Chương 4: Lịch sử là mây bay.
—o0o—
Rốt cuộc, cũng đợi đến ngày này.
“Harry ra lấy thư.” Sau khi nghe
thấy những lời này, tôi im lặng đi kiểm tra thư…
Tiếp theo, tất cả đều quen thuộc
như vậy, như phim vẫn chiếu, thư bị cướp đi, sắc mặt dượng Vernon trở nên khó
coi, cũng lớn tiếng gọi dì.
Tôi vui vẻ nhìn sắc mặt hai người
trở nên vô cùng khó coi, còn có cả anh họ Dudley ở bên cạnh luôn kêu la muốn
đọc thư. Cuộc sống kế tiếp, giống như phim Muggle, cuộc chiến xảy ra giữa dượng
và thư từ.
Đóng hòm thư, đóng rãnh cửa, khóa
cửa sổ, bịt cả ống khói, chúng tôi lái xe chạy trốn. Một đường tôi vui vẻ
thưởng thức tất cả.
Không thể không nói, dượng Vernon
vì có thể thoát khỏi tiếp xúc với giới pháp thuật mà không từ thủ đoạn nào.
Nhìn dượng Vernon mượn thuyền từ một ông lão già không răng, đưa chúng tôi lên
cái xuồng cũ kỹ tới một hòn đảo nhỏ cô độc giữa biển khơi.
“Dự báo có bão đêm nay!” Ở trên
thuyền, dượng Vernon vui vẻ nói.
Dưới bầu trời đen sì, đã nổi gió
lạnh băng tới tận xương, chiếc thuyền nhỏ đang đi, mặt biển cũng không bình
tĩnh, vì có liên quan tới bão, quay cuồng, có thể hất văng thuyền đi bất cứ lúc
nào.
Đại khái khoảng mấy tiếng đồng
hồ, rốt cuộc chúng tôi cũng đến mỏm đá. Nhìn dượng Vernon trượt ngã dẫn chúng
tôi cùng té đi tới cái chòi tồi tàn. Không thể không nói, thời gian trôi quá
nhanh, có lẽ trong con đường cuộc sống tôi đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho
nên tôi đã không còn rõ lắm tình cảnh trước mắt có giống với quá khứ hay không.
Bên trong chòi lạnh lùng đáng sợ,
từng trận gió rét lạnh quét qua, xô những cánh cửa sổ rung lên bần bật. Dượng
Vernon nhóm lò sưởi bằng mấy cái bao đựng khoai tây chiên, nhưng mấy cái bao
rỗng này chỉ co rúm lại và bốc khói mù mịt.
“Bây giờ thì đừng hòng thư với từ
nữa.” Dượng Vernon vui vẻ nhìn chúng tôi nói.
“…” Tôi nhìn anh họ Dudley cùng
dì ở bên cạnh lạnh run co người lại, trong lòng suy nghĩ đủ thứ. Nếu tôi dùng
pháp lực nhóm lửa, chỉ sợ sẽ lại là một màn gà bay chó sủa nữa nhỉ.
Bầu trời càng ngày càng đen, gió
càng lúc càng lớn, mưa cũng càng dày đặc. Nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa
sổ, nghe tiếng gió thổi vù vù, trong chòi không có đèn, không gian tối mù lại
còn đen hơn cả bên ngoài, chỉ có thể xuyên thấu qua cái khe hở rách nát nhìn ra
một ít ánh đen ở bên ngoài.
Tôi co ở trong góc, thầm nghĩ
không tới bao lâu nữa, Hagrid sẽ xuất hiện, hơn nữa mang tôi rời khỏi đây. Có
lẽ, như vậy, đối với tôi và cả nhà dượng đều là tốt nhất.
Cho tới bây giờ, tôi còn nhớ rõ,
khi biết được nhận nuôi tôi sẽ có nguy hiểm, hơn nữa dù là Thần Sáng giới pháp
thuật hay là cảnh sát giới Muggle đều không thể cam đoan tôi và cả nhà dượng
đều an toàn, tuy họ sợ hãi, chán ghét thậm chí oán hận, nhưng vẫn để lại cho
tôi một chỗ để cư trú. Đã trải qua nhiều như vậy, tôi hiểu được phần cảm tình
này. Rõ ràng là oán hận, rõ ràng là chán ghét, rõ ràng muốn tránh đi rất xa
nhưng lại không từ bỏ được… Cho nên, lúc này đây tôi sẽ lựa chọn biện pháp mà
tốt với cả tôi và họ, cố gắng rời xa họ, cố gắng nhanh chóng không cần làm
phiền cuộc sống êm đềm của họ, sống sót thật tốt.
Dudley ngủ ở trên cái sô pha bị
mối gặm, dượng bọn họ thì nằm trên cái giường ọp ẹp ở phòng bên, mà tôi, chỉ cố
gắng cách xa cửa một khoảng, cùng đợi.
“Cốc… Cốc…” Tiếng gõ cửa có tiết
tấu vang lên trong đêm mưa, cắt ngang ban đêm yên tĩnh. Trong đêm tối, thật
đúng là hợp để diễn phim kinh dị, tôi hò hét trong lòng.
“Ai!” Dượng Vernon mở mắt ra,
xuống dưới giường, cầm lấy khẩu súng đặt dưới cái gối đầu, thô lỗ hỏi, “Ai đang
gõ cửa?”
“Cốc… Cốc…” Không ai trả lời, vẫn
là tiếng gõ cửa đầy tiết tấu.
“Oa…” Anh họ Dudley và dì Petunia
ôm nhau, run như cầy sấy, mà dượng Vernon đã cầm khẩu súng, chuẩn bị nổ bất cứ
lúc nào.
Không đúng, tuy rằng thời gian đã
qua rất lâu nhưng tôi còn nhớ rõ, người tới đón tôi là Hagrid, hơn nữa Hagrid
cũng không có thiên phú tạo ra không khí khủng bố thế này. Tôi âm thầm cảnh
giác, tay cũng tự nhiên sờ bên hông, nhưng túi tiền trống rỗng lại làm tôi chợt
rõ ràng, bây giờ tôi còn chưa có đũa phép.
“Chết tiệt.” Tôi thấp giọng mắng,
không thể không nhìn chung quanh, muốn tìm được thứ gì đó có thể coi là hung
khí. Nếu người tới là phù thủy, vậy dù “vũ khí” nào đứng trước đũa phép cũng
không có tác dụng, nhưng sự thật cũng không phải là toàn bộ.
Phù thủy, đôi khi cũng có thể dựa
vào đánh nhau, từng trải trong chiến tranh làm tôi hiểu được, là một phù thủy
mạnh, chỉ cần bằng pháp thuật giỏi giang là không đủ, càng là phù thủy uyên
bác, càng có thể hiểu được Muggle đáng sợ, pháp lực mạnh mẽ và thể lực mạnh mẽ
là ngang nhau.
“Cốc… Cốc…” Tiếng gõ cửa vẫn tiếp
tục, vẫn chứa tiết tấu như cũ.
“Chết tiệt, cút ngay.” Dượng
Vernon lớn tiếng gào thét.
“Oa… ma… a… mẹ ơi…” Anh họ Dudley
dùng sức ôm chặt dì, nức nở khóc.
“Tôi là giáo sư đến từ Hogwarts.”
Một tiếng nói có vẻ hơi yếu ớt đúng lúc vang lên.
“…” Trong phút chốc, căn chòi
chợt im lặng, im lặng giống như ngay cả hít thở cũng dừng lại.
“Cút ngay, cút ngay.” Dượng
Vernon tức giận hét lớn, “Rời khỏi đây ngay, có nghe hay không hả, tôi có súng,
nếu ông muốn chết bởi súng thì cứ thử xem.”
“Ầm… rầm…” Sau khi dượng Vernon
nói hết, cánh cửa vốn không rắn chắc rốt cuộc bị mở ra, đổ sầm xuống đất, mà
lúc này, xuyên thấu bầu trời đêm bên ngoài liền nhìn thấy một người đàn ông
không quá cường tráng, cái đầu quấn khăn kín mít đứng ở cửa.
Là ông ta! Tôi
hơi giật mình, có chút hoảng sợ nhìn người đi vào chòi.
Quirrell, Quirrell bị Voldemort
bám sau đầu… Râu của Merlin chứ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao không
phải là bác Hagrid???
– Hết
chương 4 –