Trò Chơi Niết Bàn

Chương 5


1 năm

trướctiếp


Hôm nay không có bữa ăn nào cả.

Tàu sẽ đi qua năm sân ga từ "Ga Hàn Phong 1” đến “Ga Hàn Phong 5”.

Phùng Lan nhìn tôi: “Còn muốn tiếp tục tìm manh mối sao?”

Mỗi lần chạy ra ngoài giá rét đều phải tiêu hao một lượng calo lớn. Hơn nữa ban ngày không có hệ thống sưởi ấm, cần dựa vào nhiệt lượng của chính mình, một chút tiếp tế này căn bản không đủ.

Huống chi, cùng toa xe còn bà già thích đánh lén người khác kia, vẫn đang ác ý nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Tôi sẽ đi.” Tôi nghiến răng nói. “Cậu ở lại toa bảo trì thể lực.”

Cậu ta nhướng mày ngạc nhiên, nói: “Một mình anh đi à?”

"Còn có ai nữa?"

Lúc này, Số 137 đột nhiên nói: "Tôi, tôi cũng có thể đi…”

Tôi: “Nhìn chân ngắn tay nhỏ của cô, năm phút có chạy nổi không? Ngồi yên trên tàu đi.”

Cuối cùng, vẫn là tôi xuống xe một mình, chạy đến đại sảnh. Lối ra của đại sảnh đã bị bịt kín, cánh cửa dày nặng, bên ngoài cửa, có thể thấy đầy trời tuyết rơi, gió Bắc vù vù thổi qua.

Tôi thử tìm hoa khắc trên cửa, những bông lăng hoa xếp chồng lên nhau, bất cứ nơi nào có khắc hoa tôi đều liếc một cái.

Vẫn như cũ không có gì đặc biệt.

Chạy suốt năm chuyến, tôi đã rất đói rồi, nhưng vẫn cố chống mang về một số vật như dao, hộp sắt, chai thủy tinh nhỏ, mấy thứ có thể dùng để gõ đập phòng thân.

Tôi thoạt trông có vẻ yếu ớt quá nên cuối cùng, Phùng Lan đã chủ động tỏ vẻ từ “Ga Noah 1” đến “Ga Noah 3” cậu ta sẽ đi tìm manh mối.

Tôi gật đầu, đặt hộp cơm đã ăn một nửa sang một bên, cuộn mình trong chăn nằm nghỉ lấy lại sức.

Trong khoảng năm phút khi Phùng Lan xuống tàu, tôi chỉ biếng nhác nằm trên tàu, mắt khép hờ, thoạt trông như đang ngủ.

Số 137 ở bên cạnh không nỡ gọi tôi dậy, căng thẳng canh chừng, thốt nhiên, cô ấy hét lớn một tiếng: “Anh Linh Đồ —“

Một âm thanh ma xát chói tai vang lên, tôi mở mắt, ném cái chai thủy tinh đang cầm trong tay về phía đó.

Trong tiếng thủy tinh vỡ vụn, tôi đè chặt lấy kẻ đầu sỏ, nhướn mày, cảm thấy thú vị nói: “Cô à, cô đâm người thật sự không thay đổi thứ tự sao, đầu tiên là cổ rồi đến mắt à?”

Kẻ bị tôi ấn chặt chính là bà già kia, tay bà ta vẫn còn cầm con dao nhỏ, đang vùng vẫy giãy giụa muốn giết tôi.

Tôi giật luôn lấy con dao mà bà ta dùng để hại người lại, đâm vào lòng bàn tay bà ta rồi ghim chặt xuống sàn.

Tiếng la hét khàn khàn của bà ta ồn ào đến chói tai, tôi không kiên nhẫn đe dọa: “Còn ồn ào nữa thì chặt tay bà đấy.”
 
Bên ngoài toa tàu, ánh đèn sân ga lờ mờ chiếu vào khoang tối, máu chảy xuống sàn xe đọng lại thành vũng.

Quả nhiên, bà gia kia đã im lặng, chỉ nhè nhẹ co giật.

Trong mấy phút đợi Phùng Lan trở lại, tôi vẫn ấn chặt bà ta. Tôi cảm thấy có chút nhàm chán, tùy ý hỏi: "Hỏi bà một câu xem bà có biết hay không. Nếu biết thì không giết bà, nếu không…”

Tôi rút con dao ra, vỗ vỗ vào cổ bà ta, thản nhiên hỏi: "Lăng Hoa là cái gì?"

“Lăng Hoa?” Bà ta đau đớn nói, “Là loại hoa nở ngoài đồng à?”

"Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết thứ đó."

Con ngươi lồi ra trên khuôn mặt gầy gò của bà ta điên cuồng đảo qua đảo lại,  không biết nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, gương Lăng Hoa*! Lăng Hoa cũng có thể ám chỉ gương! Ở đây chúng ta không phải có ga Lăng Hoa đó sao? Tôi đoán bên trong chắc có nhiều gương lắm nên mới lấy cái tên này!!!” 

(*Ngày xưa, gương soi mặt làm bằng đồng thường có khắc vẽ hình lăng hoa ở phía sau, nên gọi “lăng hoa” 菱花 là gương soi mặt)

Bà ta cẩn trọng nói: "Đúng không vậy? Lúc đó cậu đã xuống ga, hẳn là nhìn thấy rồi chứ? Có thể tha cho tôi không?”

Lăng Hoa… là gương?

Tôi không ngờ lại có thể moi được tin tức từ miệng bà già này, thật đúng là bất ngờ.

Tôi giữ lời, đợi Phùng Lan trở về thì lập tức thả bà già ra.

Như được cứu lại một mạng, bà ta sợ hãi lăn lộn bò về chỗ ngồi, tìm mọi cách quấn lấy miệng vết thương.

Phùng Lan ngạc nhiên nhìn xung quanh, vỗ nhẹ vào Số 137 đang run rẩy, hỏi tôi, "Bà ta lén tấn công anh à?"

“Bị tôi đâm vào tay.” Tôi gật đầu, từng chữ một hỏi cậu ta, “Phùng Lan, cậu còn nhớ ở ga Lăng Hoa, chúng ta đã thấy đầy sảnh thủy tinh và pha lê bên ngoài không?”

Cậu ta nói: "Nhớ chứ, tôi còn thử rồi, đều rất kiên cố, rất khó phá vỡ.”

“Vậy có cánh cửa nào bằng kính không…” Trong tiếng tàu chạy ầm ầm trên đường ray, tôi nhẹ hỏi cậu ta, “Độ phản chiếu rất mạnh, hệt như một tấm gương ấy.


Phùng Lan rơi vào hồi tưởng, cậu ta cũng không chắc lắm, vừa nghĩ vừa hỏi tôi: “Sao lại đột nhiên nói đến cái này?”

“Vừa nãy bà cô kia nói, lăng hoa còn có nghĩa là gương.” Tôi chạm nhẹ vào chai thủy tinh, dao nhỏ, miếng sắt và những thứ lung tung khác trên bàn, “Nếu trong tất cả các tấm kính có một tấm gương, vậy nó chính là cánh cửa chúng ta muốn tìm, cánh cửa phá vỡ dải băng Mobius để đào thoát.”

Phùng Lan khựng lại một chút, gấp gáp nói, “Có. Nhưng không chỉ có một mặt kính đâu.”

Cậu ta ngồi xuống, chậm rãi nói: "Phòng ăn, nhà bếp, bồn rửa tay, phòng thay đồ, chỗ nào cũng có kính cả. Tiền sảnh cũng có kính. Nhưng mà, anh có thể chắc chắn nó là cái nào không? Chúng ta chỉ có năm phút thôi."

Tôi đáp: "Không, chúng ta có cả một đêm."

Cậu ta nhìn tôi: "Anh muốn xuống tàu và qua đêm trên sân ga?"

Tôi dùng đầu ngón tay gõ vào hộp cơm chỉ còn một nửa của bữa trưa: "Cậu cảm thấy chúng ta có thể sống sót trong vòng tuần hoàn tiếp theo à? Hoặc nếu chúng ta có thể sống sót, vậy vòng tiếp theo thì sao? Không có đồ ăn, nếu gặm nhấm thi thể của đồng loại thì có thể chống đỡ thêm một tuần nữa. Nhưng sau đó thì sao? Sau đó nữa thì sao hả? Vĩnh viễn trốn ở trên tàu này à? Nên cược, hay là không cược?”

Phùng Lan trầm mặc nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng phun ra một chữ: “Cược.”


_______________


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp