Chương 8: Đũa phép.
—o0o—
“Có lẽ, Snape cậu không ngại
chúng ta tiện đường cùng lựa chọn với hai đứa chứ.” Với một câu nhẹ nhàng của
Lucius Malfoy, tôi và giáo sư Snape cùng cả ba người nhà Malfoy cùng nhau đi
tới cửa tiệm đũa phép nổi tiếng khắp giới pháp thuật, có thể coi là chế tạo
xuất sắc nhất. Quả nhiên vẫn cũ kỹ như vậy.
“Ba à, nơi này thật là…” Draco
Malfoy cứng mặt, ngửa đầu nhìn về người cha mình sùng bái, hy vọng nhận được
đáp án phủ định, đáng tiếc, lần này làm cậu ta phải thất vọng.
“Dra, đừng ngạc nhiên,” Lucius
Malfoy nhướng một bên mày nửa cúi đầu nhìn Draco Malfoy, lại chuyển mắt tới
tôi, “Con xem, Kẻ Được Chọn cậu Potter cũng không quá ngạc nhiên đâu.”
“…” Tôi có thể cảm giác được rõ
tầm mắt “nóng rực” bắn trên người tôi. Thật ra loại tầm mắt có chứa đánh giá,
nghiên cứu vẫn lăn qua trên người tôi, có lẽ tôi phải nói chút gì đó, dời đi
lực chú ý. “A, cháu nghĩ đến đây là chỗ độc đáo của giới pháp thuật.” Tôi mang
vẻ mặt giật mình nói xong, sau lại cúi thấp đầu, giả vờ như hơi xấu hổ. Tuy
rằng không nhìn thấy nhưng tôi tin tưởng vẻ mặt người nọ nhất định rất phấn
khích, không nhịn được cười trộm trong lòng.
“Vậy thì, chúng ta đi vào thôi.”
Qua một lúc lâu, Lucius Malfoy mới mở miệng.
Khi tôi lại một lần nữa tiến vào
cửa tiệm này, trong đầu không tự giác nhớ lại khi chiến tranh bắt đầu, vì một
hồi chiến đấu kịch liệt mà nơi này biến thành tro tàn, hiện tại nó còn hoàn hảo
chưa sứt mẻ gì.
“Buổi chiều tốt lành, các quý
ngài.” Một giọng nói mềm nhẹ chào hỏi cắt ngang hồi ức của tôi.
“A, ngài Malfoy, chào mừng ngài,”
Cụ Ollivander mở to hai mắt, nói tiếp, “Thời gian trôi qua thật là nhanh, đến
bây giờ tôi còn nhớ rõ, cảnh tượng khi ngài mua đũa phép.”
“Ollivander, nếu cụ có thể sử
dụng thời gian hồi ức xử lý cửa tiệm của cụ gọn gàng hơn, tin chắc sẽ càng làm
người ta vui vẻ.” Trong mắt Lucius hiện lên sự không đồng ý, cau mày ngạo mạn
đánh giá cửa hàng có vẻ hơi bẩn và lộn xộn.
“Ôi, không không không…” Cụ
Ollivander đột nhiên lắc lắc đầu, nhân tiện mỉm cười mở miệng, “Đây là phong
cách trang trí tiệm đũa phép Ollivander mấy trăm năm nay, là vật báu mà tổ tiên
đã lưu lại.”
Nhất trí, sau khi cụ Ollivander
nói xong câu đó, Malfoy lớn nhỏ đều liếc mắt xem thường, mà giáo sư Snape đứng
cạnh tôi vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng nhăn mày. “Đủ rồi, Ollivander, tôi cũng
không muốn lãng phí cả ngày ở trong này.” Snape chán ghét cau mày, lên tiếng
nhắc nhở.
“Ôi, Snape, thân mến… Tính cách
của anh vẫn vội vàng xúc động như vậy, cũng không hợp với nơi này.” Cụ
Ollivander hoàn toàn không để ý thái độ ác liệt của Snape, tầm mắt quét phía
sau Snape, chuyển sang tôi. “Ôi, Merlin ơi…” Cụ Ollivander chớp chớp đôi mắt to
và sáng như ánh trăng, nhìn về phía tôi, miệng phát ra tán thưởng, “Nhìn xem ta
thấy ai đây!”
“Harry Potter,” Cụ Ollivander đến
trước mặt tôi, “Chào cháu, Harry Potter, phải, phải, phải rồi… Ta đã nghĩ là ta
sẽ sớm gặp lại cháu…”
“À, Merlin ơi, nhìn mắt của cháu
này, cũng đẹp như mắt mẹ cháu vậy, ta còn nhớ mẹ cháu, là một cô bé hoạt bát.”
Cụ Ollivander soi xét nhìn tôi, hoàn toàn bỏ qua người nào đó bên cạnh đã cứng
ngắc, nói tiếp, “Cháu à, cháu cũng rất giống ba cháu.”
“Nơi này…” Tầm mắt cụ Ollivander
chuyển sang cái trán của tôi, đột nhiên tạm dừng một chút, sau đó khi sắp vươn
tay sờ trán tôi thì…
“Cháu xin lỗi thưa cụ.” Cảm nhận
được cảm xúc người bên cạnh càng lúc càng khó khống chế, tôi không tự giác mở
miệng ngắt lời, “Xin hỏi, cháu có thể lựa chọn đũa phép được chưa ạ?”
“… Ừm, đương nhiên…” Cụ
Ollivander vẫn duy trì tư thế giơ tay lên, nhìn tôi đã lùi sau một bước, mở to
hai mắt nói, “Đúng rồi, đến lựa chọn người bạn có thể làm bạn với các cháu cả
đời, cũng vĩnh viễn trung thành nào.”
“Vậy thì, ai đến trước?” Tầm mắt
cụ Ollivander nhìn qua tôi và Draco Malfoy.
“…” Lucius im lặng nhếch môi rồi
kéo Draco Malfoy lui xuống, gật gật đầu với tôi nói, “Vì để mừng cậu Potter trở
về giới pháp thuật một lần nữa, bắt đầu từ cậu ta trước đi.”
“Vậy…” Cụ Ollivander nhìn tôi.
“Cháu phải làm thế nào ạ?” Tôi đi
lên trước, nhìn cụ.
“À, không cần phải làm gì, chỉ
cần cầm đũa phép, sau đó vung một chút.” Cụ Ollivander vừa giải thích vừa tìm
kiếm trong đống đũa phép lớn kia.
“Nào, thử cây này xem sao,” Cụ
Ollivander tùy ý rút một cái hộp trong đống lớn kia, mở nó ra, lộ ra một cây
đũa phép màu đen.
Tuy trong lòng biết nó không
thuộc về tôi, nhưng tôi vẫn chấp nhận như một tên ngốc vung vẩy đũa phép, thuận
tiện thưởng thức đủ loại tai nạn lớn nhỏ xảy ra trong không gian cửa hàng không
lớn này.
***
“Ba à, chẳng lẽ lúc nữa con cũng
phải làm một chuyện ngu ngốc như vậy hay sao?” Đại khái qua một thời gian, vẫn
chưa tìm được đũa phép của tôi nhưng tôi lại nghe thấy Draco Malfoy đứng gần
cửa khẽ đặt câu hỏi cho Lucius Malfoy.
“…” Không tự giác giật giật khóe
miệng, được rồi, tôi biết mình rất ngốc không
cần cậu phải nhắc nhở tôi.
“A, thật sự là một vị khách hàng
khủng hoảng không phải sao?” Hoàn toàn không phiền chán cụ Ollivander lại ngày
càng vui vẻ, chỉ thấy bên cạnh cụ càng ngày càng chất một đống lớn đũa phép
mới, mà trong tay đã mở ra một hộp nữa, chuẩn bị cho tôi thử.
“Có lẽ, cũng không có đũa phép
thích hợp với cháu.” Tôi uể oải cúi đầu, buồn bã nói.
“Hừ,” Tiếng hừ lạnh lùng của
người nào đó thể hiện chủ nhân đang khó chịu.
“Có lẽ con sẽ trở thành phù thủy
đầu tiên không có đũa phép.” Tôi tiếp tục cúi đầu, khẽ nói.
“Ôi, không, đứa nhỏ à…” Cụ
Ollivander buông đũa phép trong tay, nhìn tôi an ủi, “Mỗi một phù thủy nhỏ từ
khi ra đời sẽ có một cây đũa phép định mệnh, đây là ý của Merlin.”
“Nào, thử cái này xem.” Cụ
Ollivander lại lấy ra một cái hộp khác, đưa tới trước mặt tôi.
“…” Khi tôi ngẩng đầu, tầm mắt
chuyển tới đũa phép thì tôi cảm thấy trái tim tôi nảy lên một chút, kích động
đến ngay cả tay tôi cũng run rẩy, nhưng tôi lại phải đè phần run rẩy này xuống,
ít nhất cũng không để cho người ta nhận ra lòng tôi đang nổi sóng.
“Thật kỳ diệu Merlin ơi… thật sự
là kỳ diệu.” Khi tôi cầm lấy cái đũa phép đi theo cả đời tôi, cả người cảm thấy
một luồng hơi ấm, cầm lấy, bốn phía phát ra luồng sáng chói mắt, bên tai là lời
tán thưởng của cụ Ollivander.
“Chúc mừng cháu, Harry Potter,
cháu đã tìm được đũa phép thuộc về mình.” Cụ Ollivander nhìn tôi, vẻ mặt hoài
niệm, “Ta nhớ mọi cây đũa phép ta bán ra, cậu Potter à.” Tầm mắt suy tư của cụ
Ollivander chuyển về phía tôi, đối diện với tôi, khẽ nói, “Một con phượng hoàng
đã cho hai chiếc lông đuôi, một chiếc làm nên cây đũa phép này, còn chiếc khác
làm ra một cây đũa phép khác.”
“Đúng, đây là vận mệnh, mọi thứ
đều đã định trước rồi,” Lời cụ Ollivander thu hút sự chú ý của vài người khác.
“Ollivander, anh em với đũa phép
của cậu Potter này đang ở đâu?” Lucius Malfoy nhìn cụ Ollivander hỏi.
“À, nó đã tìm được chủ nhân của
mình… tìm được từ rất lâu về trước.” Cụ Ollivander lại chuyển sang trán tôi,
“Cậu Potter, anh em của nó, chính là cây đũa phép đã lưu lại vết sẹo trên trán cháu.”
… Nhất thời, không khí trong
phòng cực kỳ yên lặng, cụ Ollivander nhìn đũa phép trong tay tôi, mà Lucius
Malfoy và Snape thì bình tĩnh đứng đó.
– Hết
chương 8 –