Hai chú chim chích chòe đậu trên cành cây ngoài cửa sổ đang không ngừng hót líu lo.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, làm phát sáng cả bức tường trắng của văn phòng. Vô số giấy A4 được dán trên tường, trên giấy in những con chữ nhỏ li ti, nhìn vào thì thấy tựa đề là《Quy trình tuyển dụng nhân viên mới》, góc dưới bên phải ký tên — Phòng nhân sự Cục quan sát Hoài Giang.
Bàn làm việc đơn giản đến nỗi thậm chí được coi là tồi tàn, máy nước uống lâu đời trong góc xó, còn có âm thanh bàn phím lúc vang lúc không.
Sở Trĩ Thủy vừa ngồi ngay ngắn vừa lặng lẽ đánh giá xung quanh, công ty trước kia thích nhất là dán áp phích và khẩu hiệu lạ mắt trên tường, nhưng vách tường của phòng nhân sự lại chỉ có màu trắng hơi ố vàng, đó là vết tích ăn mòn của năm tháng.
So sánh sự đối lập của hai bên xong, cuối cùng cô cũng sinh ra cảm giác chân thực, cô trở về thật rồi.
“Được rồi, tôi đã nhận được tài liệu, cũng nhập thông tin cá nhân của cô xong rồi, chắc không còn chuyện gì khác nữa.”
Sở Trĩ Thủy thở dài một hơi, lịch sự nói: “Cảm ơn cô.”
Người phụ nữ trung niên trước máy tính ngẩng đầu lên, giọng nói của cô ấy vang dội mà lanh lẹ, pha lẫn với tiếng hót báo hiệu mùa xuân của chim chích chòe, cười nói: “Tôi là Hồng Hi Minh, chủ yếu phụ trách công việc hành chính nhân sự trong cục, sau này cô có vấn đề gì có thể tìm tôi.”
Có thể chủ quản hành chính và nhân sự, vậy chắc là không phải người không có phận sự.
Sở Trĩ Thủy lập tức hiểu rõ thân phận của đối phương, giọng nói của cô mang theo cảm kích: “Được ạ, cảm ơn cô Hồng.”
“Ôi trời, không cần gọi như vậy, gọi tôi chị Hồng là được rồi.” Hồng Hi Minh liếc nhìn tư liệu: “Trước đây Tiểu Sở làm việc ở thành phố Ngân Hải sao?”
“Đúng ạ, em học đại học ở đó, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc.”
“Sao đột nhiên muốn trở về? Ngân Hải tốt xấu gì cũng là đô thị loại 1, luôn tốt hơn Hoài Giang nhỏ này.”
“Ba mẹ em đều ở Hoài Giang.”
“Cũng đúng, gần nhà, cả nhà đoàn viên là hạnh phúc nhất.”
Hồng Hi Minh nhiệt tình dẻo miệng, cô ấy làm xong các loại thủ tục lại tám nhảm với Sở Trĩ Thủy rất lâu, cuối cùng từ chuyện học hành, hoàn cảnh gia đình, nhân khẩu trong nhà, quá trình làm việc rồi nâng cấp lên có độc thân hay không.
Cũng may là Sở Trĩ Thủy đã chuẩn bị trước, cô vừa đáp lại trôi chảy, vừa chêm thêm lời vào đúng lúc, cắt ngang nội dung trò chuyện đang ngày càng nguy hiểm.
“Chị Hồng, hôm nay em muốn đi làm quen với mọi người trong ban một chút được không?”
Hồng Hi Minh đột nhiên bừng tỉnh: “Ôi trời, em là người đặc thù mới tiến cử vào, hình như cục trưởng Hồ có sắp xếp khác cho em, nhưng dạo gần đây ông ấy đi công tác không ở trong cục, nếu không thì em đi tìm hiểu làm quen phòng ban khác trước một chút, hoặc nếu em không thể đợi thì giờ chị gọi điện thoại cho cục trưởng Hồ…”
“Không sao, em không gấp, đợi cục trưởng Hồ về đi.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Chị Hồng chị sắp xếp cũng được.”
“Được, vậy hôm nay em nghỉ ngơi đi, nhập tư liệu cũng khá mệt, ngày mai đi đến bộ phận hậu cần, đợi sau khi cục trưởng Hồ trở về lại xem thử ý của ông ấy.”
Ở cửa văn phòng, vì sợ làm chậm trễ công việc của đối phương nên Sở Trĩ Thủy từ chối ý muốn đưa cô xuống lầu của Hồng Hi Minh. Hồng Hi Minh vừa là cấp trên vừa là trưởng bối, Sở Trĩ Thủy là cấp dưới và tiểu bối, tất nhiên không thể không hiểu chuyện.
Hồng Hi Minh nghe đối phương đùn đẩy hết lần này đến lần khác, cô ấy hiếm khi nhẹ giọng, chần chừ nói: “Tiểu Sở à, cô gái nhỏ như em có lớn gan không?”
Sở Trĩ Thủy mài thanh mắt đẹp, da dẻ trắng nõn, đôi mắt trong veo, đường nét ngũ quan ôn hòa, trông có vẻ rất tốt tính. Cô không phải mỹ nữ tuyệt sắc nhưng thắng ở chỗ hương sách thẩm thấu cả người, ăn nói có tiến có lùi, cực kỳ giống học sinh xuất sắc nhận được niềm tin của giáo viên trong trường học.
Hồng Hi Minh lo cô gái nhỏ bị dọa sợ.
Sở Trĩ Thủy không hiểu: “Gan lớn bao nhiêu mới tính là lớn ạ?”
“… Chính là… chắc là em không sợ yêu quái nhỉ?”
“Chị Hồng, trên đời này không có yêu quái.”
“Ha ha ha, nói cũng phải.”
Nụ cười của Hồng Hi Minh vẫn rực rỡ như cũ, nhưng bất chợt đã khô khốc, ánh mắt bất định bay xa. Một khắc sau, cô ấy chuyển sang khuyên nhủ: “Được, em về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai đến làm việc, không có gì đáng sợ đâu.”
Sở Trĩ Thủy đối mặt với sự an ủi của Hồng Hi Minh mà mơ hồ cả đầu, nhưng rất nhanh đã quăng những hoài nghi ra sau đầu.
Hai người chào tạm biệt ở ngoài cửa phòng nhân sự.
Hồng Hi Minh nhìn theo bóng lưng của Sở Trĩ Thủy biến mất ở đầu cầu thang, thở dài nói: “Ầy, người này có thể kiên trì bao lâu đây.”
Hoàn thành nhập liệu thông tin nhân sự, sau đó chính là “mở mang tầm mắt”.
Sau khi Sở Trĩ Thủy rời khỏi phòng nhân sự, theo ký ức đi về theo đường ngược lại ban đầu. Tòa nhà của cục quan sát Hoài Giang đã rất lâu đời nên không có thang máy, hành lang không bóng người qua lại nhưng vẫn chật chội, như một con đường không gian dài và hẹp chỉ lộ ra ánh sáng ở đầu cuối con đường.
Phòng nhân sự nằm ở tầng bốn, Sở Trĩ Thủy rẽ vào đầu cầu thang, vừa chầm chậm đi xuống vừa ngẫm nghĩ công việc. Nếu đã nói cục trưởng Hồ có sắp xếp khác, có lẽ mình không dễ gì mà lười biếng.
Cô chọn cục quan sát là vì ổn định nhàn nhã, vẽ ra một đường giới hạn triệt để với công việc địa ngục trong quá khứ. Rời xa sự hối hả của thành thị, thu được sự yên bình đã lâu không gặp, nghênh đón cuộc sống bình phàm hoàn toàn mới.
Có điều, tạm không nhắc đến cuộc sống có yên bình hay không, trong cục giờ lại yên tĩnh đến dọa người.
Ngoài tiếng bước chân của cô ra thì xung quanh vắng vẻ đến vô lý, đến chim chích chòe cũng không thấy tung tích.
Sở Trĩ Thủy chầm chậm dừng chân lại, cô quên mất tầng lầu cụ thể mình đã đi qua, chỉ cứng nhắc đi xuống cầu thang. Thậm chí cảnh tượng cầu thang rất lâu cũng không có thay đổi, giờ cô mới dần ý thức được độ cao của bốn tầng lầu, hình như lúc đi lên không tốn nhiều thời gian đến thế.
Cô đi mãi cũng không được một tầng.
Ánh sáng trong văn phòng làm việc của phòng nhân sự tươi đẹp rực rỡ, chiếu sáng đầy đủ, nhưng nơi hành lang lại ngược lại hoàn toàn, không chỉ có cửa sổ nhỏ diện tích không lớn, ngoài ra còn bị bao phủ dày đặc bởi dây leo, độ sáng có giới hạn toát ra từ khe hở của lá cây um tùm. Ánh mặt trời ấm áp bị phiến lá cắt trở nên loang lổ, rơi trên bức tường của hành lang thành bóng ma lắc lư, hình vẽ trắng đen trừu tượng như vô số cặp mắt không có ý tốt nhìn chăm chăm vào người ta.
Bức tường cũ ký ảm đạm nứt nẻ, hình thành những vết đốm chi chít, như mạng nhện không thể phá vỡ, không chút âm thanh nhốt cô lại bên trong.
Sở Trĩ Thủy đứng trong hành lang xa lạ định kiểm tra vị trí của mình, nhưng chỉ cảm thấy một luồng nhớp nháp lạnh lẽo từ mắt cá chân xâm nhập lên trên, giống như một con rắn độc lạnh ngắt đang trườn bò ngoằn ngoèo, chậm rãi mà mạnh mẽ khóa chặt con mồi, khiến người ta không rét mà run, lòng đầy lo sợ.
Lúc lên lầu chỉ cảm thấy môi trường cũ kỹ, nhưng không có bầu không khí u ám này.
Cô chợt rùng mình một cái, sinh ra dự cảm không tốt, lại nhớ đến sự an ủi của Hồng Hi Minh, trong đầu nghĩ ra vô hạn mơ hồ và kinh hoảng, sớm biết thế đã không nên để người bạn thời thơ ấu nghe ngóng về đãi ngộ của cục quan sát, mà nên hỏi có quỷ ám không mới đúng.
Từ nhỏ cô đã hơi sợ ma quỷ, nhưng lăn lộn trong xã hội của người trưởng thành bao năm, sớm đã quên mất nhược điểm lúc còn nhỏ.
Nhưng đây không phải là cục quan sát sao?
Tác phong người làm quan chắc có thể làm tản đi thế lực ma quái loạn thần.
Sở Trĩ Thủy căng cứng da đầu leo cầu thang đi ngược trở lại định đi tìm chị Hồng, không dám tiếp tục đi xuống lầu nữa. Thế nhưng, đầu cầu thang tầng bốn sớm đã biến mất, trừ những bậc thang vô hạn thì không có bất cứ cánh cửa rời khỏi nào cả.
Qủy dẫn đường.
Cầu thang thông qua cả tòa nhà, mặc kệ là đi lên lầu hay xuống lầu, đều không có đường trốn thoát.
Sở Trĩ Thủy móc điện thoại ra khỏi túi, phát hiện căn bản không có tín hiệu. Cô mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình, sau đó quan sát sự biến hóa xung quanh.
Trong yên tĩnh, cô chợt nghe thấy tiếng vọng xì xì kỳ quái phía sau bức tường trắng nứt nẻ, không biết là tiếng gió hay là tiếng gầm của thú dữ, kinh động những chiếc bóng kỳ quái trên bức tường cao. Màu sắc của bóng đen không có quy tắc trên đó rất sậm, như giấy Tuyên Thành bị vết mực làm nhòe, nhanh chóng dây ra còn nhe răng múa vuốt, như móng vuốt quỷ dữ tợn dao động.
Hình như chúng phát giác được ánh mắt của cô, cuối cùng cũng lộ ra chân thân từ trong nơi ẩn náu.
Bóng cây trong hành lang như đốm lửa đen ma quái nhảy nhót, đang di chuyển trên bức tường trắng trơn, di chuyển từ nơi này đến nơi khác, như đang chiếu lên cái bóng của con bạch tuộc to lớn, cực giống những pha đáng sợ trong phim kinh dị.
Một màn sắt thẫm màu đang gom lại trên tường trần nhà, như đám mây đen đè lên cô, khí thế hung ác nhào xuống.
Tim của Sở Trĩ Thủy đập như trống bỏi, da đầu tê rần, cô hoảng loạn cấp tốc nhảy xuống không chọn đường, cũng không dám khám phá tầng lầu của hiện tại, chỉ muốn nhanh hết mức chạy thoát cái bóng kỳ quái!
Trong hành lang yên ắng chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp, như thời khắc đếm ngược cái chết không ngừng gõ cửa.
Cô nhát gan quay đầu nhìn lại, sau lưng nổi da gà, mồ hôi lạnh toát ra, lo rằng trong quá trình chạy trốn xoay người thì bị bắt lại như trong truyện ma. Không dễ gì mới nhìn thấy một cánh cửa, cô không quan tâm mà tông cửa chạy trốn, thậm chí không thèm quan tâm nó thông đến tầng nào.
Cô sợ nhất là đi trong hành lang không người, trực tiếp bị bóng đen nuốt sống một trận, may mà có bóng người ở cách đó không xa.
“Cảm phiền đợi một chút!”
Sở Trĩ Thủy bỗng nhiên nhìn thấy được con người, trong phút chốc đầu tim nhẹ nhõm, phảng phất như nhìn thấy tia sáng của hy vọng.
Bóng hình cao gầy phía trước nghe được giọng cô nên dừng lại.
Có vẻ đó là một người đàn ông, thân hình như ẩn như hiện trong bóng tối, mơ hồ không nhìn rõ tướng mạo, chỉ nhìn ra được chân dài vai rộng, lưng khá thẳng tắp. Anh đút một tay vào túi, thuận thế xoay người nhìn cô, đứng tại chỗ không nói một lời, hình như im lặng đợi lời tiếp theo của cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc anh quay đầu thì tiếng gió dừng lại, ý lạnh rét ẩm cũng theo đó tan biến.
Sở Trĩ Thủy vội vàng đi qua, cuối cùng cũng nhìn rõ được dung mạo của đối phương. Vốn dĩ cô còn lo xuất hiện tình tiết gặp ma, người đàn ông vừa quay người lại vậy mà cũng là ma, trên mặt đều là vết thương đầy máu các loại. Cũng may ngũ quan của anh tuấn tú, ngoài vẻ mặt nguội lạnh thì mọi thứ đều trông rất bình thường.
Người đàn ông mặc áo đen bị gọi lại thậm chí có hơi mù mờ, anh im lặng nhìn chằm chằm người gọi mình, phát hiện dung mạo đối phương thanh lệ nhưng sắc mặt lại trắng bệch. Tóc mai cô bù xù tán loạn, không biết đã trải qua chuyện gì, ngôi sao sáng lấp lánh nơi sâu thẳm trong đáy mắt, ánh sáng bất an lan ra vỡ vụn.
Sở Trĩ Trĩ điên cuồng xông tới một đường, vội đến nỗi không điều chỉnh được hô hấp, lại dùng ánh sáng dư lại lén nhìn phía sau, xác nhận trên tường không có bóng đen, tạm thời thả lỏng dây thần kinh căng chặt, có một loại mừng rõ như sống lại sau thảm họa.
Cô chạm phải ánh mắt dò xét của người đàn ông, giờ mới nhận ra hành động nhào đến gọi người ta của mình rất lỗ mãng, vội nở nụ cười cứng ngắc hỏi thăm: “Chào anh, xin hỏi đây là tầng mấy?”
Người đàn ông không đáp lại, trái lại càng lộ ra sự mù mờ, hất nhẹ cằm ra hiệu.
Sở Trĩ Thủy nương theo ánh mắt lạnh lẽo của anh, bỗng nhìn thấy bảng hiệu 3F trên trường, thật trùng hợp là cái bảng ấy dán bên cạnh hai người. Chữ lớn như thế mà cô lại không thấy.
Sở Trĩ Thủy vừa trải qua chuyện kinh khủng xong, không chỉ nụ cười hơi run rẩy, ngay cả giọng nói cũng phát run: “Được rồi, cảm ơn.”
“… Không có gì.”
Người đàn ông im lặng cuối cùng cũng mở miệng, tiếp đó nâng cặp chân dài lên không dừng lại lâu thêm nữa.
Sở Trĩ Thủy nhìn anh rẽ vào đầu cầu thang phía trước, không ngờ cầu thang trong tầng không chỉ có ở một chỗ, cô gấp gấp đuổi theo: “Cho hỏi bên này có thể thông đến tầng một không?”
Sẽ không đụng phải bóng đen kỳ lạ và bậc thang không có điểm cuối nữa chứ?
Thân hình của người đàn ông tạm dừng lại, anh hơi nhếch mày, lời lẽ đơn giản nói: “Có thể.”
Sở Trĩ Thủy hơi thở phào, không quan tâm đến ánh mắt cổ quái của đối phương, dứt khoát bước nhanh xuống lầu theo anh, sợ mình bị rơi lại đơn độc lần nữa.
Lần này, trên tường là hai bóng người, tiếp nối một trước một sau, không có bất kỳ quái vật nào nữa, cũng không gặp phải quỷ dẫn đường.
Người đàn ông mặc áo đen hình như có phần không quen lắm, anh bước mấy bước qua một bên rồi đứng lại, định để Sở Trĩ Thủy đi trước, ai biết được cô cũng không bước lên, trực tiếp đứng tại chỗ nhìn anh. Nếu anh tăng tốc, cô cũng tăng tốc theo anh, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách hai bước chân, không xa không gần đi phía sau anh.
Anh dừng chân lại, lại bước về trước một bước.
Cô dừng lại, bước theo một bước.
Anh bước về trước hai bước.
Cô bước theo hai bước.
Anh tận lực giơ chân dài, lại không bước về trước cũng không bỏ xuống, mặt vô cảm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lẽo chờ cô bắt chước.
Nhưng giờ Sở Trĩ Thủy không làm theo, cô thấy tư thế đứng một chân của anh, trái lại quan tâm nói: “Xin hỏi có phải chân anh không thoải mái không?”
“…”
Người đàn ông bỏ chân xuống không vui nói: “Cô cố ý hả?”
Sở Trĩ Thủy áy náy giải thích: “Xin lỗi, để anh hiểu lầm rồi, lần đầu tôi đến đây còn chưa quen đường lắm.”
Sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Nên mới để tôi dẫn đường?”
Cô chân thành nói: “Phải, cảm ơn sự nhiệt tình của anh.”
“…”
Sở Trĩ Thủy vội đi xuống lầu theo anh cũng ngại lắm, nhưng hiện tại cô thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng, nói gì cũng không chịu đi. Tuy cả người anh tỏa ra sự thiếu kiên nhẫn tránh xa người ta ngàn dặm, nhưng hiển nhiên là đáng dựa dẫm hơn bóng đen rất nhiều, ít nhất yêu quái sẽ không làm phiền cô nữa.
Anh bài xích cô, rõ ràng còn tốt hơn cô bài xích anh.
Hơn nữa anh đột ngột giơ chân lên, bỗng dưng có hơi ngốc nghếch làm cô không còn sợ nữa.
Hai người nảy sinh giao lưu, Sở Trĩ Thủy cũng tìm về thần trí từ cơn chấn động trong lòng, cô không muốn làm phiền người ta, bất lực thổ lộ hết tiếng lòng: “…Thật ra anh có thể không tin, hình như tôi vừa nhìn thấy thứ kỳ lạ.”
Ánh mắt của anh càng hoài nghi hơn: “Thứ kỳ lạ?”
“Đúng, trên tường bỗng dưng có bóng đen ập đến, trông có vẻ như là ma chọc.” Sở Trĩ Thủy cười khổ: “May là gặp được anh, tôi còn sợ không gặp được con người.”
Người đàn ông đối diện với sự thả lỏng của cô thì sa vào trầm tư, con ngươi đen láy như hồ nước lạnh trong rừng nhiệt đới, có hiện ra đáy hồ sẫm màu. Đây là một gương mặt xuất chúng, cho dù vẻ mặt được bao phủ đầy sương giá và tuyết, vẫn không giảm đi phong thái vô song như cũ.
Anh không nói gì, vẫn luôn nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy bị anh nhìn chằm chằm, tất nhiên không hiểu tình hình. Cô còn vô thức sờ mặt mình, cứ tưởng là dính thứ gì dơ bẩn: “Sao vậy?”
Sau vài giây thì gương mặt liệt lạnh như tảng băng của anh vỡ vụn, thờ ơ cười chế nhạo một tiếng, xấu xa hỏi ngược lại: “Tôi có nói tôi là con người sao?”
Ngũ quan của anh thanh lịch tuấn tú, vừa rồi căng chặt toàn bộ dây thần kinh trên mặt, hiện rõ sự cao lãnh bất cận nhân tình. Thế nhưng anh hơi động đậy khóe miệng, vẻ mặt sống động trong phút chốc, bờ môi nhạt màu cũng thấm ra màu sắc hồng hào, đột ngột sống động mà yêu dị, như những cảnh tua ngược chậm rãi trong phim.
Câu nói này êm tai dễ nghe, như gãy lên dây đàn, không biết là trêu đùa hay châm biếm.
Sở Trĩ Thủy lại không có tâm tư phân biệt ngữ khí, cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh.
Tắc trách rồi.
Tình tiết gặp quỷ tuy trễ như vẫn đến.
Dáng dấp của anh hoàn toàn khác với bóng đen, ai mà biết quỷ còn có hai loại hình thái!
Tiếp đó anh sẽ không lè ra cái lưỡi đỏ tươi siêu dài, hay động tác nhanh gọn ôm lấy đầu rồi bẻ nó xuống chứ!?
Người đàn ông nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Sở Trĩ Thủy, vô duyên vô cớ vui thầm trong lòng. Anh đứng khoanh tay tại chỗ, hơi có ý xem náo nhiệt, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ôm đầu chạy thục mạng, lại nghe cô phát ra một chuỗi âm thanh hô hoán hoảng sợ.
Nhưng ngưỡng cửa của nỗi sợ của con người luôn có giới hạn, kích thích liên tục thăng rồi lại trầm, thứ mang lại không phải thất thanh kêu cứu, ngược lại là sụp đổ triệt để. Lần đầu bị dọa vẫn sẽ hoảng loạn, đến lần hai lần ba chính là tê liệt thần kinh, khiến người ta đến sức lực còn lại để kêu thảm cũng không có.
Sở Trĩ Thủy giờ đây tay chân lạnh ngắt, đại não hoàn toàn trống rỗng, sợ đến nỗi quên mất phải chạy trốn. sau khi cô sợ hãi cực độ xong, lại nghênh đón sự bình tĩnh cực độ: “Nhưng trông anh rất ngay thẳng…”
Ít ra cũng có dáng vẻ của con người.
Người đàn ông thấy sắc mặt cô trấn định, không tự chủ hơi sững sờ: “Đây là khen tôi đẹp trai sao?”
“… Anh hiểu vậy cũng được.”
Cô cũng không biết mình đang nói gì, bây giờ trong đầu hoàn toàn loạn thành một nhóm.
Người đàn ông mặc áo đen im lặng.
“Hừ.” Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt tương đối phức tạp: “Chẳng trách dọa cũng không đi, cổ hủ nhưng cũng coi như cô cũng có mắt nhìn.”
Tân Vân Mậu ngay từ đầu đã cực kỳ cảnh giác người này, hiện tại đã đoán được nguyên do cô đuổi theo mình cả đường, thì ra chỉ là nhân loại bình thường bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, trăm phương ngàn kế tìm chuyện để nói, đến thủ đoạn bắt chuyện cũng vụng về như vậy.
Sở Trĩ Thủy không hiểu anh đánh giá cổ hủ cái gì: “?”
Tân Vân Mậu ra vẻ già dặn kinh nghiệm: “Cũng đúng, đoán là nhân loại rất ít khi nhìn thấy sự tồn tại phong thần tuấn dật giống tôi đây.”
“…”
Sở Trĩ Thủy vốn hoảng sợ không chịu được, nào ngờ bị câu nói này làm cho nghẹn ngào, cảm giác sợ hãi lập tức tan thành mây khói.
Cô cẩn thận đánh giá thần thái của anh, nhưng nghĩ đến thân phận li kỳ của đối phương, lại xem xét đến an toàn bản thân mình, vẫn là cố kiềm lại rồi nuốt ngược trở vào.
Mấy năm gần đây lượng nước mưa của thành phố Hoài Giang ước chừng rất ít, chắc là do bị anh chỉnh đốn đến không nói nên lời, lẽ nào anh cảm thấy mình phong thần tuấn dật? Nhưng anh chỉ giống người hơn cái bóng đen đó thôi mà?
Đạo đức công cộng đang suy đồi theo từng ngày, người đàn ông bình thường lại tự tin thì thôi đi, hiện tại đến nam quỷ cũng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT