Chương 11: Người tôi muốn gặp.
—o0o—
“Tốt lắm, năm nhất nhanh xuống
xe, sau đó tập trung ở chỗ ta.” Xe vừa đến trạm, Hagrid đứng cách đó không xa
hô lớn.
“Thật sự không thể tin được, thế
mà tôi lại lãng phí thời gian dài như vậy cùng với tên Weasley ngu xuẩn kia.”
Draco Malfoy hung tợn nói, rồi quay lại trừng tôi, “Potter, vì sao cậu không
nhắc tôi?”
“Nếu cậu cho mình cơ hội để xen
vào, Draco.” Tôi vừa đáp vừa thấy bên kia Hagrid đang vẫy vẫy tay chào tôi.
“Chết tiệt, lại là cái ông quỷ
khổng lồ kia.” Draco Malfoy nhìn theo tầm mắt của tôi cũng phát hiện được
Hagrid cách đó không xa.
“Nếu Hagrid là quỷ khổng lồ, vậy
cậu là gì?” Tôi quay đầu nhìn người đang đứng đối diện với mình, nhìn thẳng vào
đôi mắt màu lam xám của cậu ta, “Người lùn hả?”
“Tôi nghĩ có lẽ cái đó càng hợp
với cậu hơn.” Draco Malfoy lạnh lùng chăm chú nhìn cái đầu của tôi một
chút, kiêu ngạo nâng cằm lên.
“…” Được
rồi, con rắn nhỏ kiêu ngạo chết tiệt không được tự nhiên này, vóc dáng nhỏ bé
của tôi không cần cậu phải nhắc nhở, tên xấu xa.
Không thèm nhìn cậu ta, xoay
người đi về phía Hagrid, tôi thật không dám tin khi nhìn thấy cậu ta và Ron lại
chăm chú cãi nhau rồi cố ý rời đi trước, lại bị con rắn nhỏ giảo hoạt này tóm
được trước khi dừng xe. Cái gì cũng không nói, dù là tin tức nào đi nữa.
Che dấu đi khóe miệng đang muốn
cong lên. Là thử, phương thức chỉ thuộc về Slytherin đây. Đầu tiên quan sát xem
đối phương có gì để hợp tác không, rồi xem xét tư cách hợp tác của đối phương.
Ở cạnh Draco dưới sự uy hiếp của Chúa tể Hắc ám, đây chính là điều mà tôi và
cậu ta học được, không thể không hợp tác về sau. Vậy
thì, hài lòng chứ Draco.
“Này, Harry, dọc đường có thuận
lợi không?” Đi tới cạnh Hagrid, bác vỗ vỗ vai tôi.
“Coi như thuận lợi, bác Hagrid.”
Tôi mỉm cười chào hỏi.
“Được rồi, đi theo ta.” Hagrid
ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại nhỏ giọng nói, “Chút xíu nữa là chúng ta sẽ tới
Hogwarts.”
Đi theo Hagrid, ngồi trên thuyền
đi qua hồ nước quen thuộc, đã nhìn thấy ngọn núi đang đứng sừng sững phía trên
lâu đài. Đó là nơi tôi đã coi là nhà của mình. Bên trong có hạnh phúc, có khổ
đau, cùng rất nhiều hồi ức. Thế nhưng, hiện tại chỉ một mình tôi ôm ấp những
hồi ức đó. Mà giờ đây, tất cả hồi ức đau lòng hay vui vẻ đều chưa diễn ra, mọi
thứ chỉ mới bắt đầu.
“Các học sinh năm thứ nhất đây
thưa giáo sư McGonagall.” Đi theo Hagrid đến cửa lâu đài Hogwarts, nhìn Hagrid
và giáo sư McGonagall nói chuyện xong, Hagrid men theo hành lang bên kia rời
khỏi trong ánh mắt của lũ học trò.
“Cám ơn anh, Hagrid.” Giáo sư
McGonagall nhìn Hagrid rời đi, sau đó quay đầu nhìn qua đám học trò năm nhất
chúng tôi. Khuôn mặt nghiêm túc của bà rất có lực uy hiếp, đám nhóc đang ồn ào
dần dần im lặng, bà mở cánh cổng ra, hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt
tôi, tất cả đều không hề thay đổi, lẫn trong đấy là những kí ức quen thuộc cùng
cảm động.
“Đi theo ta.” Giáo sư McGonagall
dẫn đầu đi trước, rồi sau đó các học trò cũng đi vào theo thứ tự.
Trong nháy mắt khi tôi tiến vào
Hogwarts kia, một cảm giác ấm áp bao trùm tôi, tựa như một tầng pháp lực mỏng
manh, mềm mịn, không dễ bị người phát hiện đang bao chung quanh tôi, bao quanh
lên tất cả những người đi vào. Đè nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lễ
đường quen thuộc, lắng nghe những tiếng ồn ào phía sau cánh cửa kia, tôi muốn
ôm trọn vào lòng tất cả, ôm toàn bộ lâu đài Hogwarts đến thế.
Tôi đã trở về, có nghe thấy
không?
Tôi! Đã trở về!
Ở trong lòng kích động hò hét,
tôi khẽ khàng cảm nhận pháp lực nhè nhẹ bao lấy mình, tựa như được trở lại vòng
tay ôn nhu của người mẹ đang nhìn xem con trai mình sau khi rời nhà có bị
thương gì không. Cố gắng đè nén nước mắt đang dâng trên khóe mi, ổn định lại
cảm xúc kích động khi được trở về, tất cả hóa thành một tiếng thở dài nhẹ
nhàng, cảm thụ và thưởng thức sức mạnh của bản thân gắn bó cùng với chung
quanh.
“Chào mừng các trò đến Hogwarts,”
Giáo sư McGonagall nghiêm nghị nhìn đám học trò bên dưới, tiếp tục nói, “Tiệc
tối khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong lễ đường,
các trò sẽ được phân loại để xếp vào các Nhà. Phân loại là một lễ rất quan
trọng…”
Nghe giáo sư McGonagall đứng đây
không ngừng giới thiệu bốn Nhà trong trường. Trong lòng tôi suy nghĩ xa xăm,
bốn người sáng lập ra Hogwarts năm đó, có lẽ phân ra bốn Nhà chẳng qua là vì
dựa trên tính cách của bốn người ấy mà thôi. Thế nhưng, liếc qua Ron Weasley
bên cạnh, cả Draco Malfoy. Gryffindor dũng cảm không sợ hãi, cố gắng quên mình
và ưa mạo hiểm, Slytherin khôn khéo, khát vọng mà cũng đầy chân thành, hai
người này thật ra cũng không có xung đột gì cả.
Nhớ lại tình cảnh khi ấy cùng
Draco Malfoy hợp tác. Với kế hoạch mạo hiểm táo bạo của Hermione đại diện cho
Gryffindor, cộng với sự cẩn thận của Draco dẫn đầu Slytherin, không thể cũng
hóa thành có thể. Đương nhiên, không thể quên khi đấu tranh cùng Chúa tể Hắc
ám, bao nhiêu kế hoạch không thể hoàn thành mà Hermione được xưng là Merlin
hiện thế đề ra lại vì mấy câu bâng quơ châm chọc nhẹ nhàng của Draco mà kết
thúc, trong lòng tôi lại âm thầm khen ngợi. May mà có Draco, may mà con rắn nhỏ
vị Slytherin này hoàn toàn có lý do mà phủ quyết cái kế hoạch mà chỉ có thể nói
mà không thể thực hiện này.
Tôi nhớ rõ, lần đầu tiên khi
Draco nhìn thấy kế hoạch “tuyệt vời” của Hermione, vẻ mặt thần kỳ nhìn chúng
tôi hỏi tại sao các cậu còn có thể sống được tới bây giờ, lúc ấy Ron vẻ mặt
khóc không ra nước mắt còn lòng tôi lại trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Ravenclaw thông minh, uyên bác,
còn có Hufflepuff chính trực, trung thành.
Quá khứ làm tôi không thể không
xem xét lại mối quan hệ giữa bốn Nhà một lần nữa. Vì sao lại trở nên thế này?
Từ khi nào thì quan hệ giữa Gryffindor và Slytherin lại đầy hận thù đến thế?
Nếu muốn giải quyết tất cả, thay đổi tất cả… thì phải làm sao?
Có lẽ, là khi chiến tranh chấm
dứt…
Có lẽ, khi tất cả mọi thứ đều trở
thành lịch sử.
Nhớ lại sau khi Voldemort bị đánh
bại, thế giới pháp thuật bị tổn thương nặng nề, nhớ lại khi trùng tu lại
Hogwarts, mỗi một học trò đều vô cùng đáng quý. Cũng biết, hủy diệt tức là sống
lại. Chỉ là… Khi tất cả đều chấm dứt, con hy vọng có thầy làm
bạn. Không biết vì sao, nhưng, con hy vọng thầy có thể nhìn thấy…
Theo đội ngũ thật dài, dọc theo
hành lang cũng rất dài, tiến tới cánh cửa đã mở kia… Tôi biết, xuyên qua cánh
cửa đó, còn có người tôi vẫn muốn gặp.
– Hết
chương 11 –