Buổi chiều thứ năm, gần tới giờ cao điểm, xe điện ngầm đi qua khu thương mại vẫn chật chội, trong buồng xe vang lên âm thanh thông báo: “Đã đến Thiên Hạ thành, hành khách xuống xe xin chú ý thời gian xe dừng tại trạm…”
Trạm này cách khu thương mại gần nhất, xe điện ngầm dừng hẳn lại, cửa sau mở ra, một lượng người lớn đổ ra ngoài, toa xe chật chội cuối cùng cũng được giải phóng. Tiêu Hành Kham nhìn xung quanh, ngồi xuống ghế dài gần cửa xe.
Cậu vừa đi phỏng vấn ở một quán trà sữa về, xem như là công việc làm thêm, một đàn anh quen biết giới thiệu cho cậu, nói là ông chủ muốn tìm một học sinh làm thêm, tính cách tốt một chút, dáng vẻ đàng hoàng là được, tiền lương không thành vấn đề, làm hai ngày cuối tuần.
Nghe nói là ông chủ tự mình mở một cửa hàng, trước đây vẫn luôn ở thành phố khác, lúc này định trở về ở lại vì vậy mở ba cửa hàng ở đây, chia ra là ở ngoài công viên phần mềm dưới tòa thương mại., quảng trường mỹ thực ngoài trường đại học của Tiêu Hành Kham, và khu vực sầm uất trung tâm thành phố.
(Năm 1992, để thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng và lành mạnh của ngành công nghiệp phần mềm Trung Quốc, Bộ Công nghiệp Điện tử vào thời điểm đó đã đi đầu trong việc đặt tên cho ba cơ sở phần mềm sớm nhất của Trung Quốc, thường được gọi là công viên phần mềm, đó là Cơ sở phần mềm Bắc Kinh, Cơ sở công viên phần mềm Phố Đông Thượng Hải và Cơ sở phần mềm phía Nam ở Chu Hải)
Tiệm ở trung tâm thành phố hoàn toàn là hoạt động buôn bán khuôn mẫu, hai tiệm khác chỉ đơn giản là mở cho ông chủ tự chơi, hắn muốn tìm người cho cửa tiệm ở khu đại học, cửa hàng chính nằm ở khu công viên phần mềm, Tiêu Hành Kham cũng sẽ tới đây phỏng vấn.
Ông chủ tên là Cao Kỳ, nhìn qua cũng không lớn hơn cậu mấy tuổi, lịch sự nho nhã, rất có lễ độ, hai người nói chuyện vài câu, ấn tượng của Cao Kỳ đối với Tiêu Hành Kham cũng khá tốt, nhưng nói còn hẹn nói chuyện với hai người khác, buổi tối sẽ trả lời cậu, được nhận sẽ tới tiệm chính một lần nữa để ký hợp đồng.
Trước khi đi cậu đã nói cho bạn cùng phòng ý định muốn đi làm thêm ở tiệm trà sữa, một người bạn trong phòng thành khẩn khuyên cậu: “Em trai, trà sữa rất ngọt, nhưng làm việc ở tiệm trà sữa không ngọt chút nào, cậu suy nghĩ thêm một chút.”
Tiêu Hành Kham cũng biết làm ở tiệm trà sữa không hề ngọt nhưng sau khi nghe Cao Kỳ nói đãi ngộ tiền lương, chút thấp thỏm bất an lúc trước khi đi phỏng vấn lập tức tan thành mây khói.
Oa, tiền lương này, cậu thật sự có thể, có thể.
Tiêu Hành Kham suýt thì không kìm chế được sự kích động trong lòng, ngẩng đầu hỏi Cao Kỳ: “Xin hỏi, tiền lương cho những người mới đi làm cũng cao như vậy sao?”
Cao Kỳ suy nghĩ một chút, cười nói: “Chính là muốn tìm một người đáng tin cậy một chút, nói không chừng sau này có thể nổi tiếng, dù sao cũng là tiệm của mình, cũng không bớt người ta một chút đã ngộ.”
Hắn vừa nói vừa có chút muốn nói lại không, lát sau lại nói: “ Haizz, thật ra cậu có thể cân nhắc đi làm bên này, cửa tiệm biên này thoải mái hơn tiệm bên đại học bên kia một chút, với cả sau này tôi muốn ra ngoài chơi, cậu có thể coi tiệm.”
“Hả?” Tiêu Hành Kham không kịp phản ứng.
Cao Kỳ giải thích: “Cậu nghĩ đi, khu thương mại bên này cuối tuần đại đa số cũng không đi làm, cậu chỉ dùng cuối tuần đến đây đúng không? Xe điện ngầm cuối tuần không đông, tôi cũng không làm mấy thứ bán bên ngoài nên sẽ không quá bận rộn, ở bên dại học cuối tuần sinh viên cũng nghỉ, người đến tiệm nhất định rất nhiều.”
Tiêu Hành Kham suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, nhưng mà cậu vẫn hơi do dự, dù sao thì đến tiệm ở trường đại học cũng thuận tiện hơn một chút, không cần cuối tuần nào cũng phải đi xa như vậy.
Cho nên, hay là cậu nói chờ thông báo của Cao Kỳ, tiện để mình suy nghĩ thêm một chút.
Trong toa xe trống rỗng vang lên tiếng chuông mặc định của điện thoại di động quả táo, Tiếu Hành Kham theo bản năng sờ di động trong túi, trước khi cậu cầm di động ra thì tiếng chuông đã ngừng lại, cậu mới biết rằng không phải di động của mình reo, âm thanh truyền tới từ xó xỉnh cạnh chỗ giáp giới giữa hai toa xe.
Cậu cầm điện thoại di động ngẩng đầu lên, đúng lúc thu vào mắt người đàn ông đang đứng ở nơi đó.
Người nọ một thân âu phục phẳng phiu, quần áo cắt may vừa vặn tôn lên thân hình ưu nhã nhưng mơ hồ lộ ra vài phần ngỗ ngược, nhìn lên trên, Tiếu Hành Kham chợt ngẩn ra, cậu bỗng nhiên không biết gương mặt người đàn ông đó và vóc người của hắn cái nào đẹp hơn một chút.
Có lẽ là kết hợp cả hai mới làm cho tầm mắt của người khác không kìm được bị hắn hấp dẫn.
Người đàn ông đang nghe điện thoại, Tiếu Hành Kham nhìn môi mỏng của hắn đóng mở nói chuyện, âm thanh trầm thấp lọt vào tai: “Lại quăng nồi?”
Điện thoại di động trong tay rung lên, lúc này Tiếu Hành Kham mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm người khác một lúc lâu, cậu vì hành động không lễ phép của mình mà hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu vuốt màn hình điện thoại di động xem tin tức.
Trong nhóm kí túc xá nhảy ra một đầu một người mặc áo ngủ, @ Tiếu Hành Kham trong nhóm.
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Em giai @Kiều Kiều Hoa Hoa Kiêu Kiêu Hoa
Tiếu Hành Kham nhìn người này, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, giơ điện thoại ngắm ngay người đàn ông bên kia, ấn mở máy ảnh chụp một tấm.
Đúng lúc đó, không biết có phải người đàn ông nhận thấy cái gì hay không, nói với người trong điện thoại: “Để bọn họ đến tìm tôi, ba đây chờ bọn họ đến.,,,”
Hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng, đúng lúc ngẩng đầu lên đối mặt với camera sau của Tiếu Hành Kham, không biết là trùng hợp hay là duyên phận, Tiếu Hành Kham ấn xuống nút chụp ảnh đúng lúc chụp được nụ cười đó vào điện thoại di động.
Người đẹp thì cho dù là cười khẩy cũng làm cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Tiếu Hành Kham liếc nhìn hình ảnh dừng trên màn hình, bỗng nhiên nhận ra cái gì giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt có phần mê mang của người đàn ông.
Nhìn thấy rồi.
Hành vi chụp lén bị người trong cuộc bắt gặp, Tiếu Hành Kham lập tức cảm thấy máu cả người vọt lên đỉnh đầu, cậu cảm giác lỗ tai mình đang nóng lên, đúng lúc này trong phát thanh vang lên âm thanh nhắc nhở xe điện ngầm đã đến trạm.
Toa xe dần dần vững vàng lại trong một trận lắc lư, quang cảnh bên ngoài nhanh chóng vút qua, cậu vội vàng túm lấy cái mũ phía sau quần áo thô bạo kéo xuống che đầu mình, cúi đầu nhanh chóng đứng dậy xông về cửa, từng bước sụp đổ đi ra.
Đi một đoạn đường mới tới thang máy, Tiêu Hành Kham từng bước sụp đổ đi lên, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Màn hình vẫn là hình ảnh đó, nụ cười người đàn ông đó và ánh mắt sáng ngời của hắn ngay dưới ngón tay Tiêu Hành Kham, điều này làm cậu cảm giác được tim đập như đánh trống, mấy lần ngón tay lướt màn hình đều không thể chuyển ứng dụng thành công, nhiệt độ từ lỗ tai như đã lan đến hai má.
Tiếu Hàng Kham ngẩng đầu nhìn thang máy vẫn còn dài, sau đó gửi hình đến nhóm kí túc xá được đặt tên là “Ai chưa phải là đá hoa yêu kiều”, sau đó @ người để hình chân dung của Hatsune.
Kiều Kiều Hoa Hoa Kiêu Kiêu Hoa: @ Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai
Kiều Kiều Hoa Hoa Kiêu Kiêu Hoa:
Phòng ngủ bọn họ có 4 người, tên nhóm kí túc là do người có ID “Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai” đặt.
Về phần tại sao lại đặt như vậy, Tiếu Hành Kham và những bạn cùng phòng khác nghĩ từ gay trong gay khí bởi vì người này vốn cũng không thẳng, chính là kiểu mà trong truyền thuyết đồ trang điểm bên cạnh có thể chất đầy một bàn, lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị trao đổi kinh nghiệm dưỡng da với bạn cùng phòng.
Vốn dựa theo số lượng mà nói, đề nghị của một người làm thế nào cũng không thể đánh lại sự phản đối của ba người, nhưng đóa hoa yêu kiều này có thể lấy sức một người đặt tên phòng kí túc thành cái tên này, đầu tiên, hắn là trưởng phòng, sau đó, hắn lấy gay khí không thể áp chế của mình chinh phục các bạn cùng phòng,thành công làm họ im miệng không nảy sinh nghi ngờ.
Một phút sau, chờ khi thang máy của Tiếu Hành Kham đi lên đến tầng một, trong nhóm liên tục nhảy ra vài tin nhắn.
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Đậu má!!!
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Ôi trời ơi A Vĩ đã chết, anh giai này cũng quá đẹp trai rồi!
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Trời ạ, em giai rốt cuộc là đi phỏng vấn hay là đi ngắn anh giai vậy?!
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Tôi có thể tôi có thể tôi có thể tôi thật sự có thể.
Tiếu Hành Kham đang định gõ chữ trả lời, trong nhóm nhảy ra người dùng ảnh biểu tình gấu mèo người có chữ “Tao” (骚) làm hình đại diện.
Thùy Gia Kiều Hoa Như Cẩu Bức: [Biểu tình] Didi nghi ngờ
Thùy Gia Kiều Hoa Như Cẩu Bức: Há, cậu có thể cái gì.
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Tôi có thể vì anh mà chết
Thùy Gia Kiều Hoa Như Cẩu Bức: Cậu mỗi ngày ngoại trừ có thể gây khí ngất trời còn có thể làm gì?
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Tôi không những có thể hét chói tai vì anh ta, tôi còn có thể làm tức chết tên ngốc nhà cậu lew lew lew ~
Tiêu Hành Kham im lặng cúi đầu nhịn cười, đi về phía cửa ra, cậu cúi đầu nhìn điện thoại di động không để ý phía trước, trước mặt cũng là một người đàn ông đeo túi đeo chéo cúi đầu nhìn điện thoại, hai người đụng vào nhau.
Tiêu Hành Kham bị biến có làm điện thoại suýt rơi xuống đất, cậu giơ tay đè cái mũ trên đầu, nhỏ giọng nói “Xin lỗi” rồi vội vàng đi về phía trước, nghe người đàn ông đó lầm bầm oán trách “Cái gì vậy chứ”
Cậu cảm thấy có chút khó chịu không nói thành lời, cúi đầu đi nhanh tới cửa ra.
Không có ai ra khỏi ga, Tiêu Hành Kham giống như giải thoát được khỏi áp lực to lớn, cuối cùng không cong vội vội vàng vàng như nãy nữ mà dừng lại, từ từ tìm thẻ xe buýt trong cặp.
Tìm được thẻ, cậu đang định cẩm thẻ dán lên máy, bỗng nhiên cảm giác sau lưng hình như có người tới.
Rõ ràng bên cạnh vẫn còn cửa ra mà sao nhất định phải tới phía sau cậu đứng?
Không đợi Tiêu Hành Kham quay đầu, mu bàn tay cậu đặt trên máy bỗng nhiên bị đặt lên một bàn tay với ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng.
Tiêu Hành Kham: “!!”
Lập tức cả người cậu cứng lại, rõ ràng cảm nhận được hô hấp ấm áp phả lên cổ, nhưng lại thấp thỏm không dám quay đầu lại.
Thanh âm mang theo tiếng cười của nam nhân ở chỗ rất gần tai cậu vang lên: “Cậu rơi đồ này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT