Chương 1: Nếu hối hận thì làm gì đó.
—o0o—
“Potter, cậu cho là lui ở trong
này, giáo sư Snape có thể sống lại được sao?” Draco Malfoy lạnh lùng nhìn sinh
vật mềm yếu nào đó ghé vào trên bục giảng phòng học.
“Mình sai rồi, cho tới nay, mình
đều sai.” Kẻ Được Chọn tôn kính đã giết chết
Kẻ-là-ai-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mang đến hòa bình cho giới pháp thuật, sau
khi chiến tranh chấm dứt, khi sửa sang lại đồ vật cụ Dumbledore lưu lại, sự
thật bị giấu trong thời gian dần dần lộ ra.
“Có lẽ, tôi cũng nên thay mặt
giáo sư Snape nói tiếng cám ơn với cậu, Potter?” Draco Malfoy không hề có cảm
tình nhìn thẳng Kẻ Được Chọn vẻ mặt hối hận, không hề có nửa phần đồng tình.
— Harry, giáo sư Snape hận ba
trò, vì khi họ còn là học trò, ba trò đã từng cứu thầy ấy. —
Gạt người, đó được coi là cứu
sao? Rõ ràng đó là hãm hại!
— Harry, giáo sư luôn luôn bảo vệ
con. —
Chết tiệt, đó được coi như bảo vệ
sao? Con còn nghĩ thầy ấy muốn giết chết con chứ!
Sự thật, là đau lòng! Cho nên
nói, đôi khi, giấu diếm thật ra lại là một hình thức bảo vệ khác. Có lẽ, không
biết gì hết mới là hạnh phúc chân chính, cứ như vậy không quan tâm gì mà sống
sót, nhưng… bồi hồi trong tầng tầng sương mù, lại khát vọng tìm được sự thật,
mà kết cục cuối cùng… cũng bị nỗi hối hận vô bờ bao phủ.
Tiếp theo thế nào đây…
Vì để lòng mình dễ chịu hơn?
Vì để vị anh hùng chân chính có
được vinh dự nên có, vì làm cho mọi người biết sự thật? Vinh dự có cái ý nghĩa
gì với người đã mất đi chứ? Đối mặt với cái chết, tất cả mọi thứ đều có vẻ nhạt
nhòa và nhỏ bé.
Làm cho mọi người biết sự thật?
Mọi người lại khát vọng biết sự
thật sao? Có lẽ họ chỉ muốn biết “sự thật” mà mình muốn thôi!
Cho dù Kẻ Được Chọn vĩ đại có vĩ
đại cỡ nào, xem như ở Bộ Pháp thuật, nói ra sự thật trước mặt phóng viên, dù là
nói cho mỗi người nhưng sẽ có ai tin tưởng đây? Tin tưởng người đã từng là Tử
thần Thực tử là anh hùng chân chính, tin tưởng tất cả hy sinh của cái người núp
trong bóng đêm, tin tưởng khi thầy còn sống chính là một hồi bi kịch?
Mặc dù đó là sự thật, nhưng khi
mọi người không muốn tin tưởng, không muốn đối mặt thì đó chẳng qua chỉ là một
lời chê cười, một lời nói dối. Sự thật, vĩnh viễn chỉ biết chôn dấu ở trong
hành lang thời gian dài dằng dặc, người hiểu rõ sự thật, không phải không cố
gắng, chỉ là lừa mình dối người sống sót. Có lẽ, người biết sự thật mới đau khổ
nhất.
“Harry, tỉnh lại một chút, xin
cậu đấy bạn tốt à.” Ron nhìn bạn thân từ từ sa sút tinh thần, lắc đầu thở dài,
chiến tranh đã làm cho cậu dần dần trưởng thành, bình tĩnh.
“…” Hermione bên cạnh đã là cô
gái trưởng thành cau mày nhìn Harry lui về trong tư tưởng.
“Chẳng lẽ không thể nghĩ lại biện
pháp gì sao?” Neville đã trở nên kiên cường nhìn Hermione mở miệng hỏi.
“Có lẽ có biện pháp.” Vẫn im lặng
Hermione lúc này mới mở miệng.
“Hermione?” Ron ngạc nhiên nhìn
Hermione.
“Harry,” Hermione đi đến bên cạnh
Harry vùi mặt mình vào trong cánh tay, khẽ nói, “Có lẽ, chúng mình có biện pháp
để cậu nhìn thấy giáo sư Snape, thậm chí có thể cứu sống thầy.”
“…” Harry vẫn im lặng, giật giật,
nâng lên gương mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, nhìn Hermione, hỏi, “Biện pháp gì?”
“Là hiệu trưởng Dumbledore để lại
cho cậu.” Hermione nhìn Harry, nói tiếp, “Hiệu trưởng Dumbledore đã sớm nghĩ
đến cậu nhất định sẽ cảm thấy áy náy vì giáo sư Snape chết, cho nên, để lại một
thứ.”
“Cái gì vậy?” Harry ngồi dậy.
“Thật ra hiệu trưởng Dumbledore
cũng không muốn cho cậu sử dụng, thầy giao cho mình, là muốn nhìn xem thái độ
của cậu.” Hermione nhìn Harry, lại nói, “Nếu sau khi cậu biết tất cả sự thật,
biến thành như hiện tại, không có cách nào nâng dậy nổi tinh thần, sống trong
áy náy thì bảo mình giao cái này cho cậu.”
“Cái gì vậy, Hermione?” Harry sốt
ruột đứng lên, hỏi, “Có thể cứu giáo sư Snape sao?”
“Ừ, nhưng việc này rất nguy
hiểm.” Hermione nghiêm túc nói.
“Nói cho mình biết, Hermione.”
Harry vội vàng nói, “Dù là phương pháp gì, mình đều phải thử.”
“Haizzz, được rồi.” Hermione đưa
ra một cái túi hình vuông, giải thích, “Thứ mà hiệu trưởng Dumbledore để mình
bảo quản chính là cái này.”
“Đây là cái gì?” Neville hỏi.
“Đây là chìa khóa luân hồi,”
Hermione mở túi ra, bên trong là một cái đĩa quay hình vuông, mặt trên có khắc
vô số thần chú, ở giữa có vẻ là một cái chìa khóa, “Chỉ cần chuyển động chìa
khóa thì chìa khóa luân hồi này có thể đủ đưa người chuyển động về thời khắc
nào đó trong quá khứ, Harry.”
“Nói cách khác, nếu đưa mình đến
nơi giáo sư bị Nagini cắn, chỉ cần mình mang theo thuốc giải độc… thì…” Harry
vẻ mặt kích động ấp a ấp úng nói.
“Đúng, nếu cậu thành công thì
giáo sư Snape sẽ cùng cậu trở lại nơi này,” Hermione gật đầu giải thích.
“Merlin ơi, xem ra, mình cần phải
chuẩn bị tốt khi lại có một lão dơi già phun nọc độc thôi.” Ron một vẻ không
chịu nổi ôm trán nói.
“Nhưng Harry à, thời gian mà chìa
khóa luân hồi này có thể lùi lại không thể quá dài. Hiệu trưởng Dumbledore nói,
tốt nhất là không vượt qua hai năm, vì không ai thử xuyên về sau khi vượt qua
hai năm sẽ xảy ra chuyện gì cả.”
“Vậy, hiện tại chúng ta bắt đầu
đi.” Harry đã đợi không kịp.
“Từ từ,” Draco Malfoy lúc này cắt
ngang, nói, “Cậu xác định cậu có thể đi hả Potter?”
“Đương nhiên.” Harry gật gật đầu.
“Tôi vẫn nghi ngờ,” Draco Malfoy
híp mắt, trào phúng, “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy quên cái gì sao?”
“Quên cái gì?” Harry hơi khó
hiểu, cúi đầu nhìn nhìn người mình, đũa phép mang theo rồi, “A, đúng rồi, thuốc
giải độc, Hermione, thuốc giải độc.”
“Hiển nhiên tôi đánh giá quá cao
chỉ số thông minh của cậu, Potter.” Draco Malfoy khinh thường liếc Harry một
cái, quay đầu trừng Hermione.
“Ừm, mình nghĩ ý của Malfoy là…
áo tàng hình, Harry.” Hermione nhìn lại Malfoy một cái, quay đầu nhìn Harry,
nói, “Cậu không thể để người khác nhìn thấy một Harry Potter thứ hai.”
“Cậu nói đúng, Hermione.” Harry
gật gật đầu, rồi chạy ra khỏi cửa phòng học độc dược, “Mình đi lấy cái này.”
Nói xong sớm đã không thấy bóng
người.
“Granger, cậu cho là làm như vậy,
giáo sư Snape sẽ cảm thấy cảm kích cậu sao?” Draco Malfoy nhìn trực tiếp
Hermione gần đấy.
“Không, mình không nghĩ vậy, giáo
sư Snape sẽ hận mình.” Hermione không trốn tránh, thản nhiên đối mặt với người
trước mặt trào phúng, lại nói, “Nhưng mình thà rằng bị thầy hận cũng không muốn
thấy Harry biến thành như bây giờ.”
– Hết chương 1 –