Ngày hôm sau sau giờ học, Tiêu Hành Kham lập tức đi một chuyến đến quán của cao Kỳ, nhìn hợp đồng không thấy có vấn đề gì thì trực tiếp ký, cuối tuần này có thể đi làm luôn. Vón Cao Kỳ muốn mời cậu ở lại ăn cùng bữa cơm, nhưng Tiêu Hành Kham nhìn thời gian một chút, sắp đến sáu giờ, đoán rằng lát nữa tàu điện ngầm sẽ bắt đầu đông người.
Cậu không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm như một đám cá đóng hộp, vì vậy khéo léo từ chối lời mời của Cao Kỳ, dù sao lần sau vẫn còn cơ hội.
Bốn năm giờ, tuyến đường này đã dần dần đông đúc. Tiêu Hành Kham lên xe ở đầu toa xe nên cũng ít người hơn một chút nhưng cũng không có chỗ ngồi.
Cậu đứng ở bên cửa xe, bên cạnh có ba bốn người, hầu như đều đang cúi đầu xem điện thoại di động. Cánh cậu gần nhất là một cô gái trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, áo hai dây bó sát người, bên ngoài là một chiếc áo chống nắng màu trắng nhạt, bên dưới là chiếc quần ngắn trên đầu gối, không che được đường cong hai chân xinh đẹp.
Cô đang cầm điện thoại gọi điện, không biết đang nói gì với người đó, cười vô cùng chuyên chú nên hoàn toàn khống chú ý người đàn ông bên cạnh…
Nhưng mà Tiêu Hành Kham chú ý đến.
Người đàn ông mặc cái quần jean đen, nhìn qua dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, động tác thỉnh thoảng nhìn xung quanh làm hắn lộ khí chất dè dặt gần như là thô bỉ.
Lúc xe bắt đầu chạy, người đàn ông từ cạnh quần cô gái lấy điện thoại về, Tiêu Hành Kham nghĩ là mình nhìn nhầm rồi, người đó cũng không làm ra hành động đùa giỡn lưu manh gì. Không nghĩ đến, người đàn ông thu hồi điện thoại di động xong lại đến gần cô gái, duỗi vào túi xách cô đang khoác trên vai.
Trong ánh mắt lén lén lút lút của Tiêu Hành Kham, người đàn ông đầu tiên móc ra một cây son môi, sau đó lại móc ra hai tấm thẻ, cuối cùng là khăn giấy… Hắn chú ý động tĩnh xung quanh, không cúi đầu nhìn xem mình cầm ra cái gì, hoàn toàn không nghĩ tới bây giờ mọi người hầu như đều trả tiền bằng điện thoại di động chứ không mang theo tiền mặt.
Mặc dù không biết người đàn ông trộm cái gì… Tiêu Hành Kham chần chờ một chút rồi hô tô một tiếng :’’Dừng tay !’’
Mọi người xung quanh đều bị tiếng hô của cậu làm cho kinh ngạc, cô gái bị trộm trượt tay một cái làm điện thoại rơi xuống đất, cô cúi đầu định nhặt điện thoại lại bị tên đàn ông trộm đồ chợt đẩy hướng về phía Tiêu Hành Kham.
Người đàn ông xoay người chạy trốn trong toa xe, toa xe không tính là nhiều người làm cho hắn thuận tiện chạy trốn, thỉnh thoảng có người cản đường bị hắn thô bạo đẩy ra, rất nhanh đã sắp biến mất trong đám người.
‘’Á…’’ cô gái kia kinh ngạc hét một tiếng, ngã vào ngực Tiêu Hành Kham.
Tiêu Hành Kham vội vàng đỡ lấy cô, hét to một tiếng : ‘’Đó là ăn trộm.’’
Xung quanh là một mảnh âm thanh xôn xao, Tiêu Hành Kham dẫn đầu xông ra ngoài, những toa tàu khác không biết xảy ra chuyện gì, hình khách kinh ngạc trách móc liên tục, mọi người đều đang yên lặng chơi di động hoặc nói chuyện, đột nhiên một trước một sau xông ra hai người như vậy.
Càng chạy càng nhiều người, tốc độ của tên ăn trộm rõ ràng bị làm chậm lại, nhưng mà cách trạm dừng tiếp theo chỉ còn có ba bốn phút. Mấy phút này cho cơ hội Tiêu Hành Kham đuổi kịp.
‘’Đứng lại… ‘’
Mặt thấy càng ngày càng gần người đàn ông kia, Tiêu Hành Kham nóng lòng đưa tay bắt lấy quần áo của hắn, đã bắt được người, nhưng ngay lập tức lúc bị bắt, người đàn ông lập tức dừng lại, đột nhiên quay đầu.
Tiêu Hành Kham sững sờ một chút, không tự chủ được cũng dừng lại, cậu lập tức nhìn thấy vẻ mặt hung ác lúc quay đầu của người đàn ông, không kịp phản ứng, từ phía dưới
nắm đấm của người đàn ông tàn nhẫn đập về phía má của cậu !
‘’Bộp’’ một tiếng rất vang dội, xung quanh có không ít người đều nghe được. Tiêu Hanh Kham bị đánh làm cơ thể ngửa ra sau, phía sau có người kinh hô đỡ lấy cậu, lập tức lúc đó, sao vàng xoay tròn trước mặt, bên tai ù ù, róng rực và đau nhức ở mũi làm cậu cảm thấy trống rỗng.
Toa tàu sáng trưng nhưng Tiêu Hành Kham cảm thấy thế giới mờ tối không có ánh sáng, rất nhiều bóng người hoảng loạn, âm thanh như con sóng chói tai ầm ĩ, cậu ngồi dưới đất, nhìn đau muốn gọi người không nên để cho tên kia chạy mất, bỗng nhiên lúc này nhìn thấy phía trước có một bóng người cao gầy lao ra.
Mặc dù không thấy rõ hình háng của người kia, nhưng nhìn thấy hắn đấm một đấm dứt khoát trên mặt tên trộm, lại là một tiếng vang lớn làm người ta run rẩy, đám người nhao nhao tránh ra nhường ra một mảnh đất trống, tên ăn trộm quỵ xuống đất, một lúc lâu cũng không nhúc nhích được.
Không ít người xung quanh đều nghe thấy tiếng xương đứt gãy, Tiêu Hành Kham giùng giằng bò dậy từ dưới đất, giơ tay sờ vào chỗ đau trên mặt, kết quả trong tầm mặt hơi khôi phục lại chính là nửa bàn tay đầy vết máu.
Đám người hỗn loạn ầm ĩ, có người đang gọi báo động, có người đang gọi cảnh sát. Tình cảnh kỳ quái trong mắt, cái loại cảm giác muốn hôn mê trong đầu Tiêu Hành Kham vẫn không cách nào tản đi được, lúc này cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc.
Không biết có phải do bị đánh đến đầu óc choáng váng, cậu nhất thời cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp qua ở chỗ nào, cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu, lúc người khác còn đang sững sờ, người nọ quỳ một gối xuống, tách ngón cái và bốn ngón tay khác ra, bốn ngón tay dán vào mu bàn tay Tiêu Hành Kham, ngón cái đè vào lòng bàn tay cậu, cầm bàn tay dính máu của cậu để xuống.
Đầu ngón tay lạnh lẽo từ vị trí hai người dính vào nhau truyền vào ốc Tiêu Hành Kham, cậu hơi run một chút, người trước mặt dùng một cái tay khác rút ra một tờ khăn giấy sạch sẽ, đè lại trên lỗ mũi của cậu.
‘’Ngẩng đầu,’’ âm thanh người đàn ông có chút trầm thấp vang ở bên tai, ‘’Không nên dụng.’’
m thanh dễ nghe làm lòng người ngứa ngáy lập tức làm Tiêu Hành Kham thanh tỉnh, cậu chợt nhớ tới người này là người nào, người đàn ông gặp hôm qua trên tàu điện ngầm rồi bị cậu chụp lén.
Người đàn ông vẫn là cả người âu phục giày da, hai núi áo sơ mi ngay gần cổ áo không biết sao lại được cởi ra, xương quai xanh tinh xảo cùng làn da bên dưới như ẩn như hiện, nếu như không phải còn có cà vạt giữ lại có lẽ đã mở rộng ra.
Hắn hơi cau mày kiểm tra thương thế của Tiêu Hành Kham, lông mày không hề thô, mi đinh vì hơi giương lên không tự chủ lộ ra cảm giác người lạ chớ gần, nhưng ở trong mắt Tiêu Hành Kham lại nhiều thêm một loại hấp dẫn muốn chết.
Chỉ chốc lát, an ninh của tàu điện ngầm đã đến, cô gái bị trộm lúc này cũng chạy tới, người đàn ông đỡ Tiêu Hành Kham đứng lên, cậu dùng khăn giấy che mũi chỉ chỉ tên ăn trộm đã bị một quyền đánh ngất trên đất.
‘’Tên này trộm đồ,’’ Tiêu Hành Kham vừa nói thì đã đau đến trong mắt ứa lên nước mắt, ‘’Hình như còn chụp lén nữa.’’
Cô gái giật mình, vội vàng cúi đầu kiểm tra lại trong túi một lần, nói với cảnh sát mình thật sự có đồ không thấy đâu nữa. Cảnh sát lại hỏi vài câu, đúng lức đến trạm dừng, hắn nhấc tên ăn trộm lên, bảo cô gái cùng Tiêu Hành Kham và người đàn ông xuống xe theo.
‘’Đi thôi, tôi đưa cậu đi.’’ Người đàn ông quay đầu nói với Tiêu Hành Kham.
Sau khi đứng lên mới có thể nổi trội rõ ràng thân thể cao thấp, Tiêu Hành Kham ngửi thấy trên người người bên cạnh có mùi dầu gội, cậu vội vàng cúi đầu, trong đầu không rõ là đang loạn hay choáng váng.
Mấy người cùng nhau xuống xe, trên đường đi đến phòng an ninh phía trước của trạm tàu điện ngầm, Tiêu Hành Kham bỗng nhiên nhận ra người đàn ông còn đang đỡ cậu.
Cậu không nhịn được quay đầu nhìn một cái, đầu của khăn giấy có chút chắn lại tầm mắt nhưng không ngăn được người đàn ông phát hiện cậu đang nhìn hắn.
Người đàn ông cúi đầu nhìn nút áo sơ mi, buông tay đỡ Tiêu Hành Kham ra, thu tay lại từ từ cài nút áo lại, mười ngón tay thon dài, khớp xương hơi nhô ra kéo theo đường cong bắp thịt lưu loát.
Vẻ mặt hắn dãn ra, lộ ra nụ cười vô cùng nhạt: ‘’Lúc nãy đáng người vô tình dùng sức một chút, quần áo lộn xộn.’’
Tiêu Hành Kham che mũi thu lại ánh mắt, ánh mắt ở phía trước nhìn loạn: “…Ừm…Cảm ơn anh ra tay…”
Sau khi người đàn ông cài lại áo sơ mi, sửa sang lại cà vạt, một cái tay đặt sau đầu Tiêu Hành Kham,trong âm thanh mang theo ý cười: “Không nhìn ra cậu rất dũng cảm.”
Thật, thật sao?
Tiêu Hành Khâm không hỏi ra, chẳng qua là cảm thấy gò má đang ứ máu, lúc này, cậu cảm giác trong mũi lại nóng lên.
“Lại chảy máu?” Người đàn ông chú ý thấy khăn giấy gần như hoàn toàn bị máu thấm ướt, lạt rút ra tờ khăn giấy, tay đặt sau đầu dời xuống gáy Tiêu Hành Kham, làm cho cậu ngẩng đầu lên, tay cầm khăn giấy nhẹ nhàng đè lên lỗ mũi cậu, “Đừng quá cúi đầu, nhìn phía trước.”
“Ò, cảm ơn…Để tôi tự đi…” Tiêu Hành Kham hơi lúng túng nói, đưa tay muốn cầm lấy khăn giấy trong tay người đàn ông nhưng hắn cũng không buông tay ra, cậu đụng phải mu bàn tay của đối phương.
Cảm giác giống như điện giật làm cậu lập tức rụt tay về, đến khi kịp phản ứng mình làm ra động tác gì, cậu lúng túng đến gần như có chút phiền muộn.
Vì vậy cũng bỏ lỡ nụ cười không có tiêu tấn tên mặt người kia, may mà lúc này chuông điện thoại vang lên, giải cứu câu ra từ một tình huống hết sức khó xử.
Người đàn ông buông tay cầm khăn giấy, nghe điện thoại: “Xin chào…? Tôi là…”
Hắn nhìn Tiêu Hành Kham rồi lại nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “bây giờ chỗ tôi có chút kẹt xe, cần đại khái khoảng hai mươi phút…đúng, phiền quá, tôi sẽ đến sớm.”
Tiêu Hành Kham: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT