Chương 9: Người quen cũ.
—o0o—
“A, Harry.” Ngay khi không khí
trong tiệm bắt đầu khó thể thở nổi, một giọng nói ồm ồm vang lên ở cửa.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy có
một con quái vật rất to đứng ở cửa, nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra là một người.
Mà người này cũng là một người quen cũ, nhìn bác ấy đứng ở cửa muốn xoay người
đi vào, khóe miệng của tôi nhẹ nhẹ giơ lên, tâm tình cũng đột nhiên tốt hơn
nhiều lắm.
“A, giáo sư Snape, khỏe
không.” Người tới phá một ô kính mới vào được cửa, mà toàn bộ cửa tiệm cũng
rung một cái. “Tôi thật có lỗi, bởi vì tôi có chút việc nên không thể không nhờ
giáo sư Quirrell tới đón Harry. A, ngay lúc nãy tôi vừa mới đụng phải thầy ấy,
thầy ấy nói cho tôi biết, hiệu trưởng Dumbledore đang tìm thầy ấy, cho nên, là
ngài tới đón Harry.” Gương mặt gần như bị râu ria rậm rì và tóc tai bờm xờm che
kín, vóc dáng cao lớn, không cần cẩn thận nhớ lại, cũng biết bác là ai rồi.
Hagrid, từng là một người bạn
lương thiện luôn giúp đỡ tôi trong trường học, khi Voldemort sống lại đã bảo vệ
tôi, dù phát sinh chuyện gì đều vĩnh viễn đứng về phía tôi, ủng hộ tôi! Người
bạn của tôi, người bạn thân thiết nhất của tôi!
Không thể không nói, sau khi tôi
trưởng thành, sau khi tôi bắt đầu với thế giới to lớn, ở cạnh bác Hagrid sẽ
khiến toàn thân tôi thả lỏng, sẽ cảm giác vô cùng thoải mái. Bác ấy không thông
minh, bác ấy có khi rất ngốc nghếch. Nhưng bác ấy chính trực, bác ấy trung
thành, bất khuất. Khi ở cạnh bác, tôi vĩnh viễn không phải lo lắng lời nói của
tôi sẽ bị người có tâm nghe thấy, không phải sợ hãi bị phản bội.
“A, Merlin ơi, rốt cuộc bác cũng
nhìn thấy con rồi, Harry… thân mến.” Hagrid đi tới phía tôi, nhưng bởi vì thân
mình quá mức to lớn, cho nên, tôi không ngừng lùi về phía sau vài bước, ngẩng
đầu lên đủ để có thể nhìn bác ấy. Khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt sáng trưng…
quen thuộc..
“Bác vẫn luôn chờ đợi một ngày
này, đến bây giờ bác cũng chưa quên, khi đó, con còn nằm trong lòng bác, ôi
Merlin ơi, con vẫn còn là trẻ con, còn nhỏ xíu như vậy,” Hagrid kích động nhìn
tôi, hai mắt đã bắt đầu phủ sương mù, “Hiện tại con đã trưởng thành rồi, thật
tốt. A, đúng rồi. Bác còn chưa tự giới thiệu. Bác tên là Rubeus Hagrid, là
người giữ chìa khóa và gác sân ở Hogwarts.” Hagrid mở lớn hai mắt, nhìn tôi
cười tự giới thiệu.
“Con chào bác,” Tôi ngượng ngùng
cười với bác.
“Oa, Harry, con lớn rồi, Merlin
à, thật là nhanh.” Hagrid nhìn tôi, trên mặt lại kích động, ngẩng đầu nhìn bốn
phía, một giây sau đột nhiên cứng ngắc. Theo tầm mắt của bác, nhìn thấy bên
cạnh giáo sư Snape còn có một nhà Malfoy. Tôi suýt nữa thì quên, Hagrid chán
ghét Malfoy, không chỉ vì hiện tại bọn họ là Tử thần Thực tử, mà có lẽ nguyên
nhân lớn hơn là do gia đình Malfoy đùa giỡn mọi người quá mức, giao tiếp với họ
làm người ta mệt chết.
“Potter, nếu trò đã mua được đũa
phép, hiện tại nên rời đi, đừng đứng ở chỗ này gây trở ngại cho người khác.”
Đôi mắt đen của giáo sư Snape xem xét tôi một cái, xoay người gật gật đầu với
Lucius Malfoy, liền bước ra khỏi cửa.
“Vâng, thưa giáo sư.” Tôi gật gật
đầu, trên thực tế, có thể tách ra khỏi gia đình Malfoy sớm một chút, tôi cầu
còn không được.
“Ừm, Harry, đồ dùng của con đều
mua xong hết rồi sao?” Hagrid cũng đi theo phía sau Snape ra ngoài, vừa đi vừa
dong dài, “Tốc độ thật là nhanh.”
Con nói này bác Hagrid, bác đơn
thuần hay gian xảo vầy. Đi cùng giáo sư Snape mua đồ dùng học tập, tốc độ có
thể không nhanh được sao? Bác còn dám ở sau lưng Snape nói này nọ, không phải
trước mặt cũng không dám nói gì ấy hả? Người ta nói nói bậy sau lưng người khác
không phải thật sự chỉ sau lưng người khác đâu, bác Hagrid à.
Nhìn người nọ đi đến cửa thì dừng
lại một chút, hơn nữa khi đi qua một nhà Malfoy, con rắn nhỏ đang cúi thấp đầu
run rẩy khóe miệng nữa. Tôi âm thầm thở dài… bác Hagrid ơi~
“Hagrid, ông đã đến đây rồi, vậy
nhiệm vụ đưa Potter Kẻ Được Chọn vĩ đại giao cho ông.” Giáo sư Snape lạnh băng
nói với Hagrid.
“Ừm, đương nhiên, xin yên tâm,
giáo sư Snape, tôi nhất định sẽ đưa Harry trở về an toàn.” Bác Hagrid sang sảng
cười nói.
“…” Tầm mắt lạnh như băng của
Snape chuyển tới người tôi, mà tôi cũng không định trốn tránh, trên thực tế,
tôi thực sự tham lam ánh mắt thầy. Mặc dù là giễu cợt, mặc dù là không mang
theo chút cảm tình nào, mặc dù… tôi biết khi đối diện với tôi trong lòng thầy
chỉ càng thêm áy náy. Tôi lại vẫn không bỏ qua tầm mắt chăm chú trên người
mình. Vì sao chứ? Tôi nghĩ không ra, cũng không hiểu.
Có lẽ là vì trả thù đi. Trả thù
thầy dám một mình làm nhiều chuyện như vậy, lại chỉ có thể làm cho tôi thừa
nhận một cách bị động.
Hai tròng mắt đen của thầy lạnh
lùng nhìn tôi một cái, ném cho tôi một cái gói to, cuối cùng không nói gì, xoay
người bước đi nhanh về phía ngã tư bên kia. Tôi cúi đầu nhìn gói to trong tay,
tôi biết ở trong này chính là sách giáo khoa cùng quần áo vừa mới mua cho tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng dáng
thầy, có một loại cảm giác mất mát tràn ra trong lòng. Là vì thầy rời đi sao?
Nhưng đồng thời cũng có một dòng nước ấm áp xẹt qua cõi lòng. Bởi vì thầy còn
sống, bởi vì mọi người tôi quen ở đây đều còn sống.
“Harry, bác nghĩ bác cần mua cho
con một món quà sinh nhật,” Bác Hagrid nhìn tôi, trong mắt lóe ra sự kích động,
“Ừm, tuy quà này đã muộn, nhưng nghĩ lại, bác cũng đã bỏ lỡ không biết bao
nhiêu sinh nhật của con rồi.”
“Bác Hagrid.” Tôi xem bác Hagrid
đang tính sẽ mua quà gì cho tôi.
Trên thực tế, vốn tưởng rằng sẽ
không gặp được bác Hagrid, mà giáo sư Snape hiển nhiên càng không thể mua quà
sinh nhật cho tôi, định tự mình đi mua cô công chúa nhỏ dễ thương kia trở về,
không nghĩ tới, bánh xe vận mệnh chạy một vòng, cuối cùng vẫn trở về điểm ban
đầu. Nhưng điều này không khỏi làm tôi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ dù thay đổi
thế nào, thì kết cục cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi sao? Chỉ cần nghĩ đến khả
năng này, tôi chỉ cảm thấy cả người rét run.
“Harry, xem này, nếu có cú rồi
thì sau này có thể dùng nó để chuyển thư,” Bác Hagrid nhìn con cú tuyết trắng
đang dúi đầu vào cánh ở trong lồng, vừa nói, “Còn tốt hơn một con mèo, không
phải sao? Ít nhất nó có thể gửi thư cho con, tốt hơn mấy con cóc kia nhiều.”
“Cám ơn bác, Hagrid.” Giọng nói
to của bác Hagrid cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi cúi đầu nhìn cái lồng cú to
trong tay, không khỏi dùng ánh mắt hoài niệm nhìn cô công chúa nhỏ đang ngủ say
kia. Cưng à, chúng ta gặp lại nhau rồi.
“Harry, con đặt tên cho nó là
gì?” Nhận lời mời của Hagrid, chúng tôi đang ngồi trên một cái ghế nhựa ngoài
trời của một tiệm ăn ở Hẻm Xéo, trên tay là đồ uống lạnh giới pháp thuật.
“Hedwig thì sao ạ?” Tôi nhìn cái
lồng cú đặt bên cạnh, nói với bác Hagrid.
“Ừm, cái tên hay lắm.” Hagrid
cười gật gật đầu với tôi.
“Harry,” Ngồi một hồi, Hagrid
đứng lên, nhìn tôi nói, “Thời gian không còn sớm nữa, bác cần phải đưa con về
nhà an toàn.”
“Bác Hagrid,” Tôi hơi khó xử nhìn
Hagrid, chẳng lẽ muốn chúng tôi độn thổ trở về cái đảo lạnh lẽo kia sao. Tôi
chắc chắn, dì dượng bọn họ cũng sẽ không về nhà liền đâu, mà chuẩn bị đi du
lịch một chuyến luôn. Có lẽ là dì biết sau khi nhận được thư báo nhập học của
trường pháp thuật còn phải ở nhà một thời gian rồi, có lẽ bọn họ chỉ đơn giản
là không muốn nhìn đến mấy thứ này chăng?
Được rồi, hiển nhiên không có
chìa khóa tôi cũng không thể về nhà, tự tiện xông vào nhà dân là không đúng,
huống chi cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng xem nơi đó là nhà mình. Tôi không
có nhà để về? Rất hợp ý tôi!
“Harry, yên tâm, chúng ta sẽ gặp
lại nhanh thôi,” Hagrid cúi đầu dùng bàn tay thô to sờ sờ cái đầu bù xù của
tôi.
“Không, bác Hagrid,” Tôi nhìn bác
nói, “Dì dượng con cũng không có ở nhà, bọn họ ra ngoài du lịch rồi, giáo sư
Quirrell đưa con từ trên đảo về đó, con hiện tại không có nơi nào để đi hết.”
“A…” Hagrid nghe thế, nhíu mày,
“Merlin à, Harry, bác không thể để con ở đây được, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Bác Hagrid, Hẻm Xéo có nơi nào
cung cấp chỗ ở không ạ?” Tôi từ từ dụ dỗ.
“Ừm, có thì cũng có….nhưng mà,”
Bác Hagrid hơi khó xử mà nhìn tôi, “Không được, Harry, con vẫn chưa trưởng
thành, bác không thể để con ở lại nơi này một mình.”
“Bác Hagrid,” Tôi nhìn bác, nhẹ
giọng nói, “Bác giúp con làm thủ tục, con chỉ ở trong phòng đọc sách, hoặc là ở
nơi này nhìn chung quanh, nơi này rất thu hút con, tin con đi, con sẽ không
chạy lung tung đâu”.
“Nhưng mà…” Hagrid vẫn có chút do
dự.
“Bác Hagrid, dì dượng bọn họ
không thích đồ vật pháp thuật, nếu đem con về lại nhà đó, rất có thể họ sẽ trực
tiếp ném đồ của con đi, sẽ không cho con chạm vào đâu.” Tôi tiếp tục không
ngừng cố gắng nói.
“Ừm, được rồi, được rồi.” Hagrid
rốt cục gật đầu, nhưng lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi nói, “Harry, nghe này,
con tuyệt đối không được đi vào hẻm Knockturn kia biết chưa?”
“Hẻm Knockturn?” Tôi giả vờ như
không hiểu nhìn bác.
“Đúng, đó là địa điểm mà phù thủy
Hắc ám tập trung, người nơi đó không thân thiết chút gì cả.” Bác Hagrid nhìn
tôi, nghiêm túc dặn dò.
“Dạ được, con đồng ý.” Tôi sảng
khoái gật đầu, vốn cũng không định đi, bây giờ còn chưa đến lúc.
Đi theo Hagrid đến ngã tư đường,
đi ngang qua mặt tiền một cửa hàng, chợt nghe một đoạn đối thoại.
“Giáo sư McGonagall, ý cô là
người hay vật trên bức ảnh đều có thể cử động sao?”
“Vậy thì, động vật cũng có thể cử
động ạ?”
“Dạ con hỏi một chút, hiện tại
làm sao có thể chụp ảnh?”
“Con có thể mang về cho người nhà
con xem không?”
“Những thứ này con đều có thể mua
về ạ?”
“Vì cái gì phải mua cú ạ, không
có điện thoại sao?”
Không ngờ, tuy rằng biết sớm hay
muộn đều sẽ gặp rất nhiều người quen, nhưng là, lại ở chỗ này…. Tôi không thể
không cảm thán, lịch sử quả nhiên không hề giống lúc trước.
Nhìn… Hermione ở phía trước vừa
đặt một đống câu hỏi vừa theo sát giáo sư McGonagall bên ngã tư đường kia. Tôi
nghĩ, giáo sư McGonagall nhất định đang rất đau đầu. Phía sau Hermione cũng đã
thoáng có bóng dáng của “cô nàng biết tuốt” rồi. Có lẽ, thời gian còn lại dùng
để ôn tập cũng không chừng.
– Hết
chương 9 –