Chương 6: Lịch sử bị biến dạng.

—o0o—

Lúc hừng đông, Quirrell dẫn tôi tới ngã tư đường đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Nhìn cái quán rượu nhỏ xíu nhếch nhác không được người ta chú ý, ở giữa con phố phồn hoa nhộn nhịp.

“Har… Harry Potter, nơi này chính là chỗ đi tới… giới… pháp… pháp thuật…” Quirrell đứng ngoài cửa quán Cái Vạc Lủng, giải thích với tôi.

“A.” Tôi không thể không giả vờ tò mò đi theo ông ta vào quán rượu quen thuộc đồng thời lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cũng không quên dùng mái tóc rối che lại vết sẹo trên trán.

Khi tiến vào trong quán rượu có hơi nhớp nháp và nhỏ hẹp, ngửi mùi rượu quen thuộc, nhìn vài ba mụ già ngồi trong góc nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, nhìn qua ông chủ tiệm đang nói chuyện cùng với một người đàn ông. Có lẽ vì khai giảng, người tới đây rất nhiều cho nên không ai để ý tới tôi và Quirrell xuất hiện, hơn nữa tôi cũng che giấu vết sẹo trên trán mình rất kỹ, cũng không có màn gặp mặt vui vẻ nhưng hơi xấu hổ kia.

“Chỉ… cần… gõ lên trên… viên gạch thứ ba hàng dọc… rồi viên thứ hai hàng ngang…” Quirrell đập lên vách tường, cánh cửa kết nối với thế giới kia mở ra ngay trước mắt tôi.

Hương vị quen thuộc, hoài niệm tràn ngập ngực tôi, cảm động và vui vẻ không ngừng di chuyển trong lòng, mọi thứ nơi này quen thuộc đến vậy. Khi chiến tranh còn chưa tới, hay là, dùng thời gian mười mấy năm, Hẻm Xéo phồn hoa đi ra từ bóng ma chiến tranh. Người người lui tới trên đường, cảnh tượng vội vàng.

“Giáo sư Quirrell,” Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh băng quen thuộc đột nhiên xuất hiện phía sau tôi, tôi cảm giác được linh hồn mình cũng đang run rẩy. Tôi thật không ngờ lại gặp được thầy ở chỗ này, lại… gặp được thầy sớm như vậy.

“Giáo… sư… S… Snape…” Quirrell xoay người chào hỏi người tới.

“Cụ Dumbledore để tôi tới báo cho thầy, cụ ấy có việc cần thầy đi qua ngay bây giờ,” Vẻ mặt Snape khó chịu lạnh lùng nói, “Tôi sẽ thay thầy cùng đi với Cậu bé vàng vĩ đại mua dụng cụ mà trò ấy cần học kỳ này.”

“… Ừm… được… tốt…” Quirrell im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói, “Vậy… Vậy… làm phiền thầy rồi… giáo… sư… S… na… pe.”

“Har… Har… ry Potter… vị này… là giáo… sư độc… dược… Hog… Hogwarts… giáo… sư Snape.” Quirrell hơi lùi lại phía sau một bước, giới thiệu với tôi giáo sư Snape từ đằng sau tới gần.

“Giáo sư Snape, chào thầy.” Tôi xoay người, cúi đầu, để mái tóc ngăn tầm mắt lại, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, khẽ chào hỏi. Tôi nghĩ mình có vẻ hiểu được nguyên nhân giáo sư Snape sẽ xuất hiện trong này rồi. Có lẽ, vì Hagrid bận gì đó không thể tới đón tôi, cho nên nhờ Quirrell chăng? Vì thế mới khiến giáo sư Snape vội vã đi tới… bảo vệ tôi?

A… đè xuống khóe miệng đã giương lên, cố gắng không để mình lộ ra nụ cười châm chọc.

Bảo vệ tôi!

Dùng sinh mệnh bảo vệ tôi! Dùng phương thức ích kỷ nhất.

Một loại cảm xúc, một loại cảm xúc tên là hận nảy sinh trong lòng. Nhưng rốt cuộc tôi hận cái gì? Ngay cả chính tôi cũng không thể tìm được đáp án.

Mà bên này, sau khi thấy Quirrell rời đi, Snape xoay người lại, chọn mi nhìn… Kẻ Được Chọn vẫn đang cúi đầu với anh.

“Harry Potter…” Snape khẽ khàng đọc tên này, lại nói, “Chẳng lẽ khi nói chuyện cùng người khác phải ngẩng đầu lên loại lễ nghi cơ bản này trò cũng không hiểu?”

“Con xin lỗi thưa giáo sư.” Tôi hít sâu, làm đầu óc trống rỗng, thu hồi mọi tâm trạng, ngẩng đầu nhìn người trước mặt đáp.

“…” Thật rõ ràng có thể cảm thấy được không khí bị kiềm hãm, khí lạnh như băng vây quanh chúng tôi không ngừng mở rộng.

“Chào thầy, giáo sư.” Tôi giữ nguyên lễ phép gặp mặt lần đầu tiên, khẽ nói.

“Potter,” Giáo sư Snape giống như cố lắm phun ra tên họ từ hàm răng, làm người ta kinh hãi, “Đuổi kịp.”

“Dạ, thưa giáo sư.” Nhìn ánh mắt lạnh băng không mang theo cảm tình, cảm xúc kích động của tôi trong nháy mắt bị đánh tan, mà lý trí cũng trở lại trong đầu. Tôi âm thầm thở dài trong lòng, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt này của tôi, thầy sẽ phản ứng như vậy. Merlin ơi, chẳng lẽ muốn tôi đi phẫu thuật gương mặt sao?

Dọc theo đường đi, tôi ngoan ngoãn không nói câu nào, im lặng theo sau giáo sư Snape lấy tiền, rồi khi ngồi lên cái xe đẩy nhỏ khủng bố kia, tôi đều cố gắng không phát ra tiếng nào. Tuy không phát ra tiếng nhưng thân thể đứa nhỏ trải qua một lần ngồi cái xe đẩy kinh dị hơn cả trong giới Muggle, sắc mặt tuyệt đối cũng không tốt, chân của tôi thậm chí còn không chịu khống chế bản thân mà hơi run rẩy.

“Hiện tại, Potter trò ngoan ngoãn đứng ở đây mua đồng phục, chờ ta trở lại.” Đôi mắt tối đen như mưc của giáo sư Snape nhìn chằm chằm tôi, gằn từng tiếng, “Ta cũng không có nhiều thời gian lãng phí cho trò.”

“Dạ.” Bị tầm mắt lạnh băng không cảm xúc kia trừng, cả người tôi nhất thời giật mình, vội vàng gật đầu.

“Chào cưng, là học trò mới Hogwarts sao?” Madam Malkin mập mạp cười toe toét nhìn tôi.

“Dạ.” Tôi gật gật đầu, đáp, “Con cần đồng phục Hogwarts, thưa bà.”

“A, ở đây có nhiều lắm, nhưng trong kia lúc này đã có một quý khách đang thử đồ đấy, cưng chờ một chút nhé, được không nào?” Madam Malkin mập mạp hiền từ nhìn tôi hỏi.

“Đương nhiên ạ.” Tôi gật gật đầu.

“Vậy, phiền con đứng trên một cái bục bên cạnh.” Madam Malkin chỉ chỉ cái ghế phía sau.

“Được ạ.” Tôi gật gật đầu với bà, liền tự giác đi tới phía sau, trong lòng tuy rằng đã chuẩn bị tốt để gặp lại Malfoy lần nữa. Nhưng, hình ảnh trước mặt vẫn kích thích tôi không ít, vì sao Lucius Malfoy lại ở đây? Nhìn Lucius Malfoy đang nói gì đó với Draco Malfoy mà Draco Malfoy đã thực sự nâng cao cái cằm lên.

“Râu của Merlin chứ.” Tôi thầm thở dài, thuận tiện vuốt vuốt cái trán, dùng tóc che lại sẹo.

– Hết chương 6 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play