[HP] Luân Hồi

Chương 10: Người già đi, kích tình không còn nữa.


1 năm

trướctiếp

Chương 10: Người già đi, kích tình không còn nữa.

—o0o—

Ngày đó sau khi tiễn bác Hagrid về, tôi vẫn ở trong phòng khách sạn đọc sách.

Ngày khai giảng, một mình tôi rời Hẻm Xéo đến nhà ga Ngã Tư Vua, đúng lúc thấy một bóng dáng quen thuộc, cả nhà Ron đều đang hối hả tới sân ga Chín Ba Phần Tư, khóe miệng đang mỉm cười khi thấy chỗ hở ra trong túi Ron liền cứng lại. Sao tôi lại có thể quên, cái tên phản bội kia.

Nhìn cả nhà Ron đều biến mất trên sân ga, tôi kéo hành lý đi qua đi lại, trong lòng thế nào cũng không vui lên nổi. Đã biết toàn bộ sự thật, tâm tình tôi đối với Peter Pettigrew rất phức tạp. Có lẽ, đã không chỉ còn là hận nữa.

Nếu hoàn toàn đứng xem ở góc độ của bên thứ ba, thì Peter Pettigrew phản bội là tất nhiên. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ba và ba đỡ đầu hai người thật sự rất quá đáng. Có lẽ đây chính là một loại học thuyết phương Đông mà Hermione từng nói cho tôi biết, gọi là gieo gió gặt bão chăng.

Nhưng, dù quá khứ ra sao tôi cũng không thể tiếp tục để ba đỡ đầu chịu khổ trong Azkaban được. Dù gì thì chú cũng là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này. Có lẽ sau khi ba đỡ đầu ra ngoài còn có thể cãi nhau với người kia. Haizzz, có lẽ như thế có thể chọc tức chú. Như vậy, có phải có thể dời đi một ít lực chú ý của chú hay không? Nghĩ thế, dường như đã có thể nhìn thấy vẻ mặt nổi giận muốn nhảy bổ sang của ba đỡ đầu rồi, mà bên kia là bộ dáng lạnh lùng khoanh tay trước ngực châm chọc của Snape.

Đi vào sân ga Chín Ba Phần Tư, cảm nhận được pháp lực xuyên qua thân thể, một loại cảm giác vui sướng ấm áp, như là cảm giác hạnh phúc khi về tới nhà vậy… Tôi đã trở về.

Nhìn mọi người qua lại tất bật, còn có những đứa nhỏ đang nói lời chào tạm biệt ba mẹ, tôi kéo hành lý cũng không quá nặng lên trên tàu. Theo thói quen đi tới toa xe cuối cùng, gõ cánh cửa trong trí nhớ, lại phát hiện… bên trong đã có người ngồi.

“Mời…” Thế nhưng Ron tới trước tôi?

Khi tôi đang chuẩn bị mở miệng thì lại bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang. “Potter, sao giờ cậu mới tới.” Giọng nói… kiêu căng quen thuộc vang lên trong hành lang.

“Malfoy?” Tôi nhìn nhìn cậu chủ nhỏ kiêu ngạo đang từ đằng trước tới đây.

“Potter, chẳng lẽ là người kia?” Mà trong toa cũng vang lên tiếng kêu.

“Chẳng lẽ là Harry Potter.” Lại vang lên một giọng nói nữ, hơi quen tai.

Còn chưa chờ tôi phản ứng, cửa trước mặt đã bị người bên trong mở ra, tôi nhìn gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, nhất thời không phản ứng kịp. Hermione, đã từng gặp thoáng qua ở Hẻm Xéo. A, … mạnh mẽ giống hệt cô gái trong trí nhớ!

“Cậu thật là…” Hermione mang vẻ mặt kích động nhìn tôi, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng người, mở một đường cho tôi, ấp a ấp úng nói, “Ừm, nơi này còn trống, vào đi.”

“Merlin, mình thấy cậu rồi, cậu là Potter kia sao?” Ron thấy tôi ở cửa không hề động đậy, đã vươn tay ra chuẩn bị kéo tôi vào.

“Hi, xem tao thấy ai đây.” Một tiếng nói tràn đầy ác ý cắt ngang náo nhiệt nơi này, đồng thời cũng giải cứu tôi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Lớn tuổi rồi, tâm lý có vẻ không tiếp thu được lời mời nhiệt tình như vậy.

“Malfoy!” Ron quay đầu thấy được người phát ngôn là ai, vẻ mặt chán ghét.

“Hừ, Weasley bần cùng,” Draco Malfoy nhếch miệng với Ron một cái rồi lạnh lùng liếc mắt qua Hermione ở bên cạnh, rồi quay đầu nhìn về phía tôi nói, “Potter, chẳng lẽ cậu là họ hàng với ốc sên sao, hay là cậu chuẩn bị đi bộ tới Hogwarts.”

“Ơ, mình xin lỗi.” Chết tiệt, tôi nói cái quái gì vậy. Trên mặt không có cảm xúc gì, lòng lại gào thét.

“Harry, cậu không cần phải giải thích với thằng đó.” Ron liếc tôi một cái, nhận lấy tiếng kêu đầy căm phẫn của Draco Malfoy.

“Hừ, người tiền sử ngay lễ phép cơ bản cũng không hiểu được.” Con rắn nhỏ kiêu ngạo vui vẻ mở miệng phun nọc độc.

“Mày, cái đồ Slytherin ác độc, cả nhà mày đều là Tử thần Thực tử, Malfoy, một ngày nào đó ba tao sẽ tìm được chứng cớ.” Sư tử nhỏ Ron phẫn nộ gầm lên.

“Hừ, tao nghĩ đầu tiên ngài Weasley phải đau đầu làm sao để nuôi được chúng mày đồ sư tử ngu ngốc.” Draco Malfoy cao ngạo nhướng mày, vẻ mặt khinh thường quét qua một thân quần áo cũ của Ron.

“…” Vẫn im lặng Hermione trợn to mắt nhìn màn khẩu chiến ở trước cửa toa xe, đoán chừng cô gái nhỏ đã được mở mang đầu óc, về sau loại khẩu chiến này sẽ được trình diễn rất nhiều lần ở Hogwarts. Haizzz, tôi nhớ đến cuối cùng, Hermione cũng gia nhập vào không phải sao? Còn đấm Malfoy một cái nữa, thật sự hăng hái, thật sự đó!

Nhìn hai người hoàn toàn không để ý tới ai cãi qua cãi lại, bất đắc dĩ than thở trong lòng. Lớn tuổi rồi, nhìn thấy rất nhiều chuyện, đối với chuyện trẻ con phát cáu cãi nhau tôi cũng đã không còn thích ứng. Còn có cái gì tranh đấu giữa Nhà Slytherin và Gryffindor, ôi Merlin ơi, trò chơi đó có ích lợi gì chứ? Ngay cả được cộng điểm cũng chả có, trường học ở giới Muggle ít nhất còn có thể cộng điểm khi có biểu hiện giỏi giang kìa.

“Hai vị, đè người khác xuống cũng không nâng được mình lên, đúng không?” Không thể nhịn được nữa, tay cầm hành lý đã mỏi rời, tôi lên tiếng ngắt lời. “Xin hai người cho qua, tay mình đã rã rời rồi, mình nghĩ mình vào trước có thể thể chứ?” Tôi cố gắng để giọng điệu của mình không có vẻ cứng ngắc, cầm hành lý đi trước vào trong toa xe.

“Hừ.” Cậu chủ nhỏ Malfoy kiêu ngạo ngẩng cao đầu cũng đi vào, còn dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá xung quanh.

“Hừ, cậu chủ Malfoy cao quý sao lại ở đây,” Ron hầm hừ ngồi đối diện, trừng gắt gao cái tên xâm nhập kia, “Còn không mau cút trở về ổ rắn cao quý của mày đi.”

“Chú ý thái độ của mày, Weasley.” Draco Malfoy đứng cạnh tôi, nhìn nhìn tôi rồi cũng ngồi xuống, hất cao cằm lên nói, “Có lẽ tao cần nhắc nhở mày một chút, toa xe này cũng không phải của mày, cho nên, ai ở trong này cũng chẳng cần mày cho phép.”

“À, cái này hoàn toàn nhắc nhở tao, thân là cổ đông của Hogwarts có trách nhiệm và nghĩa vụ kiểm tra mỗi toa trên tàu xem có bị lây nhiễm cái gì ngu ngốc hay không, vì phòng ngừa xảy ra sự cố mà không thể không đổi toa.” Draco Malfoy đắc ý nhếch môi một cái.

Ở bên cạnh tôi nhìn hai người đang hăng say phun nước miếng, cả Hermione đối diện đang dựa vào cửa sổ vẻ mặt khát vọng nói chuyện cùng tôi nữa, trong lòng thở dài. Nếu để bọn họ tiếp tục cãi nhau thì sẽ tra tấn lỗ tai của tôi mất. Nếu làm họ ngừng cãi nhau, thì lại càng tra tấn tai tôi hơn.

Nhìn nhìn con rắn nhỏ bên cạnh cười vô cùng tự đắc, tôi nghĩ, có thể làm cho cậu chủ nhỏ kiêu căng này bỏ toa xe quý tộc ngồi trong này, có lẽ vì ba cậu nhóc để cậu nhóc cố ý tiếp cận tôi rồi. A, nhà Malfoy vĩnh viễn sẽ không đặt toàn bộ trứng trong cùng một rổ, bọn họ nổi tiếng vì biết cách cân bằng mà.

– Hết chương 10 –


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp