Chương 13: Lễ Phân loại.
—o0o—
Giữa những giọng nói xầm xì bên
dưới, tôi từ từ bước lên bục, ngồi vào chiếc ghế được đặt đằng trước, để giáo
sư McGonagall đội Mũ Phân Loại lên đầu, che khuất đi tầm mắt.
“Chà,” Âm thanh của cái Mũ Phân
Loại vang bên tai tôi. “Rất khó! Thế mi muốn ta phân mi vào Nhà nào hả?”
“Có thể phân tôi đến nhà nào?”
Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, nhóc à, can đảm có thừa,
nhưng… chà, mi còn ẩn giấu tâm cơ.” Mũ Phân Loại giãy dụa vặn vẹo một chút, “Ta
cảm thấy mi thích hợp Slytherin hơn, đứa nhóc. Đương nhiên, Gryffindor cũng là
một lựa chọn không tồi.”
“Như vậy, tôi lựa chọn
Gryffindor,” Tôi không hề do dự đưa ra lựa chọn.
“Cái gì?” Hiển nhiên Mũ Phân Loại
lại có khuynh hướng chọn cái trước hơn, “Vì sao không muốn đi Slytherin, ta cho
rằng nơi đó càng thích hợp với mi.”
“Bởi vì tôi có cần việc làm, thưa
ngài.” Hạ mi mắt, tuy rằng tầm mắt không nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng
tôi cũng không muốn lộ mảnh hắc ám trong mắt mình.
“Thôi được rồi, nếu đây là lựa
chọn của mi, mặc dù ta cho rằng so với Gryffindor, Slytherin càng thích hợp với
mi hơn, đều khôn khéo như nhau, có khát vọng hơn nữa lại chân thành.” Mũ Phân
Loại có chút không tình nguyện mở miệng lớn tiếng nói, “Gryffindor!”
Tôi đặt Mũ Phân Loại xuống, từ từ
bước xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người cùng với tiếng anh em sinh đôi
Weasley gào to, “Tụi mình có Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!”, ngồi
bên cạnh Ron, giống như trước đây, Huynh Trưởng Percy đứng lên bắt tay với tôi.
“Chào mừng em, Harry Potter.” Một
đám người quen thuộc lẫn xa lạ hướng tôi chào hỏi.
Dần dần tiếng hoan hô nhỏ đi, Lễ
Phân loại tiếp tục diễn ra.
Nhận thấy lực chú ý đám người
chung quanh đã không còn đặt trên người mình, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng phía
người kia, như tôi kì vọng, chạm phải tầm mắt của Snape đang nhìn sang bên này.
Nhìn khuôn mặt thầy tái nhợt, lạnh nhạt cứng rắn, tôi cố gắng đè nén khóe miệng
mình, không để mình tỏ vẻ đang sung sướng.
Kỳ thật, so với Gryffindor, tôi
càng muốn tới Slytherin. Đã trải qua nhiều chuyện, tinh thần can đảm, cố gắng
hết mình, ưa mạo hiểm của Gryffindor trên người tôi không còn dễ dàng tìm thấy
nữa. Tôi đã rất muốn chọn Slytherin, như vậy không chỉ càng gần người kia, mà
quan trọng nhất, là không để thầy moi móc đủ loại lý do để trừ điểm của mình
không phải sao. Dù sao, tôi cũng đã là một Slytherin rồi. Haizzz… thật muốn
nhìn vẻ mặt của thầy khi đó.
Ôi, Merlin, tôi quả nhiên càng
ngày càng có tác phong làm việc Slytherin.
Nhưng, lấy tính cách của thầy, sẽ
không dễ dàng buông tha tôi như vậy, nhất định sẽ tìm mọi khả năng cấm túc tôi,
đùa nghịch với nguyên liệu độc dược ghê tởm của thầy chăng? Chẳng qua, cũng nhờ
thầy, ở Hogwarts, ngoài lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thì xử lý độc dược
tôi cũng khá giỏi.
Hiện tại nghĩ lại, giống như còn
trong chiến tranh, tất cả những kĩ năng và pháp thuật có thể giữ mạng sống của
tôi đều do người kia dạy. Tuy rằng lúc ấy tôi cũng không cảm kích, đương nhiên,
thầy cũng không được coi là một thầy giáo đủ tư cách.
Về sau, khi chiến tranh chấm dứt,
tôi sống trong áy náy, cũng không phải chưa từng nghĩ qua, vì tưởng nhớ người
nọ mà đi làm chức nghiệp của thầy, cố gắng học tập, trở thành một bậc thầy độc
dược. Nhưng, tôi giống như bị trúng lời nguyền có tên là Severus Snape, điều
chế độc dược vĩnh viễn chỉ có thể ngấp nghé mức đạt tiêu chuẩn, còn kém rất xa
mới là một bậc thầy độc dược chân chính. Tuy nhiên, không ngờ cách xử lý nguyên
liệu lại vô cùng thuần thục, thậm chí ngay cả Draco cực kỳ khó tính cũng không
thể không thừa nhận, dù là nguyên liệu nào do tôi chuẩn bị, đều hoàn mỹ cả.
Được rồi, đây cũng là công lao của thầy, nhưng tôi cũng không muốn nhận công
lao này nha.
“A.” Nghĩ đến một ít chuyện ngày
trước , khóe miệng không thể khống chế mà bật cười.
“Haizzz.” Ở dãy bàn giáo sư,
người nào đó không hề che dấu ánh mắt chán ghét, nhìn thầy quay đầu đi, tôi bất
đắc dĩ thầm than, sao có thể không được tự nhiên như thế!
Đúng lúc này, cảm giác được trán
đột nhiên đau nhói, tôi biết, đó là Voldemort đang xuyên thấu qua cái tầng khăn
trùm đầu buồn cười trên đầu Quirrell mà… ừm, nhất định đang trừng tôi rồi. Thật
là, vì sao một người, hai người đều trừng tôi hết vậy.
Tuy rằng cái trán càng ngày càng
đau, nhưng tôi vẫn biểu hiện như không có việc gì xảy ra, tiếp tục quan sát Lễ
Phân loại.
Khi chiến tranh, đã học được cách
chịu đựng đau đớn.
Khi chiến tranh, đã quen với cơn
đau ngắn dài.
Khi chiến tranh, hiểu được rằng,
chỉ cần còn có thể cảm nhận được đau đớn, cũng có nghĩa là mình còn sống. Cho
nên, loại đau đớn nhỏ nhoi này đối với tôi hiện tại mà nói, chẳng qua chỉ đang
nhắc nhở tôi, còn có một kẻ thù đang kéo dài hơi tàn, chờ tôi tiêu diệt.
Khi Lễ Phân loại chấm dứt, sau
khi nghe hiệu trưởng Dumbledore phát biểu đôi lời nhân ngày khai giảng, trên
bàn nháy mắt xuất hiện bữa tối phong phú.
“Harry, cậu lại đang ngơ ngẩn cái
gì hả?” Ron Weasley ở bên cạnh đã bắt đầu ăn, uống một ngụm nước bí đỏ, quay
đầu nói với tôi, “Ăn đi, chẳng lẽ cậu không đói sao?”
“Ừ, được.” Tôi gật gật đầu, tầm
mắt chuyển dời tới con chuột trước mặt cậu nhóc, đang gặm một miếng bánh nhỏ.
“Xem nè, đây là thú cưng của
mình, nó tên là Scabbers,” Ron cúi đầu theo tầm mắt của tôi thấy vật cưng của
mình, tiếp tục nói, “Nó thích nhất là nằm lỳ trong túi mình, vô dụng hết chỗ
nói, cả ngày chỉ biết ăn và ngủ.”
“Ừm,” Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
“Nó đã ở nhà mình mười mấy năm
trời, cũng đã già rồi,” Ron cau mày lại cầm lấy một miếng bánh nhỏ đặt trước
mặt Scabbers, nhìn nó tiếp tục cắn, “Nói không chừng vào một ngày nào đó, nó sẽ
chết ấy chứ.”
“… Nó sẽ không chết đâu.” Tôi khẽ
nói.
“Hả?” Ron hơi khó hiểu nhìn tôi.
“Sao nó có thể chết chứ?” Tầm mắt
tôi chuyển từ Scabbers sang Ron, cười cười nói, “Nếu nó còn có thể ăn thì vẫn
còn khỏe chán.”
“Ừ, cậu nói đúng.” Ron gật đầu,
lực chú ý lại chuyển qua thức ăn trên bàn.
Sao nó có thể chết chứ? Ha, tôi
không thể tiếp tục nhìn con chuột này, bởi tôi sợ khả năng nhẫn nại chịu đựng
nhiều năm rèn luyện cứ thế bị sụp đổ. Tôi sợ oán hận không tự giác lộ ra trong
mắt mình sẽ khiến kẻ này cảnh giác.
Sao tôi có thể khiến nó chết? Tôi
còn muốn dựa vào nó để cứu người cha đỡ đầu không đầu óc, dễ bị lừa gạt kia
nữa! Tuy người ấy rất ngu ngốc lại nóng nảy cực độ! Nhưng chú lại là người thân
duy nhất của tôi trên thế giới này. Ngoài ra còn có…
Tầm mắt lại chuyển qua dãy bàn
giáo sư, nhìn xà vương dù đang ăn cơm, nhưng tốc độ cùng tác phong vẫn tao nhã
kia. Ba đỡ đầu xuất hiện, có lẽ sẽ giảm bớt sự chăm sóc mà thầy đối với tôi!
– Hết
chương 13 –