Tối thứ sáu không có lớp, lúc này mọi người thường đều ở phòng ngủ, sau khi từ phòng khám bệnh ra, Tiêu Hành Kham về thẳng trường học, định trở về gọi thức ăn ngoài, trên mặt đầy vết thương cũng không thích hợp ra ngoài gặp người.

Lúc đến phòng ngủ, cạnh bàn học dưới giường chỉ có hai người, một người đeo tai nghe đang chăm chú chơi game, người còn lại đang ăn đồ ăn ngoài, điện thoại trước mặt đang phát livestream game, Dư Thần không ngồi ở phía dưới, phòng vệ sinh nghe thấy tiếng nước chảy, hẳn là cậu ta đang tắm.

Lúc Tiêu Hành Kham vào cửa, bạn cùng phòng đang ăn đồ ăn ngoài là người đầu tiên chú ý đến cậu, tên trong nhóm là “Thùy Gia Kiều Hoa Như Cẩu Bức”, tên là Cẩu Mạnh Tây, đang ngậm một miệng mì, nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu nhìn một cái, lập tức phun hết mì trong miệng ra ngoài.

“Đậu má!” Cẩu Mạnh Tây bất chấp mì của mình, nhảy lên vọt tới cạnh cửa tóm lấy Tiêu Hành Kham, “Con trai, mặt mũi con bị cô em nào cào đấy, ác như vậy á á á….”

Tiêu Hành Kham có chút không biết thế nào, nói: “Không phải là bị cào, là gặp phải một người đàn ông…”

“Cùng đàn ông cướp gái bị cào?” Không đợi Tiêu Hành Kham nói xong, Cẩu Mạnh Tây đã cắt đứt câu chuyện của cậu, suy đoán hỏi: “Không nhìn ra nhá, con trai không những giấu chúng ta len lén cua gái, còn biết đánh nhau với tình địch?”

Tiêu Hành Kham nói: “Cậu có thể đợi tôi…”

Lời còn chưa nói xong, Cẩu Mạnh Tây che ngực, hết sức đau lòng “A” một tiếng, phi nhào đến bên người bạn cùng phòng đang chơi game: “Con trai tôi quả nhiên lớn rồi, chẳng những tán gái đánh nhau, hơn nữa ngay cả lời của cha già cũng không nghe nữa,”

Bạn cùng phòng đang chơi game giữ nguyên đầu, khuôn mặt vuông vắn, vóc người cũng hơi khôi ngô một chút, tên trong nhóm chính là “Xuất Tường Kiều Hoa Yếu Điểm Bức Kiểm”, tên là Lý Tầm Quang.

Hắn bận chơi game, đúng lúc đang đợi sống lại, thuận tay đẩy Cẩu Mạnh Tây ra, giọng vô cùng không vui: “Bên đó đùa giỡn đi, không được quấy rầy ba mi chơi game.”

Mới vừa sống lại, hắn gõ mấy cái trên bàn phím, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên vỗ lên bàn phím: “Cmn…Yasuo mồ côi! SB!” (Shabi~ Ngớ ngẩn)

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Dư Thần bọc quần áo ngủ khí thế hung hăng xông ra: “Ngu ngốc, cho cậu chơi game ít đi, chỉ tự làm mình tức giận, cậu giành tốc độ mạng của tôi biết không hả.”

Lý Tầm Quang liếc hắn một cái, cũng không thèm nhìn đến “Thất bại” trên màn hình máy tính, đứng dậy đi tới chỗ Tiêu Hành Kham.

Phòng ngủ bọ họ bốn tên con trai, chỉ có Tiêu Hành Kham bình thường gọi tên mọi người, ngoài ra ba người kia… Dư Thần gọi Lý Tầm Quang là “Ngu ngốc”, gọi Cẩu Mạnh Tây là “Cẩu bức” , còn gọi Tiêu Hành Kham thì không cố định, lúc muốn nhờ cậy thì gọi bảo bối, còn bình thường dựa theo tâm tình sẽ gọi “Thân ái” hoặc là “Em trai”.

Lý Tầm Quang gọi Dư Thần là “Ngu ngốc”, gọi Cẩu Mạnh Tây là “Cẩu bức”, còn với Tiêu Hành Kham thì gọi bằng tên, mà Cẩu Mạnh Tây gọi Dư Thần là “Kiều hoa”, hai người còn lại gọi chung là “Con trai”.

“Bị người ta đánh?” Lý tầm Quang liếc mắt nhìn ra thương thế trên mặt Tiêu Hành Kham là chuyện gì xảy ra, “Ai đánh cậu, nói với thầy giáo chưa, nếu như là chuyện khó nói thì nói với chúng tôi cũng được, tôi gọi bạn đến cùng nhau giải quyết.”

Tiêu Hành Kham: “…”

Dư Thần cũng đi tới, nhìn thương thế trên mặt Tiêu Hành Kham lập tức ầm ĩ lên “Trời ạ, em trai ơi, em trai tốt của tôi sao lại bị phá tướng thế này!”

Cậu ta hết sức đau lòng nắm cằm Tiêu Hành Kham ngó trái phải tới lui: “Thằng nhóc nào làm! Tôi nuốt không trôi cục tức này a a a, tôi nhất định phải tìm tên đó tính sổ! Gương mặt đẹp đẽ như vậy của em trai cứ như vậy mà bị hủy…”

Tiêu Hành Kham nói: “…Mấy người có thể có một người nghe tôi nói xong được không!”

Vì vậy mọi người ngồi xuống nghe lịch trình chấn động lòng người hồi chiều của Tiêu Hành Kham.”

Mọi người nghe xong đều “Haizz” một tiếng.

Cẩu Mạnh Tây nói” Con trai ngốc, tuyên dương cậu cậu cũng không muốn, quá ngốc.”

Lý Tầm Quang nói: “Chính là cậu không biết đánh nhau nên mới bị bắt nạt, tới, tôi dạy cậu mấy chiêu, lần sau thấy người muốn đánh cậu thì có thể phòng thân…Cẩu bức, đến, hai chúng ta so chiêu.”

Vì vậy, Lý Tầm Quang và Cậu Mạnh Tây đứng tại mảnh trống giữa phòng ngủ, Lý Tầm Quang sắp xếp tư thế của Cẩu Mạnh Tây, để hắn khoanh hai tay bảo vệ chỗ ngực.

Hai tay Lý Tầm Quang nắm thành nắm đấm, làm ra bộ dáng công kích, trong miệng không quên lẩm bẩm “ hây hây hây hây”, hai chân không ở yên nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, nhìn bộ dáng chuẩn bị hướng một quyền về phía Cẩu Mạnh Tây.”

Cẩu Mạnh Tây cảm giác có chút không đúng, hô to một tiếng : “Con trai ngốc làm gì vậy hả, không phải nói là dạy người khác phòng thân hả, sao cậu lại đánh tôi?”

“Đây là đang dạy mà.” Lý Tầm Quang dùng ánh mắt khóa chặt Cẩu Mạnh Tây, hoặc là nhảy tới nhảy lui chuẩn bị ra quyền.

Cẩu Mạnh Tây không làm, vừa mới bỏ tay xuống, Lý Tầm Quang nên trên ngực hắn một quyền.

“Á…” Cẩu Mạnh Tây kêu thảm một tiếng, che ngực mình, “Cậu sờ ngực ông đây.”

“Chính là sờ ngực cậu,” Lý Tầm Quang vừa nói vừa tới một quyền, đập vào chỗ ngực nơi hay tay Cẩu Mạnh Tây không che đến, “Sờ một cái thì sao, cũng sẽ không chết người.”

Cẩu Mạnh Tây không cam lòng yếu thế, từ phòng ngự chuyển thành công kích: “Cậu dám sờ ngực ba đây, đợi đấy cho tôi, ba tới...”

Hắn đưa một tay tóm về phía quần của Lý Tầm Quang: “Há…!” Móc dưới…”

Lý Tầm Quang khom người tránh đi, tức giận mắng một tiếng: “Ngu ngốc, móc cái em gái cậu!”

Cẩu Mạnh Tây nhào qua, hai người đánh nhau thành một đoàn: “Tôi không có em gái, bây giờ ba muốn móc em trai cậu.”

Tiêu Hành Kham cứ nhưng hai người trước mặt cậu đánh đến ban công, lông mày Dư Thần dựng lên, chống nạnh hùng hổ đứng dậy: “hai tên ngu ngốc này, một tên cũng không dựa vào được, vẫn phải dựa vào đến tôi.”

Tiêu Hành Kham: “???”

Tiêu Hành Kham hỏi: “Cậu muốn dạy tôi vài chiêu?”

Dư Thần không thâm ý nhìn cậu một cái: “Tôi không nha, tôi nói là đi pha cho cậu chút nước đường đỏ,”

Nước đường đỏ.

Tiêu Hành Kham nhìn cậu ta một cách kì quái: “Sao cậu lại có mấy cái loại đồ vật này? Đó không phải là cho nữ sinh uống sao?”

Dư Thần lại nhướng mày lên: “Cái gì mà con gái uống mà con trai không thể uống? Làm một tên con trai tinh tế, loại đồ vật này chẳng qua là dự bị thường ngày, đúng lúc cậu bị mất máu, cho cậu uống bổ máu.”

Tiêu Hành Kham: “..Thật là tinh tế.” Cho ông đây quỳ.

Dư Thần đắc ý hừ một tiếng: “Đấy là đương nhiên rồi.”

Chờ Tiêu Hành Kham gọi đồ ăn bên ngoài xong, thuận tiện gửi tin nhắn cho Cao Kỳ nói rõ tình huống của mình, lúc hỏi hắn ngày mai sắp xếp như thế nào, Dư Thần cũng bưng đường đỏ được pha đi vào.

Ngoài ra hai người còn ở bên ngoài trao đổi nhân sinh, Tiêu Hành Kham cúi đầu uống nước đường đỏ, Dư Thần chợt nhớ tới cái gì, cầm lên một cái tai nghe từ trên bàn mình.

“Là của cậu mà, tôi hỏi rồi, tôi căn bản không mượn hai người kia, là cậu nhớ nhầm.” Dư Thần nói: “Em trai ngốc, ngay cả tai nghe của mình cũng không cần hả.”

Tiêu Hành Kham hơi giật mình nhìn dây tai nghe kia, móc ra một cái tai nghe giống như đúc từ trong túi xách, đặt lên bàn cùng với tai nghe Dư Thần cầm tới.

Dư Thần tiến lên nhìn kĩ, so sánh một lúc, chỉ vào chiếc tai nghe Tiêu Hành Kham lấy ra nói: “Cái cậu cầm mới hơn một chút, có phải mới mua lúc nào không?”

“Tôi không mua.” Tiêu Hành Kham cũng có chút bối rối, “Tôi làm rơi trên đất, được người ta trả về…”

Lời của cậu hơi ngừng lại.

Tiêu Hành Kham chợt nhớ tới chút hành động không hợp lý của người đàn ông kia.

Rõ ràng không xuống trạm ở chỗ đó, còn là theo chân mình đi ra, hơn nữa nhặt được tai nghe của cậu ở trên đường…

Trên đường?

Trong lòng Tiêu Hành Kham bỗng có một suy đoán hoang đường.

Cái tai nghe này, có thể vốn không thuộc về cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play