Tần vương ngáp một
cái, tò mò nói: “Đưa một người đến? Tử Sở nói sẽ không phải là Tuân Huống chứ?”
Tần Tử Sở ôn hòa
cười: “Đúng vậy, chính là người này.”
“Quả nhân lúc trước
chưa từng dùng người này, Tử Sở tại sao cảm thấy hứng thú với hắn?” Tần vương
nghe được đáp án của Tần Tử Sở, có vẻ hết sức tò mò.
Tần Tử Sở cười khẽ
một tiếng, dùng vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và mong mỏi nhìn Tần vương.
Hắn nói: “Quốc chủ
chưa từng dùng Tuân Khanh, là bởi vì nội dung lúc ấy hắn đã nói, Đại Tần ta
không dùng đến. Quốc sách Thương Quân lập ra đã đủ làm Đại Tần ta ngày càng
hùng mạnh. Nhưng bây giờ Đại Tần đã có năng lực và khí phách chiếm lấy Cửu
Châu, như vậy lấy tư tưởng nhân ái và giáo hóa của Nho gia làm trụ cột, thay
đổi để thần dân dung nhập vào lãnh thổ của Đại Tần ta, không phải là một chuyện
vui mừng sao. Tử Sở cũng không phải một lòng hướng Nho, mà là cảm thấy Nho học
thích hợp, cho nên tiện tay lấy ra phần mình cần.”
Ý tứ trong lời nói
của Tần Tử Sở rất rõ ràng.
Lúc trước Tần vương không cần Tuân Huống, cũng không phải là Tần vương không tốt, cũng không phải Tuân Huống sai lầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.