Chương 5: Mây bay cũng là mây.
—o0o—
“Xi… Xin chào… mọi người.”
Quirrell vẫn không thay đổi, vẫn giống như trong ấn tượng, sắc mặt tái nhợt,
trên đầu đội một cái khăn trùm buồn cười che đi Voldemort ở sau đầu, trên người
dày đặc mùi tỏi làm người ta gay mũi.
“Tôi tên là…Qui… ri… nus…
Quirrell,” Quirrell đứng ở cửa, cúi đầu chào hỏi những người trong chòi, lại
nói tiếp: “Tôi… Tôi là… giáo… giáo sư… Hog… Hogwarts, đang giữ… chức… giáo… sư…
môn… Phòng… chống… Nghệ… thuật… Hắc… ám.”
“…” Đợi cho Quirrell thật
vất vả nói hết lời giới thiệu thật dài này, mọi người trong phòng bắt đầu hít
thở lại bình thường. Nghe Quirrell kia cứ ấp a ấp úng, thiếu chút nữa làm người
ta nghẹn chết.
“Cút ngay, tôi không cần biết ông
là ai, hiện tại biến khỏi nơi này ngay.” Sắc mặt dượng Vernon không tốt, cầm
cây súng săn nhắm ngay Quirrell, ra lệnh.
“Ơ, không… tôi… đến… đón… Harry.”
Giáo sư Quirrell còn chuẩn bị nói tiếp.
“Đủ rồi, câm miệng, tôi nói lại
lần cuối cùng, hiện tại, cút ngay.” Trán dượng Vernon nổi gân xanh dù trên trời
không có chớp đánh chiếu sáng nhưng vẫn có vẻ vô cùng rõ ràng.
“Tôi… phải… đưa…” Giáo sư
Quirrell còn muốn nói tiếp.
“Chết tiệt nếu ông còn lắp bắp
lời nào nữa, tôi sẽ cho ông đi gặp Thượng đế ngay.” Dượng Vernon nâng cây súng
săn lên, nhắm ngay Quirrell.
“…Tôi tới đón Harry Potter.”
Quirrell im lặng một lúc lâu rồi mở miệng nói.
“…” Lần này dượng Vernon có hơi
giật mình, dượng cảnh giác nhìn chằm chằm Quirrell, thở hắt ra, “Nơi này không
có người ông nói, hiện tại, cút ra ngoài cho tôi.”
“Tôi muốn tìm trò ấy.” Lần này
Quirrell nâng cánh tay lên, chỉ thẳng vào tôi.
“Biến ngay đi.” Vernon hét lớn,
“Ông mà tiến tới đây một bước, tôi liền nổ súng.”
“Tôi… tôi tới đón… Ha… Harry… Po…
Potter đi mua sắm đồ dùng đến trường”. Quirrell lấy đũa phép giấu trong tay áo
ra, vung về hướng dượng Vernon, cây súng trong tay dượng Vernon liền biến thành
một đống lông chim.
“A…” Dudley vẻ mặt khủng hoảng
lớn tiếng kêu to, Vernon vội vàng chạy qua, ôm lấy Dudley cùng dì Petunia
“Ha… Harry… Po… Potter…” Vẻ mặt
Quirrell vặn vẹo cười nhìn tôi, cũng đi tới phía tôi, toàn thân tôi khẩn trương
nhìn chăm chú ông ta, “Thầy… thầy… tới đón trò…” Quirrell cách tôi khoảng cách
ba bước, đột nhiên thân mình tạm dừng một chút, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm
tôi, lại nói, “Chúng… ta… cần… ở trong này… một đêm… Ngày mai… chúng ta… sẽ…
xuất… phát.”.
“…” Tôi im lặng đứng ở đó, nhìn
vẻ mặt vặn vẹo của ông ta, kết thúc câu nói lắp bắp. Thấy ông ta tạm dừng một
cách mất tự nhiên, chắc là Voldemort không cho ông ta tiếp cận tôi quá gần.
Hiện tại Voldemort hẳn là sợ hãi tiếp xúc với tôi, trong đầu không tự giác bắt
đầu nghĩ, giờ có nên nhảy bổ qua xử lý Quirrell luôn hay không. Nhưng mà….
Quay đầu nhìn một nhà dượng
Vernon lạnh run đang ôm nhau, tôi không thể khẳng định Voldemort không có thân
thể để bám vào sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa, bây giờ tôi còn chưa có đũa phép,
nếu thực sự xé rách mặt Quirrell, hiện tại lịch sử đã thay đổi, nếu Voldemort
cũng không sợ sự tiếp xúc của tôi, thì tôi phải làm sao bây giờ.
Không được, phải nhẫn nại… phải
chờ đợi thời cơ. Nếu cụ Dumbledore yên tâm để Quirrell tới đón tôi, vậy cụ nhất
định nắm chắc Quirrell sẽ không đụng đến tôi. Hơn nữa, thứ Voldemort muốn nhất
bây giờ là Hòn đá Phù thủy… Cụ Dumbledore, đầu óc cụ không phải bị sâu mọt làm
hỏng luôn rồi chứ, định để cho Quirrell bản “Voldemort” “tự mình” đi lấy Hòn đá
Phù thủy sao.
“Har… ry… Po… Potter… Thầy… có
thể… gọi trò… là Harry… không?” Quirrell ngồi xuống cách tôi vài bước, nhìn tôi
hỏi.
“Có thể, thưa ngài.” Tôi gật gật
đầu bình tĩnh đáp.
“Har… ry… trò là… phù…” Quirrell
còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại bị cắt ngang.
“Câm miệng, không được nói chuyện
này, không được nói cho thằng bé biết việc này.” Dượng Vernon gào lên với
Quirrell, “Ông…”
Quirrell lại vung đũa phép lên,
triệt tiêu âm thanh. “Har… Har… ry… trò… là… anh… ôi… hùng… của… giới… pháp…
thuật.” Quirrell lắp bắp nói với tôi, những tôi rõ ràng nghe được, lúc nói tôi
là anh hùng, ông ta nức nở một tiếng, tôi thầm nghĩ, có thể Voldemort đã làm
cái gì đó chăng, trừng phạt Quirrell chẳng hạn?
“Trời… trời… vừa… sáng… chúng…
ta… sẽ… xuất… phát.” Quirrell nói xong, nở một nụ cười cứng ngắc với tôi, liền
lui về trong góc không nói gì nữa.
“…” Tôi hơi nghiêng người lùi về
phía sau một chút, đặt chính mình ở trong góc, có thể nhìn hết mọi thứ trong
chòi, vẫn duy trì một khỏng cách với Quirrell, cố ý liếc về phía đũa phép trong
tay ông ta, cuối cùng… tôi vẫn không làm gì hết, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mà,
lỗ tai vẫn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Hiện tại không phải thời điểm xúc
động. Phải nhẫn nại, ngày mai, ngày mai có thể lấy được đũa phép, nếu ngày mai
thật sự là Quirrell mang tôi đến Hẻm Xéo như trong lời nói.
– Hết
chương 5 –