Doanh Chính lần thứ
hai nghe được Tần Tử Sở hăng hái bừng bừng nhắc tới Hàn Phi.
Phản ứng của Tần Tử
Sở làm Doanh Chính có chút không vui, nghe được câu trả lời của hắn, Doanh
Chính nhếch môi không muốn nhiều lời.
Nhưng Tần Tử Sở chưa
phát hiện sắc mặt Doanh Chính thay đổi.
Hắn cười khẽ, nói:
“Ta cố ý để cho nội thị ném Hàn Phi vào trong xe của ba người nói chuyện cay
nghiệt nhất là Mạc Phi tiên sinh, Trác Hâm, Hàn Giang, vừa nghĩ tới lời bọn họ
có thể sẽ tán gẫu, ta cũng có thể đoán ra sắc mặt Hàn Phi bây giờ rốt cuộc khó
coi cỡ nào.”
Doanh Chính nhịn
không được nhíu mày, khó hiểu nói: “Nếu ngươi tán thưởng Hàn Phi, vì sao cố
tình muốn làm nhục hắn?”
Tần Tử Sở cười một
tiếng: “Ta tán thưởng tài năng của một người, cũng không có nghĩa ta thích tính
cách của người đó. Hàn Phi tướng mạo ra sao ngươi cũng gặp qua, chẳng lẽ ngươi
cảm thấy hắn là một người dễ giao tiếp sao? Hàn Phi thoạt nhìn có bộ dáng bụng
đầy oán giận đúng không? Người như thế, nếu không cho hắn biết hắn vẫn có thể
xui xẻo hơn nữa, hắn mãi mãi cũng không biết bớt lại. Người quá nổi trội, cũng
sẽ sống không lâu. Ta bây giờ chính là cố ý làm mòn chí khí của Hàn Phi, chờ
đến lúc mỗi lần gặp ta, hắn không còn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ thiên hạ đều
say, chỉ mình hắn tỉnh nữa, ta có thể dùng hắn.”
Tần Tử Sở hơi siết chặt bàn tay bao quanh hông của Doanh Chính, tựa đầu lên bờ vai của hắn, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy lòng dạ của mình dường như càng ngày càng lạnh, hoàn toàn không muốn vì người xa lạ bỏ ra một chút tâm tư.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.