cũng coi là có năng lực làm việc." Tân Vân Mậu nhún vai: "Cho nên không có yêu khí cũng được."

Sở Trĩ Thủy vốn đã quen với mấy lời kỳ quặc của anh, nhưng không ngờ đối phương lại thay đổi tính tự phụ thường thấy, thái độ đứng đắn của anh làm người khác không quen.

Lông mày khẽ giật, cô nhẹ giọng nói: "Anh nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tôi không phải yêu quái, gặp phải tình huống vừa rồi, các người có thể đánh tan yêu khí, còn tôi thì..."

"Chuyện này có gì to tát?" Anh mím môi: "Sau này tôi lại đi cùng cô là được."

"Cái gì?"

Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, dường như Tân Vân Mậu cảm thấy mình đáp ứng quá thoải mái, nên cố ý che giấu nói thêm: "Nhưng cô phải làm báo cáo."

Sở Trĩ Thủy bị thái độ dễ nói chuyện của anh làm cho bối rối, ngây người nói: "Giờ anh không sợ tôi dính lấy anh nữa à?"

Rõ ràng trước đây anh không lạnh lùng thì hờ hững, giờ lại thay đổi cách cư xử bình thường để khuyên người khác ở lại.

Tân Vân Mậu bỗng nhiên cứng họng, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng khó chịu nhượng bộ: "Đâu còn cách nào khác, cô khó lòng kìm nổi, tôi đành nhịn một chút vậy."

"..."

Hay lắm, sự cảm động của cô đã hoàn toàn biến mất.

Thời gian để con yêu quái này nói tiếng người không kéo dài quá hai phút, ngắn hơn cả thẻ dùng thử.

Sở Trĩ Thủy không mặn không nhạt mỉa mai lại: "Năng lực chọn chữ đặt câu của anh đúng là đã đạt tới đỉnh cao."

"Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể khống chế bản thân, cô là con người, cô hiểu chưa?" Tân Vân Mậu dùng ngón tay gõ vào cửa xe, nghiêm nghị cảnh cáo: "Quân tử sắc nhi bất dâm, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, đừng để yêu quái dạy cô đạo lý làm người."

(*) Quân tử sắc nhi bất dâm, phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.

Giọng điệu của anh trịnh trọng khác thường, còn đưa ra lời của Khổng Tử để răn dạy, như thể cô đúng là một con thú đói bụng ăn quàng, có thể ép bức cơ thể băng thanh ngọc khiết của anh đi vào khuôn khổ.

"..."

Một lúc lâu sau, Sở Trĩ Thủy cuối cùng cũng mở miệng, chuyển đề tài: "Anh có biết trong thế giới loài người chúng tôi, tùy tiện ngồi lên xe người khác giới, còn nói những câu mập mờ không rõ ý, thậm chí còn lắt léo đủ đường hẹn lần sau, sẽ bị đánh giá là gì không?"

Tân Vân Mậu: "Đánh giá là gì?"

"Không, giữ, nam, đức." Cô nở nụ cười đầy khinh bỉ, liếc nhìn anh: "Giống như anh vậy."

"???"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play