Trò Chơi Niết Bàn

Chương 6


1 năm

trướctiếp


_______________ 


Lần tàu dừng ở ga Lăng Hoa này, cả ba chúng tôi đều xuống tàu mà không thèm ngoảnh lại. 

Chia thành ba đường, lần lượt tiến về phía đại sảnh, nhà ăn và phòng vệ sinh.

Đại sảnh có số lượng người đông, tỉ lệ rủi ro nhỏ nhất, tạm thời dành cho Số 137. 

Còn tôi đến nhà ăn, điên cuồng đập vỡ kính, từng cái, từng cái một, dùng dao dĩa ăn đập ra. 

Kính thực sự rất cứng, khung bằng thép không gỉ đã bị đập vỡ vụn cả ra, vậy mà kính vẫn không hề sứt mẻ.

Tôi chỉ đập mỗi tấm chừng mười lần, nhưng không vỡ ra được, đồng thời tôi cũng cố xác định độ phản xạ của chúng, cuối cùng, tôi nhìn thấy một tấm kính thủy tinh có thể hoàn toàn phản chiếu được khuôn mặt của tôi, có lẽ cũng có thể coi là gương...

Tôi đập thật mạnh.

Kính vang lên tiếng vỡ tan tành.

Đằng sau, là một vùng hư vô đen ngòm, không biết dẫn tới đâu.

Nhìn đồng hồ một lần nữa, năm phút đã trôi qua. Chúng tôi không thể quay lại tàu nữa.

Khi đã không còn lối thoát, con đường thoạt nhìn như sinh lộ này chợt hiện lên, trở nên vô cùng hấp dẫn, hố đen kia như đang vẫy gọi:

Mau nhảy vào! Nhảy vào đi! Chỉ cần nhảy vào thì trò chơi này sẽ kết thúc!

Tôi vô cảm đứng trước hố đen, ném cái đĩa trong tay vào, không chút tiếng vang. 

Nhân viên trong nhà ăn kinh sợ trước hành động quá khích của tôi, lập tức ra ngoài tìm bảo vệ, tôi nhân cơ hội bước vào bếp, chịu đựng cơn buồn nôn, vớ ngẫu nhiên lấy một cánh tay dài, nhét một nửa vào hố đen đó rồi kéo ra, một nửa tiến vào hố đen đã biến mất, không trở lại nữa. 

Quả nhiên, cánh tay này đã bị gãy rồi, mặt cắt còn không hề bằng phẳng.

Tôi cười lạnh một tiếng, tiếp tục đập phá. Tôi đã đập vỡ thêm ba chiếc gương nữa, mỗi lần đều xuất hiện hố đen cùng loại và "cái máy xay thịt".

Cuối cùng, các mặt gương bóng loáng của nhà hàng đã bị đập vỡ hết nên tôi không ở lại thêm, nhanh chóng trốn khỏi các bảo vệ đang chạy đến, tiến ra đại sảnh. 

Đại sảnh càng hỗn loạn hơn, các hành khách còn lại nháo nhào, bất lực nhìn hai người đang ra sức đập vỡ kính.

Tôi lao tới đập cùng bọn họ, bỗng thấy mái tóc dài ngang lưng của Số 137 đã ngắn đi rất nhiều, bèn hỏi: "Tóc của cô sao vậy?"

Phùng Lan ở bên cạnh nói: "Cô ấy nghe thấy ai đó gọi bảo vệ, hoảng quá định nhảy thẳng xuống hố, may tôi kịp ngăn cô ấy lại. Đoạn tóc vô tình cuốn vào hố đã bị cắt đứt rồi."

Cùng lúc đó, lại có tấm gương bị vỡ vụn, ba người chúng tôi nhìn vào hố đen cuối cùng trước mặt, chần chừ không bước, do dự mà nhìn nhau.

Các nhân viên bảo vệ đã sắp đuổi đến nơi, không còn thời gian mà chậm trễ nữa.

Tôi nói với Số 137 một câu: "Xin lỗi." 

Trong tiếng hô đau của cô ấy, tôi bứt hai sợi tóc của cô ấy, ném một nửa vào hố đen rồi kéo ra, sợi tóc lại đứt đoạn. 

Trái tim của ba chúng tôi chìm xuống đáy cốc.

Số 137 cắn môi: "Đây không phải... là cái cuối cùng rồi sao?"

Phùng Lan liếc nhìn đội bảo vệ đang giương súng, giơ tay đầu hàng, lớn tiếng giải thích: “Chúng tôi không có ác ý, xin đừng nổ súng.”

"Giơ tay lên, bỏ dao và các đồ vật có tính công kích xuống, đi qua đây!" Đội trưởng đội bảo vệ quát lên. 

Tôi mím môi không nhúc nhích. Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn xạ, cùng với sự nghi vấn và không cam lòng. 

Con đường này, không nên sai mới phải. 

Hết cái này đến cái khác, những lỗ đen như những cái bẫy xuất hiện chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh điều đó.

Gương đã vỡ, vòng lặp kết thúc rồi, sẽ có một con đường mới— chẳng qua là con đường đó vẫn chưa xuất hiện mà thôi. 

Cái đó, cái đó, cái đó nữa. 

Đâu mới là con đường đúng đắn?

Đâu mới là tấm gương chính xác đây?

Chợt, tôi nhìn thấy một bên bày bán gương đồng cổ điển, tôi theo bản năng túm lấy Phùng Lan, thấp giọng nói: “Cậu xem cái gương bên kia đi, chúng ta nhân cơ hội đi ngang qua, đập vỡ nó?”

Phùng Lan rũ mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không thực tế."

Tôi cũng trầm mặc. 

Lúc này, Số 137 bỗng nhẹ giọng nói: "Gương đồng ở bên đó hả? Có lần em đã xuống xe mua một cái rồi, ở trong túi em ấy, bây giờ em lấy ra đập vỡ nhé?" 

Tôi và Phùng Lan quay ngoắt lại nhìn cô ấy, tôi giục: "Nhanh lên!” 

Số 137 bị doạ giật mình một chút, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng lấy chiếc gương đồng nhỏ ra cho tôi, tay tôi cầm dao đập mạnh vào chiếc gương.

Lúc này, đám nhân viên bảo vệ thấy chúng tôi vẫn đang xì xào, sốt ruột giơ súng lên bắn chỉ thiên, hét lớn: "Ba người ở đằng kia có nghe thấy không! Bỏ hết mọi thứ xuống đất! Giơ tay lên!"

"Lách cách" một tiếng, chiếc gương đồng nứt ra từng đường nhỏ, hố đen lại một lần xuất hiện

Nó rất nhỏ, nhỏ một cách đáng thương.

Lần này thì không cần chúng tôi nói, Số 137 cũng đã bứt vài sợi tóc ra ném vào đó. 

Một lần nữa trái tim chúng tôi lại chùng xuống - cáu gương kia đã vỡ ra làm đôi.

...

Làm sao có thể thế này?! 

Trái tim tôi trầm xuống hết lần này đến lần khác. 

Không nên — không nên như thế này!

Phùng Lan thở dài, chậm rãi bước đến chỗ nhân viên bảo vệ, căn dặn tôi: "Đừng kích động."

Mấy nhân viên bảo vệ đằng kia thấy chúng tôi đi chậm quá, lại sốt ruột bắn chỉ thiên. Lần này, tôi nghe thấy một âm sắc giòn tan vang lên từ phía trần nhà. 

Tôi nhìn lên trên. 

Trần nhà ga Lăng Hoa sáng bóng hệt như một tấm gương pha lê tinh xảo. Mấy viên đạn sắt găm vào tạo ra các vết nứt, tiếp đó, các vết nứt ngày càng lớn hơn, hố đen một lần nữa lóe lên. Như thể bầu trời toét ra một cái hang động, nhe răng trợn mắt với chúng tôi. 

Lỗ hổng này khiến người ta rất bất an. 

Màu đen ngòm, có thể vẫn chỉ là máy xay thịt. 

Ba người chúng tôi nhìn nhau, đều có loại trực giác rằng cái khe nứt trên đầu chưa chắc đã là điểm đến cuối cùng của chúng tôi.

Cho dù có là thật, thì chúng tôi cũng làm sao mà với nổi tới nó chứ?
  
Nhưng tôi vẫn cười.

Chậm rãi nói: "Tôi quên mất, chúng ta còn có một tấm gương nữa chưa đập vỡ."

Nói rồi, tôi lấy hết sức bình sinh, đập mạnh mặt sau khắc hình lăng hoa của chiếc gương đồng trong tay xuống đất.

Nền đất rất cứng, tôi không biết đó là chất liệu gì, có thể là đá cẩm thạch, cũng có thể là pha lê, theo năm tháng đánh bóng, trông y như một tấm gương chói mắt.

Một nhát, hai nhát, ba nhát.

Phùng Lan và Số 137 đã phản ứng lại, nhanh chóng giúp tôi, họ nhặt tất cả những vật cứng mà có thể sử dụng được để đập xuống đất.

Nhưng vẫn cứ như muối bỏ biển. 

Tôi nghiến răng, nhìn về đám bảo vệ phía bên kia đang mất kiên nhẫn chờ, lại định bắn chỉ thiên hòng đe dọa chúng tôi, tôi quay lại nói với hai người: "Tìm bệ nào đó trốn đi!"

Sau đó, bất ngờ ném chiếc gương đồng và con dao nhỏ trên tay về phía đội trưởng đội bảo vệ.

Hắn suýt nữa bị con dao của tôi đâm vào mắt, sau khi phản ứng lại, hắn tức giận giương họng súng lên và cảnh cáo lần cuối: "Dừng lại ngay! Nếu không tôi sẽ bắn!"

Tôi giơ cho hắn một ngón tay thân thiện quốc tế— ngón giữa. Lại trở tay ném thêm cái khay về phía hắn, huýt lên một tiếng huýt sáo đầy khiêu khích.

Đội trưởng đội bảo vệ đã hoàn toàn bị tôi chọc tức, ghì họng súng lại, đạn cứ như không cần tiền bắn tới tấp về phía tôi, đoàng đoàng xẹt qua mặt tôi mấy phát. 

Tôi nhanh chóng lăn đi trên nền đất, sau đó thì nghe thấy tiếng gương vỡ cuối cùng. 

Âm thanh này hệt như âm thanh vọng tới từ tự nhiên.

Mặt sàn của toàn bộ đại sảnh, kính bóng loáng như gương, từ giữa bắt đầu nứt ra, sau đó khe nứt càng lúc càng lớn.

Ánh sáng trắng le lói loé ra từ các khe nứt, toàn bộ đại sảnh, không, toàn bộ ga Lăng Hoa đều đang chấn động kịch liệt.

Trong âm thanh ầm ầm vang dội, tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác, đành hét lên với Phùng Lan và Số 137: "Nhảy xuống đi!"

Trong khoảnh khắc cả thế giới tan vỡ, chúng tôi đã nhảy vào luồng ánh sáng trắng đó.

Mặc dù không thể mở nổi mắt, nhưng cơn đau xé rách thân thể trong tưởng tượng đã không hề xuất hiện.

Tôi biết, tôi thắng cược rồi.



_______________


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp