Tiêu Hành Kham thấy nam nhân cúp điện thoại, dò xét hỏi: “Nếu ngài có chuyện hay là cứ đi trước đi?”

Nam nhân cất điện thoại, cười nói: “Không gấp, tôi đưa cậu đến phòng cảnh vụ trước, có lẽ vẫn còn chuyện cần hỏi đến tôi.”

Sau khi đến, hai người bị thương được xử lý qua vết thương, cảnh sát hỏi mấy câu, sau khi thẩm tra xác nhận tên trộm kia không chỉ là ăn trộm, còn có hành động chụp lén, cần điều tra thêm nữa.

Sau đó không còn chuyện của Tiêu Hành Kham và người đàn ông nữa, vốn dĩ cảnh sát thấy Tiêu Hành Kham sau khi làm xong chuyện đã bị thương nên định tặng cậu cái gì mà “Tuyên dương thấy việc nghĩa hăng hái làm”.. lại bị cậu ngượng ngùng từ chối.

Vốn cậu cũng chỉ là đúng lúc gặp phải, lúc bắt đầu cũng không nghĩ tới sẽ bị đánh đến chảy máu, bây giờ suy nghĩ một chút thì kích động mới là nguyên tội, nhưng mà cũng không cảm thấy hành động của mình có thể đảm đương cái danh “Thấy việc nghĩa hăng hái làm” này.

Lỗ mũi đã không còn chảy máu, nói chuyện với mấy người nhiệt tình trong phòng cảnh vụ nửa ngày, có cảnh sát biết cậu còn đang ở đại học, nói đùa: “Nghe nói làm việc nghĩa có thể cộng điểm? Đưa đến trường học các cậu đi, cũng không phải chuyện xấu mà.”

Tiêu Hành Kham cũng biết không phải chuyện xấu, chẳng qua là cậu xấu hổ, quen khiêm tốn rồi, hơn hai mươi năm qua trong đời vẫn luôn tránh đi mấy cái khen thưởng khuyến khích này. Có người chỉ mong cả người đeo đầy vinh dự, lấy thu thập vinh dự làm thú vui, có người lại không chịu nổi một câu khen ngợi, không tại sao cả, chỉ là xấu hổ.

Chẳng ai cần hiểu ai cả, giống như đạo lý của cải với cà rốt thôi (sở thích mọi người đều không giống nhau)

Cũng may người đàn ông đi nghe điện thoại trở về giải vây cho cậu: “Hỏi xong có thể đi chưa? Chỗ chúng tôi còn có một chút chuyện, thuận tiện đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Quả thật cũng không có chuyện của bọn họ vì vậy cảnh sát để họ rời đi. Cô gái bị trộm và chụp lén lại cảm ơn Tiêu Hành Kham lần nữa, cô muốn tìm xin cách liên lạc với Tiêu Hành Kham nói là lần sau muốn mời cậu uống trà sữa coi như là cảm ơn.

Tiêu Hành Kham có chút quẫ bách, đang định từ chối, người đàn ông mỉm cười chen vào giữa hai người: “Không cần khách khí như vậy, nếu để bạn gái của em trai tôi biết có cô gái khác hẹn em ấy không khéo sẽ giận mất.”

Tiêu Hành Kham không nhịn được quay đầu lại nhìn người đàn ông một cái.

Cô gái hơi giật mình, gò má ửng đỏ, nhẹ giọng nói cảm ơn một lần nữa, không nói đến chuyện xin phương thức liên lạc nữa.

Hai người cùng đi ra tàu điện ngầm, người đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại di động bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Bên ngoài thành Sáng Thế có một phòng khám bệnh, trước tiên đến đo khám vết thương của cậu một chút.”

Tiêu Hành Kham lấy khăn giấy ra, ồm ồm nói chuyện: “Không, không cần làm phiền ngài, chẳng qua là có chút đau, chắc nghỉ ngơi một chút là ổn rồi, không cần đi…”

“Không được.” trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười, âm thanh dịu dàng nhưng không cho phép từ chối, “Sợ sẽ có ảnh hưởng sau này, đi khám một chút thì tốt hơn.”

Tiêu Hành Kham không có cách nào từ chối hắn, chỉ đành im lặng đi theo người đàn ông đến phòng khám bệnh.

Trên đường đi, người đàn ông đã nhận ít nhất hai cuộc điện thoại, mặc dù không nghe thấy người đầu dây bên kia nói gì nhưng câu trả lời của hắn đều na ná kiểu “Sẽ tới ngay”, “tới Sáng Thế đón tôi”, “xin lỗi”.

Bận bịu thành như vậy cũng không bỏ việc đưa hắn một đoạn đường sao? Trong lòng Tiêu Hành Kham có chút cảm động, nhưng mà nghĩ đến mới vừa nãy bị động trở thành em trai của người đàn ông này lại cảm thấy quái quái chỗ nào đó.

Đưa Tiêu Hành Kham đến bệnh viện, người đàn ông nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi, trước khi đi hắn không quên dặn dò Tiêu Hành Kham: “Lần sau nhớ bảo vệ mình cho tốt, đừng xung động như lần này.”

Tiêu Hành Kham gật gật đầu: “…Cũng cảm ơn ngài.”

“Quá khách khí rồi,” Người đàn ông cười ánh mắt hơi cong, “Nếu thật sự muốn cảm ơn, lần sau gặp lại thì nói cho tôi biết tên của cậu là được rồi.”

Tiêu Hành Kham cúi đầu gãi gãi khóe miệng, mái tóc lộn xộn rơi xuống che kín lỗ tai đỏ lên.

Sau khi người đàn ông rời đi, y tá bưng thuốc tới ngạc nhiên hỏi: “Các cậu không quen biết nhau?”

Tiêu Hành Kham phiền muộn nói: “Không quen biết…”

Chẳng lẽ lại bị động làm em trai nữa hả?

Y tá nghi ngờ không thôi: “Lúc nãy lúc anh ấy trả tiền nói hai người là anh em, nhưng mà tôi nhìn thì cảm thấy cũng không giống.”

Tiêu Hành Kham đang định gật đầu bày tỏ đồng ý, không nghĩ tới y tá cười nói: “Lúc nhìn thấy ảnh đưa cậu đi vào, tôi còn tưởng rằng hai người là một đôi.”

Quá quan tâm luôn á, lúc vào cửa sợ Tiêu Hành Kham che mũi không thấy rõ đường bị bậc cửa làm vấp ngã nên cố ý đưa tay đỡ nói “cẩn thận”, sau khi vào lại chủ động tìm người nói rõ tình huống, khai báo triệu chứng, còn vô cùng cẩn thận nhắc nhở cô kiểm tra xem xương có bị thương tổn không.

Tiêu Hành Kham: “…”

Cho nên hôm nay vừa phải bị động làm em trai có một người bạn gái, lại còn phải bị động làm cả hai luôn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play