Trò Chơi Niết Bàn

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Đoàn Tàu Vô Cực
_______________ 


Trong năm phút có thể làm được rất ít việc, thậm chí không thể tìm được tuyến đường hoàn chỉnh.

Đến ga dừng tiếp theo, tôi lập tức ra khỏi tàu.

Đây là ga Noah 3.

Nhà ga có hình vòng cung khổng lồ, giống hệt như con tàu Noah trong truyền thuyết.

Phía bên trái con thuyềnNoah này là khu nghỉ ngơi, nhà ăn và đại sảnh, cuối đại sảnh là cửa thoát hiểm nhưng không thể nào mở ra được.

Còn có một vài gian hàng bán đồ lưu niệm.

Bên phải của thuyền, có một trạm cung cấp nhiên liệu cho ga, một trung tâm tái chế rác thải và một quán cà phê internet nhỏ.

Năm phút trôi qua quá nhanh, tôi còn không có thời gian vào bất cứ phòng nào, chỉ có thể trở lại tàu ngay dưới sự thúc giục của Phùng Lan.

Cô gái Số 137 thấy tôi run lập cập vì lạnh, vội vàng đắp chăn bông lên người tôi, khẩn trương lo lắng hỏi: “Sao rồi anh? Có phát hiện gì không ạ?”

"Không có." Phùng Lan thay tôi trả lời, sau lại hỏi tôi, "Tiếp theo là ga Giang Bình. Mỗi ga bố trí không khác nhau mấy, chúng ta nên đi đâu trước đây? Chỉ đủ thời gian để đến một nơi thôi.”

Tôi: "Tới quán cà phê internet trước đi."

“Hả?” Phong Lan có chút hoài nghi, nhướng mày, “Tại sao?”

Tôi khó khăn lắm mới thấy khá hơn chút, nhấp ngụm rượu còn lại, nói, "Đầu tiên, các ga tàu bình thường sẽ không có quán cà phê internet nào cả. Khu nghỉ ngơi, cửa hàng lưu niệm và nhà ăn đều hợp lý. Còn trạm cung cấp nhiên liệu và trung tâm tái chế rác thải thì có thể hiểu được trong bối cảnh có chuyền tàu tuần hoàn vô tận này.Điều duy nhất phi logic, chính là quán cà phê internet.”

Phùng Lan trầm ngâm một lát, nói: "Cũng có lý. Hai chúng ta cùng nhau tới đó chứ?"

Tôi gật đầu, quay sang dặn Số 137: "Đến lúc đó cô cứ ở lại trên tàu đi, giúp chúng tôi trông chừng đồ đạc. Nếu hai chúng tôi thật sự không về kịp, cô hãy thử xem liệu có thể giao lưu với tiếp viên không, đừng để cô ta đóng cửa!”

Cô ấy rụt rè gật đầu: “Vâng.”

Phùng Lan: “…”

Cậu ta không nói nên lời nhìn tôi, lại nhìn Số 137, rồi nói với tôi: “Anh nghĩ là cô ấy có thể giở trò lưu manh đến trình độ đó được không?”

Tôi nhún vai, "Không chắc lắm."

Phùng Lan: “…”

Số 137 lại nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cố hết sức, các anh yên tâm đi!”

Chúng tôi đến ga Giang Bình vào ba tiếng sau, lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây, chúng tôi xuống tàu và tiến vào nhà ga, tịch dương đỏ như màu máu treo giữa các rặng núi tuyết vô biên.

Rực rỡ, chói mắt, kỳ dị, không tưởng, nhưng cũng đẹp đẽ đến kinh tâm động phách.

Chúng tôi không dừng lại ngó nghiêng xung quanh nữa, như đã thống nhất trước đó, cấp tốc chạy tiến vào quán cà phê internet cách đó không xa.

Người quản lý quán là một anh chàng có quả đầu brush cut, thấy chúng tôi bước vào liền chào hỏi: "Hai vị khách quý, các ngài sẽ ở lại bao lâu?"

Tim tôi đập gia tốc, vừa liếc nhìn xung quanh, vừa cố giữ giọng bình tĩnh: "Qua đêm, bao tiền một đêm?”

Khuôn mặt gầy gò của hắn hiện lên một nụ cười tươi rói: "Qua đêm hả! Ba trăm tệ! Hai vị định qua đêm ở đây sao?"

Trán tôi đổ xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Không phải vì trên người chẳng có xu dính túi nào, mà bởi vì, bước vào mới phát hiện, quán cà phê internet này…

Màn hình loại cũ của tất cả các máy đều mở ra, là màn hình nền kinh điển trời xanh mây trắng của win 7.

Màn hình nhấp nháy không ngừng, chiếu sáng lờ mờ các bức tường trong quán.

Mà những chiếc ghế trước máy đều trống không.

Trong quán cà phê này, không hề có một người nào.

Quản lý quán cà phê vẫn giữ nụ cười niềm nở, nhích lại gần tôi, ánh sáng xanh tăm tối hắt lên khuôn mặt hắn, càng thêm phần quái dị.

“Có thể ghi sổ trước được không?” Phùng Lan đột nhiên hỏi, “Chúng tôi ra ngoài không mang theo tiền.”

Nụ cười trên mặt quản lý quán nháy mặt biến mất, cộc cằn nói: "Không có tiền? Không có tiền tính ăn quỵt uống gió thu chắc?!Cút cút cút, cút đi ngay cho ông đây! Ở đây không tiếp lũ ăn không ngồi rồi. Muốn ăn cơm trắng* thì đến nhà hàng bên kia mà ăn cho đủ đi!”

(*Trong tiếng Trung thì “ăn không ngồi rồi” nói lóng là “ăn bạch thực” – cơm trắng)

Nhân lúc hai người họ đối thoại, tôi lướt nhanh nhìn những màn hình máy tính xung quanh. Điều khiến tôi thất vọng là những màn hình này giống nhau y đúc, đều là bức ảnh thảm cỏ xanh rờn kia.

“Đi thôi.” Phùng Lan liếc nhìn đồng hồ, giục tôi, “Còn một phút rưỡi nữa, chúng ta phải đi rồi.”

Tôi còn chưa hết hy vọng quay đầu nhìn lại lần cuối, quản lý còn đang cao giọng đuổi, tôi không kiêng nể, liếc xéo hắn một cái, vung tay đập mạnh xuống bàn, quát: “Thế đi đây, ồn ào gì chứ! Ông gọi hồn đấy chắc!”

Đột nhiên, tứ phía tĩnh lại trong một chớp mắt.

Tiếp theo, toàn bộ máy tính trong quán đều đồng thời bắt đầu chớp tắt, hết máy này đến máy khác tắt phụt đi. Khi toàn bộ các máy đều đã tắt hết, cái máy tính đầu tiên vụt sáng lên, bên trên có một hàng chữ —

Chú ý tên nhà ga!!!

Máy thứ hai cũng bật lên ngay sau đó, cũng là dòng chữ trắng nền đen kia, vô cùng chói mắt.

Chú ý tên nhà ga!!!

Máy tính trong quán cà phê internet cứ như phát cuồng vậy, hết cái này đến cái kia vụt sáng, âm thanh tích tích táp táp hệt như lá bùa thúc giục ráo riết.

Tất cả đều đang hiển thị cùng dòng chữ đó:

Chú ý tên nhà ga!!!

Hô hấp của tôi như đình trệ, tôi còn muốn đập bàn thêm vài cái nữa để thử xem còn có kỳ tích nào không, thì lại nghe thấy Phùng Lan mắng một tiếng “Chết tiệt”, túm cổ tay tôi chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Còn mỗi nửa phút thôi, đừng thử nữa, chạy mau!”

Âm thanh trầm muộn “Cửa tàu sắp sửa đóng lại” đã vang lên từ trên tàu.

Còn thừa mười chín giây. 

Tôi lặng lẽ đếm ngược, đạp lên lớp tuyết xốp mềm, liều mạng mà chạy đến trước cửa tàu.

Cuối cùng, chúng tôi đã bước lên tàu đúng một giây trước khi cánh cửa đóng sập lại.

Sau đó đối diện ngay với Số 137.

Lông mày tôi giật giật: “Cô bám víu lên người tiếp viên làm gì vậy?”

Số 137 nước mắt lã chã, vẻ mặt ngượng ngùng buông tay tiếp viên tàu ra: “Tôi, tôi muốn khiến cô ấy đừng đóng cửa tàu.”

Tôi vừa đi về chỗ ngồi vừa “ờ” một tiếng: “Cô tìm cô ta cũng vô dụng thôi, cô ta chỉ là tiếp viên, sao quản được chuyện đóng mở cửa tàu.”

Số 137 ngây người: “Anh bảo tôi tìm cô ấy mà…”

"Đùa cô thôi mà." Tôi buồn cười, "Em gái à, sao em thành thật thế hả? Nói cái gì cũng tin à?”

Phùng Lan hokhan vài tiếng, ra hiệu cho tôi nên chú ý đến hình tượng của mình, tôi ngồi trở lại chỗ ngồi, duỗi căng người ra, cảm nhận hệ thống sưởi ban đêm trên tàu, thở dài nói: “Tới phân tích một chút đi.”


Ban đêm trên tàu rất yên tĩnh.

Chỉ còn lại có sáu người trong toa xe này. Ngoài ba chúng tôi và bà già đã giết gã tóc bím ra, cũng chỉ còn nhân viên văn phòng ôm cặp tài liệu và một đứa nhỏ.

Ba người kia đều nhìn ba chúng tôi bằng ánh mắt thận trọng.

Rõ ràng chúng tôi đang khiến họ kiêng kỵ.

Tôi hạ giọng nói với Phùng Lan: “Cá nhân tôi cảm thấy đó rất giống như trò chơi… nhắc nhở chúng ta. Rốt cuộc thì vừa mới tới, không biết gì, cũng không có bất cứ lời nhắc nhở nào mà đã ném chúng ta ở đây, không nói phải làm gì hết, quá kì lạ rồi.”

Phùng Lan tự nói: "Chú ý đến tên nhà ga…"

Hắn cẩn thận đọc lại tên các nhà ga một lần, đăm chiêu ủ dột, nói: "Tiếp theo là ga Moby, nửa đêm mười hai giờ sẽ tới, có muốn đi xuống xem không?”

“Xuống chứ, đương nhiên phải xuống.” Tôi mím chặt môi, nhìn hai người họ, “Hai người từng nghe nói đến dải băng Mobius* chưa?”

Tôi nhặt tờ thực đơn bằng giấy cứng lên, cắt một dải nhỏ rộng khoảng một inch, rồi xoay băng giấy thành 180 độ, lại dán hai đầu lại với nhau, tạo thành một vòng tròn bằng băng giấy.

Tôi ra hiệu cho họ xem: "Đây gọi là dải băng Mobius, do nhà toán học người Đức Möbius phát hiện ra. Nó chỉ có một mặt, nếu xuôi chiều theo, sẽ thành một không gian vô tận, vĩnh viễn không thể đi tới cuối.”

Phùng Lan nhẹ nhàng nói: "Giống như chuyến tàu này sẽ không bao giờ dừng lại."

"Hơn nữa, nó còn chia Mobius thành “Ga Moby” và “Ga US*”, rất giống như đang nhắc nhở chúng ta gì đó. Ở giữa còn có một cái gọi là “Ga Lăng Hoa”.” Tôi cau mày, nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ tàu đang dần tan thành nước vì hơi ấm tỏa ra trong phòng, “Lăng Hoa lại là thứ gì?”

(*Từ “Ô Tư” phiên âm sang tiếng Anh thành “us”)

Số 137 rõ ràng là không theo kịp nhịp điệu của chúng tôi, gãi đầu nói: "Lăng Hoa là đồ ăn à?”

Phùng Lan: “Đó là lăng giác*.”

(*Củ ấu)

“Lăng Hoa cũng có thể ăn.” Tôi ngắt lời cậu ta, “Cuối cùng có thể ăn hay không từ từ mới bàn, hai người nhìn phía trước xem.”

Phía trước, sáng lên có một chùm ánh sáng vàng ấm áp.

Đó là đèn của nhà ga.

Chuyến tàu đáng lẽ sẽ đến ga lúc mười hai giờ đêm, giờ đã vào trước thời hạn.

Ga Moby.

Tôi và Phùng Lan nhìn nhau, chúng tôi không khỏi cau mày, đều thấy sự nặng nề trong mắt nhau.

Cuối cùng, trong tiếng thông báo, tôi nói, “Đi thôi.”




_______________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp