“Chương Lê tiên sinh
biết Lã Bất Vi?” Tiểu tướng hết sức nhạy cảm hỏi, ánh mắt lộ ra một tia cảnh
giác.
Chương Lê dường như
không chú ý tới ánh mắt phòng bị của tiểu tướng, thờ ơ gật đầu.
Ánh mắt của hắn vẫn chăm
chú nhìn vào người Lã Bất Vi, trong miệng nói: “Chương Lê từng lâm vào cảnh khó
khăn, Lã đại thương nhân thật là một người tốt, coi trọng nghĩa khí, đã đem
tiểu nhân mang về nhà nhốt trong phòng củi, định thừa dịp ta không chú ý, đem
ta bán đi như gia súc.”
Nói tới đây, Chương
Lê dừng một chút, thu hồi nụ cười trên mặt, oán giận nói: “Lã đại thương nhân,
không nghĩ tới ngươi cũng có một ngày trở thành tù nhân! Có cần Chương Lê ta đi
gặp mặt Bình Nguyên Quân, khẩn cầu hắn tha mạng chó của ngươi không?!”
Lã Bất Vi trừng mắt
nhìn Chương Lê, hé miệng muốn nói, lại bị Chương Lê đi trước một bước ngắt lời:
“Lã đại thương nhân giống như còn có lời muốn nói? Ngươi là kẻ thấy lợi quên
nghĩa, bất luận gặp kết quả bi thảm cỡ nào đều là do chính mình tạo thành, đừng
vội đối với người ta nói ba đạo bốn*.”
*nói ba đạo bốn:
không chịu trách nhiệm, nghị luận lung tung
Lã Bất Vi vốn đối với
sự xuất hiện của Chương Lê lúc này vô cùng kinh ngạc, nhưng nghe hắn nhắc tới
Bình Nguyên Quân, lập tức nhớ tới Chương Lê lúc trước tự giới thiệu mình đã
từng ở bên Bình Nguyên Quân làm mưu sĩ.
Lã Bất Vi thầm nghĩ:
chẳng lẽ bởi vì ta đem hắn nhốt lại, nên Chương Lê ghi hận trong lòng, sau khi
chạy trốn lại đi tìm Bình Nguyên Quân, đem việc ta muốn mang Doanh Dị Nhân trốn
đi mật báo, kế tiếp bị Bình Nguyên Quân phái người lén theo dõi, chỉ cần có
biến động nhỏ thì sẽ lập tức bắt lấy sơ hở sao?
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ phẫn nộ, nhịn không được nói: “Chương Lê tiên sinh so với Bất Vi thì ai mới là tiểu nhân đây?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).