Phản ứng đầu tiên của Tiêu Hành Kham là trên đường lớn tại sao lại có thể dựa vào gần người khác như vậy, không phải là đùa giỡn lưu manh thì chính là sờ mó lung tung, dù sao nhất định cũng là nội tâm bất chính.

Vì vậy cậu phản ứng có chút kịch kiệt, dùng sức giơ tay xoay người lại, lập tức thẻ bị ném xuống đất, vừa quay đầu lại thì đối diện với con ngươi khúc xạ chút ánh sáng của nam nhân, bên trong là dáng vẻ hoảng hốt của cậu.

Hở, nhìn hơi quen mắt.

Hình như vừa nãy mới nhìn thấy rồi?

Tiêu Hành Kham sững sờ một lúc, cuối cùng nhớ tới người này sao lại cmn quen mắt.

Đây không phải là nam nhân vừa nãy cậu chụp lén rồi bị bắt tại trận sao?

Trong lòng cậu càng luống cuống, chẳng lẽ là bị chụp lén nên tìm tới cậu để tính sổ, liếc mắt nhìn thẻ xe buýt còn rơi trên mặt đất, nếu lúc này muốn quẹt thẻ xong rồi chạy thật nhanh đi thì chẳng những không thể mà còn tỏ ra hành động của mình…cực kì thô bỉ, giống như một tên cuồng rình coi trên tàu điện ngầm.

Nhưng thật sự cậu không phải cố ý muốn như vậy…trong lòng Tiêu Hành Kham khóc không ra nước mắt, còn không phải là trong lúc nhất thời bị ma quỷ ám muốn khoe khoang với đóa kiều hoa trong phòng ngủ là mình gặp được một người đẹp như vậy trên tàu điện ngầm nên mới chụp hình, ai biết chạy rồi mà lại bị đuổi theo chứ.

Tiên phát chế nhân (Ra tay trước chế phục người), thừ nhận lỗi của mình thì không có lỗi, Tiêu Hành Kham ổn định tâm trạng một chút, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không…”

Lời nói chưa dứt đã bị người đàn ông cắt đứt, hắn nở nụ cười, giơ túi cầm tay lên cho Tiêu Hành Kham nhìn: “Đồ của cậu, vừa nãy rời trên đất.”

Tiêu Hành Kham: “…”

Cậu nhìn tai nghe màu trắng, đúng là dây cáp nguyên bản của điện thoại trái táo của cậu, hơi lúng túng cười nhận lấy: “À, cảm ơn, chắc là lúc nãy đụng phải người khác nên rơi mất…Cảm ơn anh.”

Người đàn ông nhìn cậu đầy thâm ý cười một tiếng: “Lần sau nhớ chạy chậm một chút.”

Tiêu Hành Kham nhìn bóng lưng rời đi của hắn hồi lâu cũng không hồi thần, lúc sau mới cúi đầu xuống nhìn chiếc tai nghe, dễ nhận thấy đang không yên lòng mà mặt tấm thẻ dưới đất lên vỗ vài cái phủi bụi.

Cậu quét thẻ, ra khỏi trạm nhưng vẫn đắm chìm trong dư vị nụ cười của người đàn ông đó.

Lần này không phải nụ cười lạnh, mang theo sự hấp dẫn nhất định và loại khí chất không nói được, hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Nhưng Tiêu Hành Kham suy nghĩ một chút, người đó cười lên thì đẹp nhất có lẽ là cặp mắt kia.

Trời ạ, trên thế giới này thật sự có người cười lên mà đẹp như vậy,cậu không tìm được từ ngữ để hình dung, chỉ có thể hồi tưởng lại trong đầu nụ cười đó một lần lại một lần, vô cùng hy vọng có thể nhớ đến ánh mắt lúc cười lên của hắn.

Quẹt thẻ, qua trạm thì Tiêu Hành Kham mới nhận ra một chuyện, người đàn ông kia không xuống xe ở đây, vậy tại sao lại đuổi đến?

Còn nhìn thấy cậu làm rơi tai nghe, đi theo trả lại cho cậu?

Tiêu Hành Kham mang theo sự mê muội đói về trường học, vào phòng ngủ.

Buổi chiều thứ năm là thời gian các lãnh đạo thầy cô họp nên lúc này không có tiết học, theo lý mà nói, ba người trong phòng ngủ phải sắp xếp thành một ra ngoài chơi bóng rổ, một hẹn bạn tổ đội chơi game, còn một thì ở trong phòng ngủ tự dày vò mình.

Thường thì lúc này Tiêu Hành Kham sẽ lên thư viện, cậu nhìn thấy thời gian cách giờ cơm còn có một lúc vì vậy định về phòng ngủ cầm túi rồi lại tới thư viện, đến giờ ăn thì đi ăn cơm, buổi tối còn có hai tiết học.

Không biết trong phòng ngủ tên kia đang làm gì, Tiêu Hành Kham suy nghĩ rồi cầm chìa khóa mở cửa, chưa vào cửa đã nghe thấy có người nói chuyện ở bên trong.

Màu vừa thử lúc nãy thể nào, cũng được phải không, mấy cô gái các cậu mau mua, nếu muốn đẹp như tôi vậy thì không nên keo kiệt chút tiền lẻ này.

Tiêu Hành Kham nghe âm thanh, ở cửa thay giày hỏi: “Cậu đang phát trực tiếp?”

Dư Thần nghe thấy âm thanh, quay đầu “Yoo” một tiếng: “Đang đây, đang đây, hôm nay phát lâu một chút.”

Trong nhóm biệt danh “Nhất Chi Kiều Hoa Xuất Tường Lai” chính là Dư Thần này, không nói đến sở thích… bình thường cũng hay mở một chút phát sóng trực tiếp, những thứ này cậu ta cũng không giấu diếm mọi người nên Tiêu Hành Kham cũng biết trên một vài nền tảng mạng xã hội cậu ta cũng có không ít fan, cậu ta chơi rất quen tay hệ sinh thái truyền thông mới.

Dư Thần cũng không quan tâm giờ hành chính mà mở phát sóng trực tiếp, mặc dù người hơi ít nhưng có người sẽ xem phát lại, dù sao cũng là tiếp thị trực tuyến.

Dù sao chiều thứ năm trong phòng ngủ cũng không có ai, đúng lúc cậu ta phát trực tiếp cũng không ảnh hưởng đến ai.

Dư Thần chào hỏi xong đang định quay lại tiếp tục thì thấy bình luận trên màn hình, trong lòng chỉ có một tiếng đậu má.

Trong bình luận bắt đầu rào rào nổi lên “!!! Tôi nghe được âm thanh của một anh trai!!”, “rwkk!!”, “âm thanh của anh giai thật hay, cầu nhìn!” vân vân đại loại như vậy, thậm chí còn có xu hướng tăng về số lượng, mọi người đều bị một tiếng vào cửa của Tiêu Hành Kham hấp dẫn sự chú ý, dồn dập rời mục tiêu.

Dư Thần ngạo kiều hừ một tiếng: “Không cho mấy người nhìn, đây chính là đại bảo bối nhà tôi, tiểu quai quai, sao có thể tùy tiện mang ra cho mấy người nhìn!”

Trong bình luận đều là “rwkk”, “5555 muốn nhìn anh giai”, “+10086”, “có phải bạn trai không”, “nhìn một chút thì làm sao”, “Nhanh, trong một phút, không, mười giây, tôi phải có toàn bộ tài liệu về anh giai này!”

Tiêu Hành Kham nghe cậu ta nói chuyện thì không biết phải làm thế nào, cậu không quá quan tâm đối với những thứ đùa giỡn này nhưng mà luôn bị mang ra trêu trọc thì cảm thấy là lạ.

Cậu đi qua từ phía sau Dư Thần, Dư Thần trơ mắt nhìn bình luận trên màn hình biến thành “Tôi nhìn thấy cái gì!”, “Cái eo này! Tôi có thể có thể!”, “Anh giai nhìn em nhìn em!” “awsl!” “A Vĩ hỏa táng tràng”, “Anh giai có bạn gái chưa, có muốn làm quen một chút”… vân vân.

Dư Thần quay đầu trùng mắt nhìn Tiêu Hành Kham đang thu dọn đồ đạc bên cạnh mình, hỏi: “Em trai, cậu phỏng vấn thế nào rồi?”

“Cũng tạm được.” Tiêu Hành Kham vừa thu dọn đồ vừa không bình tĩnh trả lời cậu ta, trong đầu cậu vẫn còn tuần hoàn vô hạn nụ cười của người đàn ông ở trạm tàu hỏa, “Đãi ngộ cũng được, chờ thông báo của ông chủ.”

Trong bình luận toàn là “ Ư ư ư ư, anh giai nói thêm vài câu nữa đi”, “Quá hay luôn”, “Để tôi nhìn anh giai một cái nào!!”, Dư Thần quay đầu hắng giọng một cái: “Mọi người đừng nghĩ nữa, cậu ta xấu hổ đó, tôi không dám mang ra hù dọa đâu,”

“Tôi đi ra ngoài.” Tiêu Hành Kham không chịu nổi cậu ta, hai ba nhát thu xong đồ chuẩn bị ra ngoài.

Dư Thần chợt nhớ tới cái gì, rút một cái tai nghe từ ngăn kéo dưới bàn ra: “Chờ một chút, trả cậu tai nghe này!”

“Tai nghe?” Tiêu Hành Kham nghi ngờ quay đầu, nhìn tai nghe màu trắng trong tay Dư Thần, trong lòng hơi bối rối, “Tai nghe của tôi ở trong túi, chiều nay tôi mang ra ngoài, cái này chắc không phải là của tôi.”

Dư Thần cũng bối rối: “Tôi nhớ hôm qua không phải mượn tai nghe của cậu hả? Không phải của cậu? Vậy tôi mượn ai..cái này là tai nghe của ai?”

Cậu ta rơi vào mê nam cùng xoắn xuýt, Tiêu Hành Kham nói: “Có phải của chính cậu hay không?”

“Tai nghe của tôi mà ở nơi dễ cầm,” Dư Thần nói, “Vậy tôi còn cần mượn các cậu?”

Tiêu Hành Kham: “…”

Cậu suy nghĩ một chút, lại nói: :Nói không chừng là của hai người kia, vậy cậu chờ lát nữa họ về thì hỏi một chút. Đúng rồi, cần mang cơm về cho cậu không?”

“Cậu ăn ở phòng nào?” Dư Thần nói: “Nếu đi phòng ăn khu hai thì giúp tôi mua một phần cơm dứa và canh xương sườn, lần sau mời cậu.”

“Ừ” Tiêu Hành Kham đi đến cửa mang giày, nâng túi sau lưng lên rói.

Dư Thần ném cho cậu một cái hôn gió từ xa: “Yêu cậu yêu bảo bối!”

…Thật là không chịu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play