Chương 12: Ấn tượng kém.
—o0o—
“A~” Mọi người ở đây chuẩn bị đi
theo giáo sư McGonagall vào lễ đường, phía sau chợt ồn ào.
Quay đầu, đã thấy một đám hồn ma
trắng bệch và gần như trong suốt vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt
ngang qua phòng, chào hỏi xong rồi mới chậm rãi lướt về phía lễ đường.
Khóe miệng cong lên, rất lâu về
sau, tôi mới biết được các hồn ma này hóa ra đều thích làm trò. Có lẽ, với số
năm cư ngụ ở lâu đài đáng kể, thì có thể tìm thấy được chút thú vui trong tiếng
hô hoảng sợ của lũ học trò năm nhất chăng..
“Đó là những hồn ma của trường
học.” Giáo sư McGonagall cau mày, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lại nói,
“Yên lặng, bây giờ xếp thành hàng, đi theo ta.”
Khi cửa trước mắt mở ra, bóng tối
qua đi, lễ đường tráng lệ xuất hiện trước mắt mọi người. Cảnh tượng quen thuộc
lả lướt đập vào mi mắt, đây chính là hương vị gia đình. Nhìn vách tường hoàn
hảo, lễ đường chỉnh tề, khăn trải bàn mới tinh, thảm sạch sẽ. Trong chiến
tranh, nơi này gần như bị phá hỏng, vách tường đổ nát, các dãy bàn ngã xiêu
vẹo, khăn trải bàn đều bị xé rách, và cả cái thảm trải đầy máu tươi. Tất cả còn
chưa xảy ra.
Tôi quay đầu nhìn về phía trên
của đại sảnh, vị trí của nhóm giáo sư, những khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều
đang ở nơi này.
Nhìn ở vị trí chính giữa, cụ
Dumbledore mỉm cười với chúng tôi. Cụ vẫn mang bộ dáng già nua đó, vẫn đeo
chiếc kính từ trước tới nay tôi nghi ngờ là có độ hay không, trong lòng đột
nhiên cảm khái vạn lần. Đã biết quá khứ giữa cụ cùng với Chúa tể Hắc ám đời thứ
nhất, ai đúng ai sai? Dù thế nào cũng đã muộn, tạo thành một kết quả không thể
nào không thể nào cứu vãn. Nhưng thật sự là không thể cứu vãn lại sao? Nếu một
người nguyện ý buông tay vì người kia, kết quả có còn giống vậy hay không?
Bởi vì liên quan tới Chúa tể Hắc
ám đời thứ nhất, nên Dumbledore bắt đầu bài xích pháp thuật hắc ám, mà Tom
Riddle xuất hiện, có phải đã chắc chắn là bi kịch hay không? Như vậy, nếu năm
đó người đi đến cô nhi viện đón hắn không phải là cụ Dumbledore thì sẽ ra sao?
Nếu năm đó cụ Dumbledore vẫn là một bậc bề trên hiền lành từ ái chứ không phải
nghi ngờ Tom Riddle, vậy thì Voldemort ngày nay có còn tồn tại nữa? Một
Voldemort oán hận Muggle còn có thể tồn tại sao? Sẽ sao?
Nghĩ trong lòng, tôi quay đầu,
nhìn về phía Quirrell giả vờ khúm núm kia. Tôi biết phía sau đầu ông ta có cái
mặt xấu xí của Voldemort. Kỳ thật, tôi vẫn muốn đối diện hỏi rõ Voldemort một
chút. Là ai đã ép chúng ta đến tình thế này? Kẻ này sẽ chết về
tay kẻ kia, bởi vì người này không thể sống khi kẻ kia còn tồn tại. Một người
dù đáng giận cỡ nào cũng có chỗ đáng thương, nhưng chẳng phải ông cũng trả giá
tất cả vì lỗi lầm của mình đấy sao?
Nếu năm đó do cụ Dumbledore nghĩ
sai mà làm hỏng hết, thúc đẩy tạo ra một Chúa tể Hắc ám hiện tại, như vậy, cụ
cũng phải trả giá vì sai lầm của mình, dùng cả sinh mạng để kết thúc tất cả. Mà
tôi, căn bản không muốn tham gia vào trong đó, cũng không phải là một nhân vật
chu toàn. Như vậy, có phải tôi là người được chọn tốt nhất để chấm dứt mọi thứ
hay không. Lấy thân phận là một kẻ bị hại, lấy thân phận báo thù cho ba mẹ đã mất,
để tiến lên vũ đài? Đến tột cùng là do lỗi của ai?
Nhìn Quirrell, kí ức năm nhất lại
trở về, cùng Ron, Hermione ngăn cản ông ta cướp Hòn đá Phù thủy, sau đó giết
chết Quirrell, nhìn thấy Voldemort ở trạng thái linh hồn. Thật sự là xấu xí!
Tôi rất nể hắn, ở một trình độ
nào đó mà nói, tôi thật sự nể hắn. Thật sự, từ trí nhớ của Dumbledore có thể
thấy được thời trẻ Voldemort là một người rất đẹp trai, có khí chất lãnh đạo và
đầy quyến rũ. Nếu không phải hắn có chút tư tưởng cực đoan, nếu không phải sau
này hắn trở nên điên cuồng, tin rằng tôi cũng nguyện ý trung thành với hắn.
Nhưng, tôi không nói ý nghĩ này cho bất kỳ ai biết, bởi vì tôi biết, lời này
không thể nói ra, vĩnh viễn cũng không thể nói ra được.
Tôi cực kỳ nể hắn. Sau khi biết
được thân thế chính mình, dứt khoát cắt đứt quan hệ với người cha Muggle hắn
chán ghét hận thù mà biến khuôn mặt đẹp trai của mình thành cái mặt rắn như
hiện nay. Tôi thật sự nể hắn, nếu đổi lại là tôi, dù có như thế nào tôi cũng
không can đảm được như vậy!
Tôi nâng tay sờ lên vết sẹo trên
trán. Tôi biết, tại đây Voldemort đã lưu lại một Trường Sinh Linh Giá, hay còn
có thể nói là một mảnh linh hồn. Cắt linh hồn mình nhỏ ra, chia làm mấy mảnh
giam cầm ở những nơi riêng lẻ, để trường sinh ở một mức độ nào đó.
Hì, trường sinh. Cúi đầu, che dấu
nét trào phúng trong mắt. Sau khi chiến tranh chấm dứt, mọi người cũng không
cảm thấy vui vẻ hay chúc mừng gì, có chăng chỉ là bất đắc dĩ cùng đau khổ. Nỗi
đau mất đi người thân, mất đi gia đình, chưa từng trải qua thì làm sao có thể
hiểu thấu?
Trường sinh, đây là một từ hấp
dẫn người ta cỡ nào! Nhưng đây đúng là một dụ hoặc tà ác, nếu lựa chọn trường
sinh thì chắc chắn sẽ là bi kịch. Tôi không thể nào quên, sau khi chiến tranh
chấm dứt, có bao nhiêu người vì mất đi người thân mà không còn mục đích sống,
lựa chọn con đường tự sát. Tôi cũng không thể quên, vài năm sau khi chiến tranh
chấm dứt, có bao nhiêu người không thể thoát khỏi bóng ma chiến tranh mà trở
thành kẻ điên.
Con người quả là một loài động
vật quần cư. Mà trường sinh, đồng nghĩa với vứt bỏ bạn bè, vĩnh viễn chỉ có một
mình, nhìn từng người bên cạnh chết đi, trống rỗng thế nào, bất đắc dĩ ra sao.
Không thể giao lòng mình ra, bởi vì khi giao lòng mình ra thì không thể nào lấy
lại được, nếu mạnh mẽ lấy về cũng đau đớn giống như dùng dao mà cắt vào da
thịt. Nhưng mà, người không giao lòng mình ra sẽ coi thường tất cả cảm tình,
bởi vậy hắn không có lựa chọn.
Nhưng người không còn trái tim,
vẫn là người sao? Chỉ nghĩ thôi tôi cũng cảm thấy sợ hãi đến phát run. May mắn,
sau khi chiến tranh kết thúc, vốn không có người thân nhưng tôi vẫn còn một đám
bạn vĩnh viễn đứng cạnh tôi.
Ngẩng đầu nhìn về phía Hermione
đang khẩn trương, còn có Ron, Draco, Neville đứng cách đó không xa. Nếu không
có bọn họ làm bạn, tôi nghĩ… có lẽ nếu không tự sát thì tôi cũng điên luôn rồi.
Nếu Snape mà biết, thầy sẽ nói như thế nào đây?
…
Merlin ơi, thế mà tôi lại quên
mất, tôi đã xuyên trở về quá khứ, lúc này… thầy còn sống. Tôi không cần phải
ngây ngốc nhớ lại thầy châm chọc tôi như thế nào.
Ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt
nghiêm túc kia, con ngươi màu đen không hề có cảm tình nhìn chằm chằm vào đám
học sinh phía dưới. Thầy ở đây, thật tốt, thầy vẫn ở chỗ này, chỉ cách tôi có
vài chục bước thôi, chỉ cần tôi đi qua.
“Harry Potter”.
“Harry Potter.”
“A.” Đang chìm trong trầm tư, tôi
chợt tỉnh lại, nghe thấy giáo sư McGonagall đang gọi tên tôi. Ồ, hóa ra đã tới
lượt tôi.
Tôi đi lên bục, cảm thấy được có
một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ngẩng đầu nhìn lại. Thật
may mắn, cơ thể tôi xem như không bị đầu óc khống chế, nó vẫn tiếp tục đi về
trước.
Snape mặt không chút thay đổi
nhìn về phía tôi, khi chạm mắt tôi, trên mặt xuất hiện sự chán ghét không hề
che dấu.
“Haizzz.” Vô thức thở dài trong
lòng, nhất định thầy đang nghĩ tôi rất giống ba, thích được mọi người chú ý, là
một tên ngu xuẩn không có đầu óc rồi.
– Hết
chương 12 –