Chương 7: Thử đồ.
—o0o—
“Chào, cũng tới Hogwarts sao?”
Ngữ điệu chậm rãi, biểu hiện sự nhàm chán của chủ nhân.
“Ừ.” Tôi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng
trả lời.
“Haizzz!” Cậu bé dường như phát
hiện điều gì đó, than thở một lúc, cao ngạo hỏi, “Ba mẹ cậu đều là phù thủy
hả?”
“Ừ, đúng vậy.” Tôi ở trong
lòng liếc mắt xem thường. Râu của Merlin, nếu không phải bởi vì
Lucius Malfoy ở trong này, Draco Malfoy chết tiệt, tôi mới mặc kệ cậu đó.
Từ lúc lựa chọn hợp tác với gia
đình Malfoy cùng chống lại Chúa tể Hắc ám, càng tiếp xúc nhiều với Draco càng
hiểu biết được người này, một cậu chủ nhỏ kiêu ngạo tính tình không được tự
nhiên. Lúc Chúa tể Hắc ám vẫn còn hoành hành và uy hiếp mà vẫn có thể được ba
mẹ nuông chiều thành thế này, còn có đủ thời gian cả ngày oán giận đồ ăn không
hợp thưởng thức, sửa sang quần áo.
Chết tiệt, tôi vĩnh viễn không
thể quên lúc gần tới thời điểm quyết chiến cuối cùng với Voldemort, tôi được
sắp xếp cùng phục kích Tử thần Thực tử với cậu chủ nhỏ Draco Malfoy kiêu ngạo
này, liên tục không nghỉ ngơi ba ngày ba đêm, thật vất vả mới có được thời gian
để ngủ, vậy mà Draco Malfoy chết tiệt kia lại lấy lý do ngu xuẩn bởi vì tôi
chưa tắm rửa mà hóa đá tôi ném vào bồn tắm làm hại tôi thiếu chút nữa trở thành
Cậu Bé Vẫn Sống suýt nữa chết đuối trong bồn tắm…
“Cậu biết sẽ được phân tới Nhà
nào chưa?” Bị biến thành gà mẹ mà không biết, con rắn nhỏ Draco Malfoy vẫn chậm
rãi nói: “Tôi nhất định sẽ vào Slytherin.”
“…” Tôi liếc cậu ta một cái, nhìn
cậu ta ngẩng cao đầu, nhìn về phía Lucius Malfoy, sau khi nhận được một nụ cười
mỉm của Lucius Malfoy càng vui vẻ ngẩng cao đầu. Cậu
nghĩ mình là gà chọi sao hả? Tôi
nhàm chám la hét trong lòng.
“Đương nhiên, không ai biết rốt
cuộc sẽ được phân tới Nhà nào, nhưng mà, nếu tôi bị tống vào Hufflepuff thì
chắc tôi nghỉ quá.” Con gà chọi Draco Malfoy vẻ mặt kiêu ngạo nói xong.
“Hình như Hogwarts có đến bốn
Nhà.” Tôi nói nhỏ: “Còn hai Nhà khác nữa không phải sao?”
“Tôi không có khả năng bị phân
đến Ravenclaw, tôi cũng không phải là mọt sách.” Draco Malfoy cau mày vẻ mặt
chán ghét nói.
“Không phải còn có một Nhà nữa
sao?” Tôi lại mở miệng, đồng thời cũng chú ý tới, một bên Lucius Malfoy vẫn
nhìn ra ngoài cửa sổ liếc tôi một cái.
“Gryffindor!” Draco Malfoy hơi
thất lễ là hú lên một cách quái dị, vẻ mặt kích động đỏ bừng quát, “Merlin, đó
là vũ nhục lớn nhất với Malfoy.”
“Draco, khi nào thì con cũng bắt
đầu giống con công chỉ biết líu ríu kêu la ở trong này vậy.” Ngay khi vẻ mặt
Draco Malfoy tức giận, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhân tiện mang theo
từng đợt rét lạnh đi vào từ bên ngoài cửa hàng.
“Severus!” Lucius Malfoy nhướng
mi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người tới, nhếch môi nói: “Ồ, bạn tốt, thật không ngờ
lại gặp được cậu ở trong này.”
“Giáo sư Snape.” Sắc mặt Draco
Malfoy nháy mắt thay đổi, ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi Snape.
“Hừ,” Snape nhìn Draco Malfoy một
cái, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi nói, “Potter, đây là sách giáo khoa
của trò.” Nói xong, đưa cho tôi một túi sách nhỏ bằng cái hộp diêm.
“Cảm ơn ngài, thưa giáo sư.” Tôi
cầm lấy, nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp để nó vào trong túi tiền.
“Potter?” Lucius Malfoy ngạc
nhiên nhìn nhìn Snape, lại quay đầu nhìn nhìn tôi, hỏi, “Là Potter kia sao?”
“Hừ, Lucius, nếu anh có thể tìm
được tên thứ hai trên thế gian này.” Giáo sư Snape lạnh lùng trừng tôi một cái,
đáp.
“Chẳng lẽ… là Harry Potter kia
sao?” Draco Malfoy cuối cùng cũng phản ứng lại, vẻ mặt như nhìn thấy Merlin
xuất hiện, mở to hai mắt nhìn chằm chằm tôi.
“Dra.” Lucius Malfoy nheo mắt,
tầm mắt không đồng ý quét qua con rắn nhỏ nhà mình, nâng cằm lên, vẻ mặt cao
ngạo nhìn tôi, nhếch môi nó: “Cậu Kẻ Được Chọn được Dumbledore bảo vệ chu đáo
quá, hoan nghênh cậu trở lại giới pháp thuật.”
“…” Trong khoảng thời gian ngắn,
tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đứng đó im lặng ứng phó.
“Snape, đã lâu không gặp nhau,
chi bằng ra ngoài uống một chén?” Lucius Malfoy lên tiếng mời Snape.
“…” Tầm mắt tối như mực của Snape
quét về phía tôi.
“A, tin tưởng hai đứa này còn
phải đợi một khoảng thời gian nữa, lãng phí thời gian cũng không phải là một
thú vui tốt.” Tầm mắt Lucius Malfoy dừng lại trên người Draco Malfoy, sau đó
lại nói với Snape, “Nacrissa đang ở tiệm bên mua sách cho Dra, cô ấy nói sẽ chờ
chúng ta ở nhà ăn Xide, tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ rất vui khi gặp cậu đấy,
hai người cũng không gặp nhau một thời gian rất lâu rồi.”
“…” Snape vẻ mặt không hề thay
đổi nhìn Lucius Malfoy, im lặng.
“Dra,” Lucius nhẹ nhàng nhướng
một bên lông mi, dùng giọng điệu chậm rãi nói, “Nhớ rõ sau khi xong, con và cậu
Potter tới nhà ăn Xide tìm chúng ta.”
“Da vâng, thưa ba.” Draco Malfoy
cũng chậm rãi đáp lại.
“Đi thôi, Severus,” Lucius Malfoy
đi lên trước vài bước, quay đầu nhìn Snape, vẻ mặt hứng thú.
“…” Snape lạnh lùng liếc tôi một
cái, rồi lim lặng đi theo Lucius Malfoy rời khỏi tiệm áo chùng.
“Cậu thật là Harry Potter.” Khi
tôi thở ra một hơi, tiếng nói chậm rãi Malfoy nhỏ bên cạnh lại vang lên.
“Nếu không có người thứ hai tên
Harry Potter tồn tại, tôi nghĩ tôi chính là người đó.” Tôi nhìn Malfoy nhỏ rõ
ràng mang vẻ mặt tò mò, nín nhịn không hỏi ra.
“… Cậu còn nhớ rõ không?” Im lặng
một lúc, ngay khi tôi phối hợp với cái thước đo kia đo đạc, Draco Malfoy lại mở
miệng hỏi.
“Cái gì?” Tôi nhíu mày nhìn cậu
ta.
“Uhm, chính là… chính là buổi tối
hôm đó.” Draco Malfoy nhăn mày, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu cậu có thể nhớ được chuyện
khi cậu mới sinh ra, thì tôi cũng có thể nhớ rõ. Nếu cậu không thể, vậy thực
xin lỗi,” Nói đến đây, tôi nhún nhún vai, “Tôi cũng không thể.”
“Cậu…” Draco Malfoy có lẽ vì tức
giận mà đỏ bừng mặt, vừa định mở miệng thì đúng lúc này.
“Tốt lắm, hai cưng.” Madam Malkin
cầm thước đo, cười toe toét nói với chúng tôi.
“Như vậy, chúng ta đi thôi, cậu
Malfoy.” Tôi quay đầu nhìn thấy đôi mắt màu lam xám trừng tôi, biểu hiện chủ
nhân đang bất mãn.
– Hết
chương 7 –