Trò Chơi Niết Bàn

Chương 2


1 năm

trướctiếp

[Zhihu] Đoàn Tàu Vô Cực (2)
_______________ 


Tôi với Phùng Lan đã có một loạt các cuộc thảo luận, và đều có cùng một quan điểm:

Kết cục của cái trò chơi này, hoặc là chết, hoặc là trốn thoát.

Nhưng lại có thể trốn được đi đâu đây? Chuyến tàu này vô hạn vô trạm cuối, bên ngoài sân ga lại không hề có đường đi.

Ngày thứ mười ba.

Trưởng tàu đột nhiên xuất hiện, ông ta là một gã đàn ông trung niên bụng phệ, thô giọng phát biểu: “Quý hành khách thân mến, chúng tôi thực sự xin lỗi, nhiên liệu và dầu thô của chúng tôi đã không thể sử dụng được bao lâu nữa. Thế nên từ ngày mai, hệ thống sưởi trên tàu sẽ chỉ hoạt động vào ban đêm."

Sống lưng tôi lạnh toát, liếc nhìn áo sơ mi và quần âu mỏng manh của mình, thời tiết như thế này, nếu ban ngày không có máy sưởi thì nhất định sẽ chết cóng mất.

Vì vậy, tôi gõ vào mặt bàn kính, hỏi: "Trên tàu có chăn bông hay mền giữ ấm không?”

Cô nàng tiếp viên tàu đầy mặt tươi cười, nói: "Đương nhiên là có.”

“Vậy phiền cho tôi hai bộ.” Tôi nói.

Cô tiếp viên: "Thưa ngài, xin vui lòng đợi một chút. Chờ trưởng tàu nói xong…”

Tôi quát lên: "Tôi muốn ngay bây giờ!!"

Tôi đập thật mạnh cái ly xuống bàn, rượu Ford đổ ra khắp bàn. Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá dữ dằn, cô tiếp viên co rúm lại một chút, thành thật mang hai bộ chăn bông đến cho tôi. 

Tôi: "Tôi còn cần hai cái mềm bông nữa."

Cô tiếp viên: “… Quý khách, ngài…”

Tôi: “Đầu gối tôi không tốt, chân lúc nào cũng lạnh, không được hả?”

"Được, được rồi, tôi đi lấy cho ngài ngay."

Phùng Lan ở một bên nhìn mà buồn cười, sau khi tôi lấy được chăn, tức giận ném cho cậu ta một bộ, đợi trưởng tàu đi rồi liền đè thấp giọng nói: “Đừng có xem diễn nữa. Ngày mai, chậm nhất là ngày kia, có khi phải tranh giành nhau rồi.”

Cậu ta sững ra một chút.

Tôi: “Ngày đầu tiên đến đây, tôi đã đếm đi đếm lại số vật tư. Mỗi toa tàu chỉ có năm bộ chăn bông, năm bộ mềm.”

Hành khách trên tàu đều ăn mặc mỏng manh. Nhưng thật kỳ lạ, người có biểu hiện mãnh liệt muốn chạy trốn dường như chỉ có tôi và Phùng Lan mà thôi, còn lại thì giống hệt như các NPC* trong trò chơi hơn.

(*NPC (Non-player character): là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.)

Nhưng cho dù là NPC, thì họ cũng biết lạnh, biết đói và cũng sẽ vì sinh tồn mà xung đột bạo lực với người khác.

Tôi chậm rãi nói: “Bắt đầu khan hiếm vật tư rồi.”


Sáng sớm hôm sau, tôi bị lạnh tỉnh dậy.

Cũng là bị ồn ào đến tỉnh.

Trong toa số năm nơi tôi ở đây, có tổng cộng mười sáu người. Một nửa trong số đó là người già, trẻ em và phụ nữ, chỉ có một kẻ rất đáng chú ý.

Đó là một gã đàn ông cao lớn, rất béo, đứng lên đầu có thể chạm tới tận trần nhà.

Gã có một bím tóc đuôi sam, hệt như một đô vật sumo của Nhật Bản.

Có lẽ vì tôi và Phùng Lan rõ ràng có quen biết nhau, hơn nữa lại đều là đàn ông, gã không dám tuỳ tiện chọc vào nên mới chuyển sự chú ý sang một cô gái nhỏ khác.

Gã tóc bím dùng sức cướp lấy tấm mềm trong tay cô gái kia, nhổ toẹt một bãi, nói: “Con đ*ếm thối! Sớm giao ra có phải tốt rồi không?”

Cô gái kia bị gã ấn xuống bàn kính đánh cho mấy cái, chảy cả máu đầu, nhỏ giọng khóc thút thít, lẳng lặng ôm chặt đầu gối, cuộn tròn co ro trên ghế dựa.

Có thể là vì sợ hãi, cũng có thể là vì lạnh.

Bởi hệ thống sưởi trên tàu… thực sự đã dừng lại.

Gió lạnh luồn vào qua khe cửa kính.

Phùng Lan dường như đã thức dậy từ lâu, cậu ta bọc mình trong chiếc chăn bông lớn, tay phải chống cằm, hóng hớt hệt như đang xem hài kịch trên tàu, thấy tôi tỉnh, còn “Yo” lên một tiếng, nói: “Chào buổi sáng.”

Tôi lật người sang một bên, tính tiếp tục ngủ, nhưng mãi vẫn không ngủ được, thế là tôi vén chăn lên, hô một tiếng gọi cô gái ở đằng kia: “Này, em gái!”

Cô bé lập tức ngừng nức nở, hoảng loạn nói: “Tôi, tôi không phát ra âm thanh nữa, xin lỗi, rất xin lỗi…”

“… Không phải mắng cô.” Tôi gọi cô ấy qua, ném chăn bông cho cô ấy, bọc mình lại bằng chiếc mềm bông mỏng hơn rất nhiều, nói: “Cô quấn cái này trước đi, chúng ta chen nhau chút, cũng có thể đối phó qua được.”

Phùng Lan nhướng mày, như thể kinh ngạc. Nhưng vẫn nhích vào trong nhường chỗ cho cô gái nhỏ.

Tôi thăm dò hỏi: “Em gái, cô cũng tới chơi trò chơi à?”

"Trò chơi? Trò chơi gì?" Cô gái cảm ơn một tiếng, lại bối rối ngẩng đầu lên.

Tôi: "Vậy cô tên gì?"

Cô ấy nói, "Số 137. Em tên là Số 137.”

Tôi và Phùng Lan liếc nhau một cái, đều thấy sự ngờ vực và nặng nề trong mắt nhau.

Nhân lúc Số 137 đi toa lét, tôi nói với Phùng Lan: “Đề phòng lỡ như.”

“Lỡ như cái gì?” Cậu ta biếng nhác dựa vào cửa sổ, như thể đang tắm nắng, dù cho bên ngoài chuyến tàu, mây đen vần vũ, tuyết không ngừng rơi. 

Tôi mịt mờ nói: "Kết minh. Hai người, không quá an toàn. Đàn ông trưởng thành có không ít."

Phùng Lan nói: "Cũng không tính là nhiều lắm. Cả đoàn tàu có ba trăm bốn mươi bảy người. Trong số đó, chỉ có năm mươi mốt người là đàn ông trưởng thành. Toa này của chúng ta có bốn người. Anh, tôi và gã tóc bím, cộng thêm nhân viên văn phòng ôm cặp tài liệu kia nữa. Ban đêm, các lối đi giữa toa xe sẽ bị đóng lại, vậy nên thực tế chúng ta rất an toàn."

Tôi cười với cậu ta, một nụ cười lộ tám cái răng không có ý tốt: "Thực sự an toàn sao?"

Cậu ta sững sờ.

Lại một sáng sớm nữa. Không khí toa xe nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi. 

Khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy thi thể thứ hai mà tôi đã nhìn thấy trong tháng này.

Đó là gã tóc bím.

Một con dao găm thẳng vào cổ gã, làm đứt cả khí quản lẫn dây thanh. Mắt phải còn có dấu vết bị đâm. 

Máu chảy ra khắp nơi. Tiếp viên tàu mặt vô cảm lôi xác gã ra khỏi xe, ném ra ngoài sân ga, bắt đầu khử trùng dọn dẹp. 

Lúc này, chiếc chăn bông mà gã ta đã cướp đang đắp trên người một bà cô già. Đầu ngón tay bà ta vẫn còn dính máu đỏ tươi.

Thấy tôi nhìn mình, bà già kia cũng trợn mắt trừng lại.

...

“Sau nửa đêm là cậu gác, cậu đã thấy gì?" Tôi nói với Phùng Lan: "Cậu còn cho rằng chúng ta bây giờ rất an toàn sao?" 

Phùng Lan uống cạn ly rượu nói: "Chúng ta liên thủ đi, có thể tăng cường thêm nhiều quan sát và phòng ngự, vẫn là rất an toàn."

Tôi "ha" lên một tiếng rồi tiếp tục ngủ bù.

Ngủ một giấc đến tận trưa tôi mới tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn trên bàn chỉ vẻn vẹn có một đĩa cơm cá chiên, hỏi: “Phần sữa buổi sáng của tôi đâu rồi? Cậu uống rồi?”

Phùng Lan thần sắc có chút ngưng trọng, một lúc lâu sau mới nói: "Anh đoán không sai, bắt đầu cạn kiệt vật tư rồi, không có bữa sáng, vừa mới đưa tới một phần cơm trưa, nếu đoán không sai thì bữa tối cũng sẽ không có nữa."

Tôi liếc mắt: "Đoán? Sao lại phải đoán?"

Sau đó, tôi nhấn nút gọi phục vụ vài lần, gọi tiếp viên tới, hỏi: "Bữa sáng không có nữa hả?"

Phùng Lan: ...

Có lẽ thái độ cứng rắn lúc trước của tôi đã khiến cô tiếp viên hoảng hốt sợ hãi, cô ta rất cẩn trọng đáp: “Vâng”.

"Còn bữa tối thì sao?"

"Cũng không còn nữa." Tiếp viên tàu vội vàng giải thích, "Thưa ngài, hiện trên tàu thiếu thốn vật tư, mong ngài hiểu cho, nếu ngài cảm thấy trên tàu không thoải mái thì có thể nghỉ ngơi tại các nhà ga, nơi đó có hệ thống sưởi hai mươi tư giờ mỗi ngày, mà khẩu phần ăn vẫn bình thường."

Sau khi tiếp viên tàu rời đi, tôi vừa ăn vừa nói với Phùng Lan: "Phải nhanh chóng nghĩ cách rời đi thôi, nếu không đợi đến cuối cùng, không bị người giết chết thì cũng bị chết đói. Trời lạnh khiến năng lượng tiêu hao quá nhiều, mỗi ngày một bữa thật sự không bù lại được, lúc trước cậu rời tàu vào sân ga lâu nhất là bao nhiêu phút?"

Phùng Lan trầm ngâm nhìn tôi: "Năm phút. Nếu trong vòng năm phút mà không trở lại tàu, tàu sẽ rời ga ngay."

...

_______________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp