Vừa đóng cửa, Dư Thần tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp phát sóng trực tiếp, trong bình luận gào khóc rằng anh giai thật là dịu dàng, tiếp tục cầu thông tin.
Dư Thần nhìn lướt qua bình luân, nói: “Đúng vậy, đấy là bảo bảo ngoan nhất phòng ngủ chúng tôi, học sinh giỏi…Bạn trai? Không phải bạn trai tôi, loại chuyện đó sao có thể, tôi dù đói bụng ăn quàng cũng không đến nỗi đi ăn cỏ gần hang!”
“Há, người ta thích con gái, đừng nói bậy bạ, cái gì mà nhìn giống tiểu thụ…” Dư Thần vừa dọn đồ vừa nói chuyện, may mà giờ người không có trong phòng ngủ này nếu không lại tức giận với tôi.”
Trong bình luận còn có người nói, Dư Thần cười a a một tiếng: “Cong? Không bao giờ, cậu ấy là người không thể nào cong nhất trong phòng này, coi như phòng ngủ tôi hai người anh em trực nam cong thù cậu ta cũng không thể cong.”
Hiển nhiên cậu ta ôm lòng tin cực lớn đối với Tiêu Hành Kham: “Nếu cậu ấy cũng cong, tôi sẽ phát sóng trực tiếp mặc đồ con gái cho mấy người xem.”
Lúc này người trong thư viện vẫn còn hơi nhiều, phần lớn đều là học sinh buổi chiều không có lớp, mọi người đều ở dây yên tĩnh đọc sách học tập, chơi điện thoại di động, Tiêu Hành Kham cầm quyển sách đã mượn ngồi xuống chỗ đã dự tính.
Cậu xem sách một lát, điện thoại di động rung một cái, lúc này mới nhớ hình như còn chưa tắt chuông, vì vậy sờ điện thoại di động lấy ra chuyển bị tắt chuông thì thấy trên màn hình có tin nhắn Cao Kỳ gửi đến.
“Phỏng vấn xong cảm thấy cậu vẫn thích hợp hơn, nếu như cậu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể đến kí hợp đồng, chúng ta bàn lại cụa thể công việc.”
Tiêu Hành Kham trả lời lại tin nhắn của hắn: “Vâng, ngày mai tôi đến lúc nào?”
“Lúc nào cũng được, xem xem lúc nào câu có thể.”
Tiêu Hành Kham suy nghĩ một chút, sáng mai có lẽ đầy lớp, chiều mai có một tiết học gộp lớp, vì ậy, Tiêu Hành Kham gửi cho Cao Kì thời gian đại khái tính cả thời gian đi xe.
Cao Kỳ lập tức trả lời lại: “Được, tôi đợi cậu, cậu vẫn quyết định làm trong quán ngay tại trường học cậu đúng không?”
Tiêu Hành Kham gõ một câu trả lời, lúc sắp ấn gửi thì lại do dự.
Cậu chợt nhớ tới buổi chiều gặp người kia, nhìn cách ăn mặc của hắn thì hẳn là người đi làm ở lân cận đó, nếu như mình đến làm ở khu thương mại kia, sẽ có khả năng gặp lại hắn lần nữa hay không?
Tiêu Hành Kham bị ý tưởng của mình dọa hết hồn, nhưng mà ý niệm tự mình xuất hiện trong đầu không dễ dàng đuổi khỏi như vậy, trong lòng cậu lại sinh ra một tia mong đợi bí ẩn như vậy.
Một người bước đi trên thế giới này, mỗi ngày sẽ sát vai đi qua rất nhiều người xa lạ, tình cờ gặp gỡ với một người như thế, hơn nữa lại có ấn tượng sâu sắc thật ra là rất khó, coi như có người hết sức tự giới thiệu mình, người khác cũng không nhất định sẽ nhớ rõ, hai người chỉ vội vã nhìn qua mặt mà nhớ kĩ đối phương, coi như là một loại gì đó vi diệu.
Phải dùng một loại giải thích để diễn tả, nó có lẽ là duyên phận.
Nhưng mà muốn nói là duyên phận, có thể vẫn có cơ hội như này lần thứ hai để gặp lại người đó.
Cơ hội tình cờ gặp gỡ với một người xa lạ ở trường học thì có khả năng cao hơn một chút, dù sao nơi này cũng chỉ lớn có như vậy, đi qua một con đường, một tòa nhà, một góc xó xỉnh, mọi người có thể rất dễ dàng gặp lại nhau, nhưng mà ra ngoài kia thì không như thế.
Bên ngoài lớn như vậy, coi như gần nhau giống như khi cùng tàu điện ngầm, hai người cũng không nhất định có thể gặp, bởi vì tàu điện ngầm có rất nhiều toa xe.
Nhưng mà cậu lại ôm một loại mong đợi kỳ quái nào đó, gửi lại tin nhắn cho Cao Kỳ: “Anh Cao Kỳ, em nghĩ xong rồi, cảm thấy anh nói rất đúng, em có thể đến làm ở bên đó không?”
Cao Kỳ gửi tin nhắn đến: “Thật không! Vậy thì tốt quá, sao này anh có thể ra ngoài chơi !!”
Tiêu Hành Kham không nhịn được mỉm cười, vừa mới đặt điện thoại xuống, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn cậu.
Nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn, mọi người đều đang cúi đầu làm việc của mình, không có người nào nhìn cậu cả.
Có lẽ là cảm giác của cậu sai rồi. Cậu nghĩ vậy, cất điện thoại di động rồi cúi đầu xuống đọc sách.
Sắp đến giờ cơm trưa, Tiêu Hành Kham trả sách rồi đi về phía nhà ăn, lấy điện thoại ra xem nhóm phòng ký túc xá, người biệt danh là “Xuất tường kiều hoa yếu điểm bức kiểm” @ cậu.
Xuất Tường Kiều Hoa Yếu Điểm Bức: Ra ngoài ăn cơm cùng bọn họ, không cần tìm tôi @Kiều Kiều Hoa Hoa Kiêu Kiêu Hoa.
Kiều Kiều Hoa Hoa Kiêu Kiêu Hoa: Đã biết.
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Em giai, sao cậu vẫn chưa về QAQ đói quá, cầu ăn ăn.
Tiêu Hành Kham gửi đến biểu tình mèo buồn rầu vào trong nhóm.
Kiều Kiều Hoa Hoa Kiêu Kiêu Hoa: Tôi còn chưa ăn.
Xuất Tường Kiều Hoa Yếu Điểm Bức Kiểm: Tên ngốc kia nhìn biệt danh của tôi @Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai.
Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai: Cẩu Bức ở đây @ Thùy Gia Kiều Hoa Như Cẩu Bức (Cẩu Bức = Ngốc)
Thùy Gia Kiều Hoa Như Cẩu Bức: Guna (Cút ra kia) đám em trai thối , mấy người gọi ba làm gì.
Tiêu Hành Kham nhìn ba người trong nhóm loạn lên, dần dần trở thành chửi nhau bằng meme, hơn nữa giống như thường ngày phát triển theo một hướng kỳ quái thì yên lặng cất điện thoại lấy cơm.
Cậu nhìn cơm của mình, lấy cho Dư Thần một phần hắn muốn, tìm một bàn trống ngồi xuống ăn cơm.
Chư ăn được mấy ngụm, bống có người đến trước mặt.
Là một cô gái, lễ phép nhỏ giọng hỏi một câu: “Xin hỏi chỗ này có người ngồi không?”
Tiêu Hành Kham nhìn xung quanh theo bản năng, lắc đầu: “Không có ai.”
Lúc này còn chưa tan học, người đến ăn cơm cũng không coi là nhiều, rõ ràng bên cạnh còn nhiều bàn trống như vậy, sao nhất định phải chọn chỗ đối diện với cậu?
Cậu không quản nhiều, cúi đầu ăn cơm, thuận tay mở CNN xem tin tức mới.
Chưa ăn được hai miếng đã nghe thấy cô gái đối diện nói chuyện: “Chào bạn học này, mình là sinh viên năm thứ hai của học viện giáo dục, giảng viên sắp xếp cho chúng tôi nhiệm vụ là yêu cầu chúng tôi chủ động nói chuyện với người khác nhiều hơn, có thể nói với cậu vài câu không?”
Tiêu Hành Kham nhìn một chút, hơi ngượng ngùng nói: “Hả, có lẽ tôi cũng không biết phải nói gì…”
Nữ sinh có chút ngạc nhiên vui vẻ, hơi mất tự nhiên bắt đầu: “Không sao không sao, tôi hỏi cậu vài vấn đề là được, chủ yếu là muốn rèn luyện tài ăn nói của mình, cậu là sinh viên của học viện nào vậy?”
“Viện hóa,” sau khi nói xong Tiêu Hành Kham cảm thấy hình như nói có hơi chút ngắn gọn, nhưng bình thường cậu cũng không biết nói chuyện thế nào với người khác phái, cũng lắm là ở trong lớp nói chuyện với mấy nữ sinh cùng nhóm làm bài tập, hoặc là nói chuyện vài câu với nữ sinh làm ban cán bộ, lập tức cũng có chút áy náy, “Tôi đang là sinh viên năm thứ ba đại học, năm sau sẽ phải tốt nghiệp rồi.”
“Ò ò ò, thì ra là đàn anh, em là Lý Diệp Sam, học viện giáo dục, hai năm nữa mới tốt nghiệp.”
Tiêu Hành Kham gật đầu, cảm thấy có hơi lúng túng, cúi đầu xuống lùa cơm.
Lý Diệp Sam còn nói: “Anh không dự định thi nghiên cứu sinh hả? Em thấy rất nhiều anh chị đều đang chuẩn bị.”
Tiêu Hành Kham cảm thấy vấn đề này hơi khó để đáp: “Ừ…Còn đang xem trường học như thế nào, còn chưa có dự định chuẩn xác, dù sao nghiên cứ sinh cũng khá khó.”
Lý Diệp Sam gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà ra ngoài tìm việc cũng rất khó. Em thấy anh hình như cũng không có nhiều tiết học? Học năm ba nên thoải mái một chút, dù sao cũng phải vừa đối mặt với thực tập vừa đối mặt với thi nghiên cứu.”
Thật ra bọn Tiêu Hành Kham học cũng có rất nhiều tiết học, thứ hai đến thứ tư, từ sáng đến tối mỗi ngày đều đầy lịch học, trừ buổi chiều thứ năm thứ sáu mới thoải mái một chút, vì vậy cậu lắc đầu tiếp tục ăn cơm.
Lý Diệp Sam còn ở đối diện hỏi vài vấn đề, có vài vấn đề lúc hỏi đến thì Tiêu Hành Kham cũng không biết trả lời thế nào, lại không tiện từ chối đối phương, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời thì lấp lấp lửng lửng gật đầu hoặc lắc đầu.
Cậu ăn cơm xong, dọn dẹp đũa thức ăn rồi bỏ cơm cho Dư Thần vào túi, nói tạm biệt với Lý Diệp Sam: “Anh ăn xong rồi, tối nay còn có tiết nên đi trước vậy.”
Lý Diệp Sam hông nhiên không cảm giác được sự lúng túng của cậu, vẫy vẫy tay: “Vâng, gặp lại anh sau, lần sau có cơ hội thì nói chuyện tiếp.”
Đi tới nơi thu dọn đĩa thức ăn, Tiêu Hành Kham chợt nhớ, hình như lúc trước hình như đã gặp cô gái này ở thư viện? Chắc là ở chỗ gần chỗ cậu.”
Cậu luôn có một loại dự cảm, chỉ cần mình còn phải tới nhà ăn ăn cơm, có lẽ vẫn sẽ gặp lại cô gái này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT