Trò Chơi Niết Bàn

Phó bản 1: Đoàn tàu vô cực


1 năm

trướctiếp

[Zhihu] Đoàn Tàu Vô Cực (1)
_______________ 

Buổi sáng tôi thức dậy, lúc mở vòi nước thì đột nhiên phát hiện, thứ chảy ra từ vòi là máu. 

Cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng "đinh": [Chào mừng đến với Trò Chơi Niết Bàn, bạn có một phút quyết định xem có nên bắt đầu trò chơi này không.]

Trò chơi gì cơ?

Tôi bối rối nhìn lên, đúng lúc thấy người trong gương thất khiếu đổ máu, đôi mắt biến thành hai lỗ máu sâu hoắm trống rỗng. 

Những khối thịt rữa nối tiếp nhau, lả tả lăn xuống. 
  
Tôi sợ tới giật thót, lùi nhanh lại vài bước, sờ lên mặt mình một chút, rồi mới kinh hãi cúi đầu nhìn.
 
Bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, không có máu, cũng không bị thối rữa.
 
Nhưng chỉ sợ đây không phải là ảo giác do dạo này thức khuya quá. 

Lại lần nữa nhìn lên gương, mọi thứ vẫn bình thường, khuôn mặt hoàn mĩ, âu phục giày da, đặt cặp kính lên mũi nữa thôi là có thể giả dạng thành một tên trí thức nho nhã. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vớ lấy khăn lau mặt và mồ hôi lạnh rồi mới xoay người.
 
Đột nhiên, gót chân tôi giẫm phải một vật gì đó lạnh lẽo, nhớp nháp. Nó “cót két" kêu lên một tiếng, hệt như tiếng xương giòn gãy vụn. 
 
Chẳng hiểu vì sao, tôi cứng đờ cả người, từng ly từng tí cúi đầu nhìn xuống. 
 
Đó là một cái xác.
 
Một cái xác đang bắt đầu phân hủy.
 
Một cái xác thất khiếu đổ máu, đôi mắt cũng bị khoét rỗng.

Một cái xác... của tôi. 

[Tích.] Âm thanh điện tử máy móc kia lại bắt đầu nhắc nhở, [Bạn còn 30 giây để quyết định có bắt đầu Trò Chơi Niết Bàn không.]

Tôi... Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
 
Đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng.
 
Bởi vì tôi nhận ra, tôi đã hoàn toàn quên mất thân thế lai lịch của mình, thậm chí cả tên cũng không còn nhớ nữa!

[Tích, bạn còn lại 10 giây.]

Tại sao tôi lại chết?
 
[9, 8, 7...]

Trò chơi này là gì?

[6, 5, 4...]
 
Niết bàn?

[3, 2...]

Có thể làm tôi sống lại không?

[1...]

"Bắt đầu đi!" Tôi thở gấp một hơi, ngay giây cuối cùng, hét lớn, "Quyết định! Tôi quyết định!"

[Xác nhận danh tính người chơi: Thành Linh Đồ.]

Tôi dường như đã nghe thấy âm thanh máy móc kia cười gằn một tiếng. 

[Vượt ải trò chơi, bắt đầu!]


[Phó bản 1: Đoàn Tàu Vô Cực]

Đây là một chuyến tàu chẳng biết đi đâu về đâu.

Tôi vừa mới đẩy cửa khách sạn bước ra thì đã tới nơi này.

Trên tàu ấm áp như xuân nhưng bên ngoài thì tiêu điều gió tuyết.

Tôi ngồi dựa bên cửa sổ kính, nhìn cảnh tượng đầy trời tuyết trắng và những trạm biến áp thỉnh thoảng lướt ngàn qua, chờ đợi âm thanh máy móc hạ chỉ thị tiếp theo.

Nhưng tôi đã đợi ba ngày, nó lại không có bất kỳ lời nhắc nhở nào nữa.

Cảnh vật ở đây rất chân thật, cực kỳ chân thật.

Đám đông ồn ào huyên náo, tiếp viên trên tàu đi tới đi lui, còn có phát thanh khi đến mỗi ga dừng.

Đến ngày thứ tư, phát thanh có nhắc: “Xin chào quý hành khách, tàu đã đến ga Hàn Phong 1, quý khách vui lòng thu dọn hành lý và vật dụng có giá trị, xuống từ cửa bên phải theo hướng tàu chạy, khi xuống tàu, xin chú ý khoảng cách giữa toa tàu và sân ga."

Tôi tức khắc đánh cái rùng mình.

Không phải vì vẫn không có ai lên, chỉ có người xuống tàu như mọi khi. Mà là bởi vì lời nhắc nhở này, tôi cũng đã nghe thấy vào ngày đầu tiên mới tới đây.

Tôi nhanh chóng giở giấy ăn và cây bút bi lấy từ chỗ tiếp viên tàu ra, viết lên bốn chữ "ga Hàn Phong 1". 

Trong này có bao nhiêu ga tàu thì tôi không chắc lắm, thế nên phải mất thêm ba ngày nữa tôi mới đếm ra được tổng số ga tàu toàn tuyến. 

Đây là một vòng tuần hoàn. 

Đại khái khoảng ba ngày sẽ đi hết một vòng. 

Có tổng cộng mười ba ga dừng trên đường đi, cụ thể là "Ga Hàn Phong 1" đến "Ga Hàn Phong 5", "Ga Noah 1" đến "Ga Noah 3", "Ga Giang Bình", "Ga Moby", "Ga Lăng Hoa", "Ga Ô Tư" và "Ga Surko". 

Ngày thứ mười hai, vòng tuần hoàn thứ ba.

Lại một lần nữa về đến ga Hàn Phong 1.

Trong suốt mười hai ngày qua, tôi đã đi khắp các toa mà không có bất cứ manh mối gì. 

Quá bình thường, thật sự là quá bình thường, đây chỉ là một chuyến tàu không có gì đặc biệt, ngay cả cơm hộp mỗi ngày cũng có cùng hãng và ngày sản xuất thống nhất.

Tôi nhận thấy ngày sản xuất đang dần lùi lại, rõ ràng rằng có nguồn tiếp tế gửi cho tàu những hộp cơm này. 

Vậy nguồn này vận từ đâu tới đây?!

Nếu có thể tìm hiểu rõ ràng, liệu có phải tôi sẽ thoát được ra khỏi đây, xuống được tàu rồi không?

...

Khi tôi đang cố đi từ đầu đến cuối toa tàu một lần nữa, có người đột nhiên gọi tôi lại. 

Cũng là một người đàn ông.

Trẻ hơn tôi chút, đeo một cặp kính mắt, cậu ta đầy vẻ đăm chiêu nói: "Anh... Chắc không phải cũng là người chơi chứ?"

Thấy tôi vẫn đề phòng như trước, cậu ta bất lực giơ tay hai tay ra tỏ vẻ đầu hàng vô hại: "Mấy ngày nay tôi thấy anh đã vòng qua vòng lại bốn năm lần rồi, trừ tiếp viên tàu ra, không có hành khách nào chạy đi chạy lại như thế hết."

Tôi bước tới, rót một ly vodka trên bàn rồi hỏi: "Cậu lên tàu lúc nào?"

"Hai mươi lăm ngày trước, còn anh?"

Hai mươi lăm ngày trước... Vậy là sớm hơn tôi.

Tôi bình tĩnh đáp: "Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy, cậu còn nhớ tên mình là gì không? Tôi vừa mới tỉnh lại đã bị âm thanh máy móc quỷ quái kia đưa thẳng qua đây rồi."

Cậu ta như không có gì phòng bị cả, nói: "Tôi cũng gần vậy, chẳng qua là khi âm thanh máy móc kia kéo tôi vào, nó đã đọc tên của tôi."

"Ừ?"

"Phùng Lan."

Tôi: "Lam trong trời xanh à*?"

(*"Lan" và "Lam" đồng âm)

Anh ta nhún vai. "Ai biết được? Nhưng tôi thích từ "Lan" trong "hoa phong lan" hơn. Còn anh thì sao? Tên anh là gì?"

"Thành Linh Đồ."

Hai chúng tôi trao đổi nhanh vài thông tin cá nhân và tin tức thu thập được. 

Tàu lại dừng tại một sân ga khác, cậu ta đột nhiên nói, "Anh có từng đi ra xem xét xung quanh khi cửa tàu mở không?"

"Tôi chỉ nhìn qua cửa một cái thôi nhưng không xuống tàu", Tôi nói, "Cậu từng đi xem chưa? Có thấy gì không?"

Phùng Lan hơi khựng lại, nói, "Tôi nhân lúc tàu dừng có đi xem một chút. Ga tàu là ga đơn, không có đường ra mà cũng không có cách nào rời đi. Bên ngoài toàn là gió tuyết, nhưng có lò mổ và nhà bếp."

Cậu ta vỗ vai tôi, nói đầy ẩn ý: "Đừng ăn thịt do tiếp viên tàu phục vụ."

Tôi phản ứng lại, tức khắc cảm thấy buồn nôn. 

Trùng hợp là tiếp viên tàu vẻ mặt thân thiện giao đến hai suất cơm hộp: "Chào quý khách, đây là bữa trưa hôm nay của quý khách."

Vẫn phối hợp theo tiêu chuẩn. Nắp hộp vẽ minh hoạ, đĩa cơm có bít tết và khoai tây. 

Tôi mở ra thì thấy bên trên cơm trắng thơm phức có một khối thịt màu sắc kỳ lạ. 

Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn vô cảm mà ăn nó. Phùng Lan nhướng mày, kinh ngạc nói: "Hả? Anh không cảm thấy buồn nôn sao?"

Tôi đẩy hộp cơm cho cậu ta: "Phải chống rét, bảo trì thể lực. Tốt nhất cậu cũng nên ăn chút đi, nếu không..."

Tôi nhìn lên những bông tuyết dày đặc bay lất phất bên ngoài cửa kính xe, tuyết rơi vô tận thế này đồng nghĩa với việc nhân loại sẽ ngày càng khó sinh tồn, cũng đồng nghĩa với việc không dinh tồn được là phải chết.

Tôi bật cười: "Cậu nghĩ đây có phải là hiện thực không?"

Cậu ta lắc lắc đầu, tỏ vẻ không quá tin tưởng. 

“Nếu đã không phải hiện thực, vậy thì có gì mà ghê tởm?” Tôi hung ác nuốt một miếng thịt xuống, “Mau tranh thủ thời gian đi tìm manh mối đi, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây.”

...

_______________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp