Chương 2: Cậu xác định là hối hận, chứ không phải hận?
—o0o—
“Vậy, Hermione, mình đã chuẩn bị
tốt rồi,” Harry Potter đã lấy được đồ vật của mình vẻ mặt hưng phấn nhìn
Hermione nói, “Mình cần phải làm gì?”
“Cậu cần lấy đũa phép của cậu
dùng pháp lực viết tên đầy đủ của giáo sư Snape, đặt lên trên chìa khóa luân
hồi kia, nó sẽ tự động hiện ra thời gian giáo sư chết đi. Cậu chỉ cần kéo về
một cái, năm phút đồng hồ là tới nơi,” Hermione giải thích, “Nhớ kỹ Harry, nhất
định phải mang thêm áo tàng hình, không được cho người khác nhìn thấy cậu, cậu
hiểu chứ.”
“Được,” Nhìn cái tên
Severus Snape có chứa pháp lực chậm rãi thấm vào trong chìa khóa, Harry gật gật
đầu, “Mình phải đi, mình lập tức sẽ đưa giáo sư Snape về đây, các bạn yêu dấu.”
Nói xong, Harry bắt đầu chuyển
động đĩa quay, kéo chìa khóa trên mặt nó một cái, bốn phía rút lui rất nhanh,
chỉ có chính cậu vẫn không nhúc nhích. Sau đó, Harry nhanh chóng phủ thêm áo
tàng hình, nhìn chăm chú mọi thứ chung quanh.
Thời gian như dừng lại, nháy mắt,
hình ảnh lại chuyển động, mọi thứ bắt đầu diễn ra.
Tôi đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy
toàn thân lạnh băng phát ra từ trong lòng, thậm chí ngay cả tay cũng đều đang
run rẩy.
Tôi chỉ có thể cứng ngắc đứng đó,
nhìn Nagini – con rắn cưng của Voldemort cuốn lấy thân thể giáo sư, tôi xem nó
lộ răng nanh cắn lên cổ giáo sư. Cõi lòng chua xót, không thể nào giãy dụa,
nước mắt không tự giác chảy xuống dưới.
“Look… at… me”
Vì sao, giáo sư, vì sao… vì sao
phải làm tới mức này, vì sao muốn vậy, tôi vươn tay, muốn bắt lấy cái gì nhưng
lại chẳng có gì hết, ngoại trừ không khí. Cảm giác quanh thân lại bắt đầu xoay
tròn lần nữa, tôi nhìn phòng học độc dược quen thuộc, tôi biết tôi đã trở về.
“Harry.” Tiếng của Ron vang lên
bên tai.
“Harry.” Hermione không hỏi gì
hết, cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
“Mình nhìn thấy,” Nước mắt không
ngừng trào ra, hình ảnh không ngừng xuất hiện trong ác mộng này lại xảy ra
trước mắt tôi, giật mình tôi không có cả can đảm động đậy. “Mình nhìn thấy, giáo
sư Snape thầy ấy… thầy ấy ngay ở trước mắt mình… Mình… Oa…” Ngay cả dũng khí
nói tiếp tôi cũng không có. Tôi căn bản không phải là Gryffindor gì cả, tôi căn
bản không dũng cảm gì cho cam… Ngay cả nhớ lại tôi cũng không dám.
“Mình hiểu, chúng mình đều hiểu
mà, Harry.” Hermione vỗ nhẹ đầu tôi, khẽ an ủi, “Sẽ tốt, mọi thứ đều tốt mà.”
“Nếu Potter cậu không thể làm
được thì thay người khác đi.” Một bên Malfoy mở miệng.
“Không,” Không rõ rốt cuộc tôi
đang kiên trì cái gì, có lẽ, thay người là quyết định sáng suốt, nhưng lòng tôi
có một tiếng nói cho tôi biết, không được, phải là chính mình đi, phải chính
tôi cứu người kia trở về. “Không cần phải thay đổi người,” Tôi kiên định nói.
“Nhưng, Harry à, hiện tại cậu
không thích hợp.” Neville ở bên cạnh nhìn tôi, vẻ mặt không đồng ý.
“Không, chỉ có thể là mình.” Tôi
vẫn kiên trì.
“Không…” Ron còn muốn ngăn cản,
lại bị Hermione chặn lại.
“Harry, nếu cậu kiên trì,”
Hermione nhìn tôi, vẻ mặt thoải mái cười cười nói, “Chúc cậu may mắn, nhanh
chóng đưa vị giáo sư kia về đây đi.”
“Được.” Tôi gạt nước mắt trên
mặt, gật đầu đáp.
Chỉ cần nghĩ đến việc mang được
thầy về, vẻ mặt thầy chán ghét trừng tôi. Hơn nữa gọi Harry Potter. Merlin ơi,
thế nhưng tôi lại chờ mong.
***
Giáo sư, thầy mới là đồ ngốc,
thầy ích kỷ lại vĩ đại, mọi thứ thầy hy sinh, sự ẩn nhẫn của thầy từ trước tới
nay, vì con, vì bảo vệ con, khiến con biết sự thật lại không thể không chìm vào
hoảng sợ, không thể không cảm động, nhưng, thầy bảo vệ con, lại vì con là con
của mẹ… Ai cho phép thầy làm như vậy, ai cho thầy dùng phương thức bi tráng như
thế chấm dứt hả. Không được con đồng ý, không được con cho phép, thầy dựa vào
cái gì muốn đối xử với con như vậy, trả giá như vậy.
Giáo sư, thầy rất tàn nhẫn, thầy
dùng phương thức làm người ta khó quên nhất, làm con nhớ thầy, làm con không
thể quên thầy, hối hận, ảo não không lúc nào không quấy rối cõi lòng con, không
lúc nào không tra tấn linh hồn con. Điều này lại làm con khó chịu, đau đớn, vừa
kính trọng thầy, lại không thể không khiến con bắt đầu hận thầy.
Con không biết lý do, cũng không
dừng được suy nghĩ về hồi ức của thầy. Con giống như trúng phải bùa mê của
thầy, trong đầu, trong mắt, giống như tất cả đều là hình ảnh của thầy.
Bao nhiêu thứ giống như bên tai
vang lên sự châm chọc lạnh băng của thầy, nhưng khi con mở to mắt lại chỉ trống
trơn yên tĩnh.
Bao nhiêu lời nói trước khi thầy
mất đi, trở thành người bạn không ngủ cùng con.
Giáo sư, rốt cuộc thầy tồn tại
như thế nào với con đây… Chỉ cần có thể lại nhìn thấy thầy, con sẽ tìm được,
lúc này đây, con không còn là một Gryffindor đầu óc ngu xuẩn nữa, con sẽ dốc
lòng đi tìm kiếm, con sẽ chậm rãi tìm được đáp án.
Chỉ là hiện tại, con như thấy
được hy vọng, con muốn thầy sống sót, con có năng lực cho thầy hoạt động, giống
như mầm mống hy vọng, làm cả người con tràn ngập sức sống.
Đúng, con muốn thầy sống sót. Con
không muốn nhìn thấy bóng thầy ngã xuống, hình ảnh đáng sợ kia chỉ cần nghĩ đến
thôi, con đã cảm thấy như nứt ra rồi. Nhưng, lúc này đây con không sợ, vì con
có thể cứu thầy, lúc này đây, là con tới cứu thầy.
***
Lại một lần nữa trở lại hình ảnh
kia, tôi xem cái con rắn chết tiệt thong thả bò lên chân giáo sư Snape, chậm
rãi cuốn lấy người giáo sư Snape, nhìn sắc mặt giáo sư Snape cứng ngắc ở nơi
đó, nhìn răng nanh nhọn hoắt sắp cắn vào cổ giáo sư Snape.
Cùng lúc đau xót, bàn tay nắm
chặt đã rỉ máu, cảm giác từng ngọn lửa giận đang tràn ra trong lòng. Không thể
khống chế, cảm giác trong mắt đều có thể phun lửa ra ngoài, tôi không hề lý trí
cầm lấy đũa phép phóng thần chú về con rắn chết tiệt kia. [Petrification!]
“Ai!” Tiếng Voldemort nổi giận,
khàn khàn vang lên.
Trong thông đạo không lớn, đột
nhiên xuất hiện một tiếng của người khác, mấy người ở đây đều cảnh giác.
Nháy mắt thu hồi lý trí vung lên
đũa phép, đồng thời cũng cảnh giác, nhưng chuyện tiếp theo lại làm tôi muốn ngã
xuống.
Con Nagini chết tiệt bị hóa đá
kia lại đã mở miệng ra cứng đơ cả người ở trên giáo sư Snape, răng nanh cắm
trực tiếp vào… cổ giáo sư Snape. Quần cộc Merlin chết tiệt, nhìn giáo sư Snape
cùng con rắn ngu ngốc kia cùng ngã xuống mặt đất, mà hình ảnh quanh tôi cũng
bắt đầu thay đổi, râu của Merlin.
“Harry?” Ron kêu trước một tiếng.
“Giáo sư Snape thế nào rồi?”
Neville nhìn xem bốn phía, ngoại trừ tôi, cũng không còn bóng ai.
“Kẻ Được Chọn Potter vĩ đại, hiển
nhiên, lời hứa của cậu giống hệt như đầu óc, không thể làm người ta chờ mong.”
Malfoy lạnh lùng nhìn tôi, trào phúng.
“Harry, đã xảy ra chuyện gì?”
Hermione bình tĩnh nhìn tôi, hỏi.
“Không, chỉ là một chút sai lầm
thôi.” Tôi quay sang Hermione gượng cười yếu ớt, lại nói, “Lúc này đây, nhất
định thành công.”
***
Lại một lần nữa, hình ảnh xung
quanh bắt đầu lui về sau, tôi về tới nơi đây, cảnh tượng quen thuộc lại diễn
ra. Tôi kiên nhẫn, cố gắng bỏ qua Voldemort mặt rắn, không cho hắn một Lời
nguyền Chết chóc. Điều tôi cần làm là khi con rắn chết tiệt kia cắn giáo sư
Snape thì làm nó hóa đá, làm nọc độc chảy chậm một chút, như vậy, tôi có thể có
thời gian đầy đủ, sau khi một cái tôi khác rời đi, cứu giáo sư Snape.
Chết tiệt, giáo sư Snape vì sao
thầy lại không chết muộn vài phút chứ, vì sao không tắt thở sau khi “tôi” rời
đi, như vậy tôi cũng không phải lãng phí nhiều chuyện thế này!!! Ở trong lòng
bất mãn gào thét, xem chính xác con rắn kia đã mở miệng, tôi cẩn thận lui về
phía sau, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhất, “Petrification.”
Tạp dề của Merlin chứ, vì sao con
rắn chết tiệt kia lại ngẩng đầu vậy hả, chẳng lẽ là bản năng gặp nguy hiểm của
thú hoang sao? Nhìn giáo sư bị tôi làm hóa đá lại bị con rắn độc Nagini kia
cắn, tôi đột nhiên cảm thấy mọi cảm xúc của mình ngay khoảnh khắc đó đều tan
thành mây khói.
Cảm giác hình ảnh bốn phía lại
chuyển đổi, tôi ảo não trừng mắt chìa khóa luân hồi trong tay, chỉ thiếu một
chút nữa.
“Harry…” Tiếng Hermione kêu lên
sợ hãi.
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chờ
một ít nữa, lập tức là tốt rồi.” Trở lại căn phòng vốn có, tôi vừa ngẩng đầu
gật gật với Hermione, tay cũng không nhàn rỗi quay chìa khóa trên đó.
“Có lẽ, Kẻ Được Chọn vĩ đại chẳng
qua là muốn nhìn thêm mấy lần hình ảnh giáo sư Snape bị giết chết như thế nào
mà thôi.” Malfoy lạnh lùng nhìn tôi, châm chọc.
“Câm miệng, Malfoy.” Ron là người
đầu tiên tức giận quát Malfoy.
“…” Mà tôi, chỉ cảm thấy lửa giận
đã cố gắng kìm nén trong lòng không thể khống chế được nữa, hoàn toàn bị kích
thích bởi lời nói của Malfoy. Cái chết của giáo sư Snape cứ lặp lại trước mặt
tôi, dù có mấy lần là do tôi tạo thành, nhưng điều này sẽ chỉ làm tôi càng thêm
không thể tha thứ chính mình.
Hai tay vì tức giận mà run nhè
nhẹ, tâm trạng không thể nào tốt được nhìn chằm chằm cái đĩa quay chìa khóa
luân hồi, hận không thể làm nó thủng một lỗ vậy.
“Rắc.” Một tiếng vang rất nhỏ,
thu hút tất cả mọi người. Tầm mắt mọi người đều tập trung vào chìa khóa luân
hồi trên đĩa quay, nhìn cái hướng đã vượt xa dấu hiệu ban đầu.
“Hermione, hóa ra sau khi đặt
thời gian còn có thể vang nha.” Đây là Ron cảm khái.
“Harry!” Hermione quá sợ hãi hô.
“Her…” Khi tôi muốn nói gì đó,
nháy mắt, hình ảnh chung quanh lại bắt đầu rút lui về sau.
Tôi hơi xấu hổ nhìn chìa khóa
luân hồi trong tay, nhất định đã xảy ra chuyện. Lúc này đây không cần Hermione
nhắc nhở, thời gian rút lui rõ ràng dài hơn rất nhiều so với mấy lần vừa rồi,
đây là chứng cớ.
Đột nhiên bốn phía thoáng hiện
lên một luồng sáng chói mắt làm tôi không thể không nhắm mắt lại, chỉ có thể
theo bản năng cảm giác được chìa khóa luân hồi trong tay tôi càng ngày càng
nóng, mà cơ thể tôi cũng như bị cái gì đó đè ép, có cảm giác đau đớn nhẹ.
Merlin, chẳng lẽ muốn tôi chết
sao?
– Hết
chương 2 –