Trò Chơi Niết Bàn

chương 4


1 năm

trướctiếp


_______________ 

Cho dù tàu có đến sớm hơn hai giờ, chúng tôi vẫn chỉ có năm phút để dừng lại.

Lần này, tôi và Phùng Lan chia nhau ra hành động. Cậu ta đi thăm dò khu nghỉ ngơi, còn tôi đi thăm dò nhà ăn.

Nhà ăn không chút bụi bặm, mặt bàn bóng loáng, quầy hàng kính và gương trang trí đều sáng đến phát quang. Có lác đác vài vị khách đang ăn gì đó.

Lúc này, một gã đàn ông đội mũ đầu bếp đến gần hỏi tôi: “Quý khách, ngài đến ở qua đêm hay là ăn cơm?”

Qua đêm?

Lại nghe thấy câu này, lúc trước quản lý quán cà phê kia cũng từng nói thế.

Có vẻ như qua đêm chính là một từ mẫn cảm.

Vì vậy tôi nói, "Ăn cơm."

Gã rất niềm nở kéo ghế ra cho tôi, nói: “Vậy xin ngài đợi một chút, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài.”

Đợi gã rời đi, tôi thấy không có ai để ý nên lập tức đứng dậy đi theo gã. Đồng thời cũng liếc nhìn đồng hồ.

Đồng hồ bấm giờ đã qua hai phút. Tôi vẫn còn hai phút rưỡi nữa.

Có một phòng tắm bên cạnh nhà bếp, tôi trốn vào trong vặn vòi bồn rửa, lợi dụng tiếng nước để che đậy, mở lỗ thông gió liền với nhà bếp ra.

Một mùi máu tanh tưởi xộc tới. Tôi khựng lại, nhưng dù cho đã nín thở, mùi hôi thối đó vẫn vô cùng rõ ràng.

Cố kìm lại cảm giác buồn nôn, tôi gắng gượng nhìn về phía đó, đối diện ngay với một cái đầu đang treo trên móc câu tam giác.

Cái đầu chỉ cách tôi khoảng hai mét.

Tôi rất quen thuộc với chủ sở hữu của cái đầu đó, thậm chí… tôi còn đã nhìn thấy nó vào vài ngày trước

Hắn ta có bím tóc, đôi mắt trợn to, máu ướt sũng từ vết cắt gọn trên cổ.

Xa hơn về phía bên phải, dưới ánh đèn lờ mờ, có những chiếc móc câu được treo lên bằng dây thừng, vật bị móc trên móc câu đó chuyển động theo chiều kim đồng hồ nhờ máy móc.
 
Đùi, cẳng tay, bàn tay, bàn chân. Tất cả đều bị chặt phanh ra chỉnh tề.

Lò mổ nào cũng vậy cả.

Chẳng qua là kẻ bị giết mổ chặt thái ở đây, giống như tôi, là một con người.

Tôi mím môi, tim đập thình thịch, vừa định hít một hơi, thì đúng lúc một đôi mắt đột nhiên xông tới.

Nó càng gần hơn, gần trong gang tấc, bên dưới bọng mắt có nếp nhăn, chính là đôi mắt của gã đầu bếp ban nãy.

Đôi mắt đỏ hồng của hắn hung hãn trừng tôi, lạnh lẽo hỏi, “Mày đang nhìn cái gì?”

Tôi lạnh hết cả người, đếm đúng ba giây bình tĩnh lại, tôi lật tay vung con dao đang cầm lên đâm thẳng vào mắt phải của kẻ đối diện, rồi lao ra khỏi cửa trong tiếng la hét thất thanh và tiếng đồ vật đổ vỡ đinh tai.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân truy đuổi ngay sau lưng, quay đầu lại thì thấy, gã đầu bếp kia bịt mắt phải chảy máu ròng ròng, cầm một con dao làm bếp sắc bén rượt đuổi theo tôi.

Khuôn mặt đẫm máu của gã vô cùng gớm ghiếc, hệt như một ác linh từ địa ngục bò ra.

Tôi chạy xuyên qua phòng ăn, dứt khoát kéo khăn trải bàn bên cạnh, hất hết những thứ bên trên xuống đất để cản bước gã, lại dùng tay trái ném đồ vơ được về phía gã.

Cuối cùng, tôi vận tốc liều mạng đào tẩu khỏi cửa nhà ăn, chân thấp chân cao đạp lên tuyết nhào vào trong tàu.

Về đến chỗ ngồi, cơn buồn nôn kinh tởm kia vẫn còn kéo dài, tôi chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Phùng Lan cũng đã trở lại, thấy sắc mặt tôi không ổn, vỗ vỗ vai tôi hỏi: "Nhìn thấy gì vậy? Sắc mặt anh tệ quá.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gã đầu bếp vẫn lăm lăm con dao làm bếp đứng ở ngay bên ngoài vạch trắng cách chúng tôi chưa đầy mười mét.

Dường như gã bị thứ gì đó hạn chế, không thể tiến lên, nhưng vẫn giận dữ quanh đi quẩn lại ở đó.

Tôi im lặng kéo rèm cửa lại, chỉ dùng mấy câu kể lại ngắn gọn, dọa Số 137 sợ tới mức trừng lớn mắt, che miệng nói, “Ý anh là, gã đàn ông từng cướp chăn của tôi lúc trước đã bị phanh thây rồi, còn sắp bị đầu bếp nấu thành đồ ăn? Vậy những thứ chúng ta ăn là gì chứ, trời ơi!”

Phùng Lan đã sớm đoán ra điều này: "Tôi đã đoán trước rồi mà. Dù sao thì người trên tàu càng ngày càng ít đi, có người xuống xe, có người chết. Nhưng người ở nhà ga vẫn không tăng lên đáng kể."

Cậu ta dừng một chút, rồi nói: "Tôi không phát hiện ra điều gì mới trong đại sảnh, nếu phải nói thì cửa sổ trong sảnh khác với ga Noah và ga Hàn Phong. Sân ga bên kia làm từ hợp kim nhôm, bên này là kính. Giòn hơn, tôi đã thử gõ bằng cán dao nhưng không phá vỡ được.”

Thấy tôi trầm ngâm, cậu ta hạ giọng xuống: “Anh… đã nghĩ đến gì à?”


Được sưởi ấm vào ban đêm là một điều may mắn, tôi vừa làm ấm đôi bàn tay đã buốt cóng vì lạnh và kinh hoảng của mình, vừa chậm rãi nói: “Không phải chúng ta đã thảo luận về dải băng Mobius lúc chưa đến Ga Moby rồi sao? Lúc đó tôi còn định nói, dải Mobius bị đứt đoạn thì có nghĩa là vòng lặp vô hạn này cũng kết thúc. Vậy thì…”

"Chẳng lẽ ga Lăng Hoa ở giữa ga Moby và Us chính là điểm then chốt?”

Số 137 lẩm bẩm, “Nhưng lăng hoa không phải một loại thực vật sao… nghe đã thấy ăn không ngon. Trên tàu chúng ta ngoại trừ, cà rốt, rau mùi, cải xanh, giá đỗ là thực vật ra thì cũng không có thực vật gì nữa, hay là bông tuyết?”

Cô ấy nhìn sương giá liên tục tan chảy, nhỏ thành giọt bên ngoài, lẩm bẩm: “Trông cũng không giống mà…”

"Trạm dừng cuối cùng, ga Surko, có lẽ cũng là phiên âm của “Circle”, một vòng tuần hoàn vô hạn.” Phùng Lan phân tích tất cả các tên trạm một lần, nói: "Cho nên, tôi cũng cùng ý kiến với anh, mấu chốt quan trọng nhất chính là “Ga Lăng Hoa”, cũng là trạm kế tiếp của chúng ta.”

Tôi liếc nhìn thời gian vào ga: "Vẫn còn hai giờ nữa."

Cậu ta gật đầu: "Ngủ trước một giấc đi, tôi sẽ canh gác." 

Tiếng thông báo của hai tiếng sau đã đánh thức tôi, tôi đầy đầu mồ hôi lạnh tỉnh lại, không chần chừ gì mà lập tức cùng Phùng Lan xuống xe.

Chúng tôi cho rằng ít nhất trong năm phút cũng sẽ tìm thấy manh mối gì đó, nhưng thật thất vọng, không hề có gì cả.

Bài trí và bố cục của ga Lăng Hoa giống y như bản sao của ga Moby, kính trang trí khắp mọi nơi, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Hơn nữa, ga Us cũng không có gì khác biệt cả.

Chúng tôi lại hãm sâu vào một vòng luẩn quẩn, cho dù biết có gì đó không đúng, biết không đúng chỗ nào, nhưng lại không thể tìm ra cách thoát ra ngoài.

Tất cả các ga dừng đều bị cô lập. Bên ngoài chỉ có đầy trời gió tuyết, núi non sừng sững.

Ra không được, vào không xong, chỉ có người của đoàn tàu bị vây quanh trong những trạm này mới có thể cùng nhân viên ở đây qua lại, vận chuyển hàng hóa.

Ngày thứ ba mươi bảy.

Tiếp viên tàu tươi cười, tỏ ra ngượng ngùng mà giải thích với chúng tôi: "Các hành khách thân mến, thực sự xin lỗi. Tiếp tế trên tàu đã sắp cạn kiệt. Chúng tôi chỉ có thể cung cấp ba ngày một bữa ăn, mong các vị hiểu cho.”

Cô ta vừa dứt lời, mọi người đã tái mét mặt.

Tôi thì thầm với Phùng Lan: "Cứ tiếp tục thế này, một số người sẽ bị buộc phải xuống tàu. Tôi không biết hậu quả của việc ở lại nhà ga qua đêm, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Có lẽ cũng không trốn thoát được cái chết.”

Tôi xúc một miếng cơm trong hộp, nói: “Còn chúng ta, có lẽ cũng chỉ còn một cơ hội cuối cùng nữa thôi.”


_______________


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp