Chương 3: Bi thương luân hồi.
—o0o—
Hermione, mình biết sau khi xuyên
trở về đã xảy ra chuyện gì rồi, là mình biến trở lại thành mình đó. Hoặc là
nói, mình nhỏ lại, biến thành bản thân ở thời không này.
Nằm trong tủ bát, tôi hít hít cái
mũi, nhìn hoàn cảnh quen thuộc bốn phía, thật hoài niệm.
… Hoài niệm cái kê mông Merlin
ý!!!
Merlin à, tôi sai rồi, có thể
mang tôi trở về được không vậy…Hermione, mau tới cứu mình, mình nhất định sẽ
nghe lời cậu nói mà~~~ Trong
không gian nhỏ hẹp này, tôi chỉ có thể trừng cái chìa khóa luân hồi đã biến
thành tro tàn, khóc không ra nước mắt hò hét trong im lặng.
“Haizzz!” Sau khi làm xong những
việc nên làm, bởi vì cả nhà dì muốn tới nhà bạn làm khách, cho nên tôi một mình
làm đứa trẻ trông nhà, ngồi trên ghế sô pha, nhìn mọi thứ quen thuộc lại có
chút lạ lẫm xung quanh, trong lòng thật sự vô cùng cảm khái.
Tôi đã trở về, tôi thật sự đã trở
về. Tiếng la mắng quen thuộc của dì, tiếng rống giận quen thuộc của dượng, bộ
dáng ngu xuẩn quen thuộc của tên anh họ Dudley. Hầm cầu thang tối mù quen
thuộc, tất cả tất cả việc này, đều cho tôi biết, tôi đã trở về, tôi xuyên qua
thời không, trở về quá khứ. Mọi thứ làm tôi vui vẻ, nhưng cũng khiến tôi cảm
khái ngàn vạn lần.
Còn sống, mọi người đều còn sống,
tất cả mọi người, đương nhiên, cả Voldemort làm người ta bực mình kia cũng còn
sống. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, những người tôi quen
thuộc đều còn sống. Lúc này đây, tôi tuyệt đối không để cho mình hối hận về sau
nữa. Bởi vì tôi có sức mạnh, cảm ơn Merlin, tuy thân thể nhỏ lại, nhưng pháp
lực trên người không biến mất, chỉ là không có đũa phép của tôi mà thôi. Tôi
nghĩ, nó hẳn đã trở về nơi nó nên ở, chờ tôi đến lấy nó rồi. Cho nên cũng khiến
tôi giờ đây không có pháp lực giỏi giang gì, nhưng cũng không đến nỗi là không
có năng lực.
Được rồi, không có vấn đề gì, tôi
có thể đợi, tôi có đủ kiên nhẫn. Cuộc sống chiến tranh lâu dài từ đã giúp tôi
tôi luyện được tính kiên nhẫn. Hơn nữa, không có đũa phép, cũng không làm được
gì, như vậy tôi càng có nhiều thời gian để tự suy xét.
Còn một thời gian nữa mới tới
Hogwarts, mà thời gian này, tôi có thể để mình chìm vào trong hồi ức, cũng suy
nghĩ về tương lai. Nhớ lại từng chút từng chút về quá khứ. Nhớ lại những chuyện
đã từng xảy ra.. Nhớ lại những người đã mất đi, còn cả nỗi lo lắng. Đồng thời
chỉnh sửa lại tâm tình chính mình, để sắp sửa đối mặt với những người đó… người
kia…
Thật ra ngay từ đầu đã là một kế
hoạch, mỗi một bước đều đổi lấy bằng cái giá lớn của tính mạng con người. Hiệu
trưởng Dumbledore, giáo sư Snape, bọn họ… dùng chính sinh mệnh của mình để giúp
tôi, dẫn đường tôi đi tìm sự thật, từng bước dẫn dắt tôi đi đến thành công.
Tôi thì là gì chứ? Bọn họ mới là
anh hùng chân chính, dùng sinh mệnh để đổi lấy thắng lợi! Mà tôi, chẳng qua chỉ
là một tên trộm cướp, trộm đi những thứ bọn họ đạt được và cả vinh quang!
Giáo sư Snape, thầy nói không
sai, con chính là một thằng ngốc, đầu óc bị ván cửa kẹp, họ hàng với quỷ khổng
lồ, cũng học xong phương thức tư duy của chúng. Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến, con
có thể một lần nữa được nghe thầy châm chọc, con thật sự… cảm thấy vô cùng thỏa
mãn, vô cùng vui vẻ.
Giáo sư, thầy nói đúng, con là
thằng ngu, tự đại cuồng, ngu ngốc, bởi vì con ngu xuẩn, lần lượt phạm những sai
lầm mà con phải hối hận. Cảm tạ Merlin, ca ngợi tất cả thần linh, cho con cơ
hội lần này để bồi thường.
Hermione bọn họ nhất định sẽ lo
lắng cho tôi, nhưng mà, các bạn tốt à, mình nghĩ mình
sẽ không trở về nữa, mình xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của mình, thế giới
pháp thuật đã bị tan nát kia gây cho mình quá nhiều đau khổ, cho nên… Xin hãy
tha thứ cho mình, mình tham lam mọi thứ nơi này, mọi người đều ở đây, mỗi
người, đều ở đây.
Tất cả còn chưa bắt đầu, vẫn còn
cơ hội để có thể thay đổi, với tôi mà nói nơi này quá mức hạnh phúc, tôi không
thể trở về, cũng không muốn trở về.
Lại một lần nữa, một nhà bốn
người, được rồi, tạm thời tính là bốn người, tuy rằng ba người khác không muốn
thừa nhận người còn lại. Một nhà bốn người và bạn tốt Piers Polkiss của anh họ
Dudley với ba mẹ cậu nhóc cùng đi công viên.
Ở trên xe, dượng cảnh cáo tôi
không được làm ra bất kỳ trò gì, ngoài mặt tôi đều ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng
tâm hồn tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, hơn nữa thường xuyên tiếp xúc với chiến
tranh, tâm trí sớm đã trưởng thành, sao lại có thể làm ra những chuyện chỉ có
nhóc con mới làm chứ. Huống chi, tôi hoàn toàn đã khống chế được sức mạnh bản
thân, nhất định không sợ gây ra rắc rối, chỉ cần ngoan ngoãn ở đây, chờ khai
giảng thì tốt rồi.
Hiện tại, tôi đã trải qua rất
nhiều chuyện, đã không còn xúc động, thậm chí nhìn bọn Dudley khiêu khích,
ngoài việc cảm thấy nhàm chán, ngay cả tâm tình trả thù tôi cũng không có. Kỳ
thật, bọn họ và tôi cho tới bây giờ cũng không thuộc cùng một thế giời, cơ bản
là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, không thể nào ở cùng nhau được. Gia
đình vốn phải hạnh phúc, không nên có thêm một… “quái vật” có năng lực khác với
họ. Không giết chết hay bỏ đi, thật ra cũng đã nhân từ lắm rồi.
Nói thật, cả nhà dì sở dĩ nuôi
tôi, cũng không phải thật lòng. Bọn họ thật sự chán ghét tôi ấy chứ. Mà càng
chán ghét thế giới pháp thuật đằng sau tôi. Bởi nhỏ bé yếu ớt, bởi họ biết dù
họ có báo cảnh sát, nhưng phù thủy giới pháp thuật cũng sẽ dùng sức mạnh “tà
ác” làm cho mọi người quên đi. Có lẽ, chính bọn họ cũng rõ, trong khi họ không
biết thì ký ức đã bị cắt bỏ hay sửa chữa lại.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy,
đối với đủ loại tính cách con người, tôi cũng đã xem nhiều lắm rồi. Phản bội và
tin tưởng, hơn nữa khi còn sống, dù chỉ nghi ngờ một chút, đều đã là một người
gây họa cực lớn.
Cho nên, sinh nhật Dudley lần
này, cho dù phải đi vườn bách thú, cho dù lại nhìn thấy con trăn lớn kia, tôi
cũng sẽ không làm gì hết. Tôi cũng không cho rằng Muggle vô dụng, nếu như thả
con trăn lớn kia ra, chẳng lẽ bọn họ không bắt nó lại sao? Huống hồ, nơi này
với nhà của con trăn lớn đó cách nhau quá xa. Có lẽ ngay từ đầu giúp nó chẳng
qua là công dã tràng thôi. Vì thế, ngày này trôi qua rất êm đềm, không xảy ra
chuyện gì cả, mọi người đi chơi đều thật vui vẻ.
Đương nhiên, tôi cũng vậy, bởi vì
khi anh họ Dudley vui vẻ nhất, tôi sẽ lộ cái mặt một chút, giảm sự vui vẻ của
cậu ta đi một nửa. Trò đùa giỡn này, không cần phải trả giá cái gì, tôi còn rất
thích tham gia.
– Hết
chương 3 –