Ánh lửa rơi lên nền đất tựa như tràng pháo hoa ngắn ngủi, rất nhanh đã bị bóng đêm cắn nuốt, tắt ngúm, không có nổi một tia sáng. Tần Trà chỉ có thể dựa vào mũi và cái kính bị tàn phá một bên mắt để đi theo người trước mặt.
Hai tay hắn buông thõng, dán ở hai đùi, bóng lưng đứng thẳng trong đêm tối, áo khoác màu đen dường như muốn hòa nhập cùng với màn đêm, sắc mặt hắn tái nhợt, sống lưng thẳng tắp như trường kiếm.
Tần Trà bừng tỉnh, nhớ tới lời nguyền của Bất Nhật Thành — — chỉ khi đặt ngọn nến trong Quang Minh Tháp và rửa tội mười lăm ngày, mới có thể nhận được ánh sáng.
Giống như người mù vừa rồi vậy, trên đầu ngón tay trực tiếp bùng lên ngọn lửa thiêu cháy. Không những thế, quần áo còn theo ngọn lửa mà biến thành hình rồng, bay xuyên qua đàn Kiêu Điểu, trừ thành chủ đã trải qua “Lễ rửa tội Quang Minh thần” thì không còn ai khác.
Thành chủ Bất Nhật Thành, 80% là bệnh nhân của cô.
Trên người hắn tồn tại một loại cảm xúc bình yên lạ thường, tuy trực giác của cô vẫn luôn phủ nhận điều đấy nhưng sự thật quá mức rõ ràng.
Tần Trà nghĩ ngợi, “bụp” một tiếng quỳ một gối xuống đất, áo giáp cứng cáp va chạm với mặt đất, tay cô ôm quyền, cực kỳ lưu loát mà nói: “Thành nam Tần Trà, bái kiến thành chủ.”
Âm thanh cô có chút trung tính, bình tĩnh lại dứt khoát, cũng không che dấu bất kỳ loại cảm xúc thừa thãi nào, dáng vẻ lạnh nhạt dị thường.
Tần Trà vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của kẻ mù, chỉ chuyên chú mà men theo cái khe thấu kính, hạ tầm mắt nhìn tàng gạch ngói vỡ trên mặt đất.
Giữa không gian như có một sự yên lặng chết chóc.
Đến khi đối phương chậm rãi đi tới, Tần Trà cũng hơi liếc mắt nhìn. Áo choàng đen của hắn có chút tổn hại, góc áo bị xé rách không đều, lộ ra vết thương chồng chất ở hai chân.
Hắn dường như không có cảm giác đau đớn gì, cứ thế giẫm thẳng lên những mảnh gạch vụn, bàn chân liên tục bị cắt đứt, thậm chí còn có một số móng chân sắp sửa bị bóc ra, máu tươi cứ thế chảy đầm đìa.
Hắn không có mang giày.
Một đường chỉ đi chân trần bước qua sương gió để chém giết, hắn bước đến trước mặt cô, đồng thời cũng quỳ một gối đối diện với cô, chỉ cách cô bốn mươi hay năm mươi cm.
Giọng hắn khàn đặc, “Nói chuyện.”
“Cái……”
Cô mới vừa mở miệng nói được một chữ, người nọ liền chuẩn xác mà vươn tay ra nhéo cằm cô, nâng khuôn mặt của cô lên. Tần Trà lúc này mới phản ứng lại, hắn là đang lắng nghe âm thanh để xác định vị trí của cô.
Tư thế như vậy khiến cô chán ghét.
Tần Trà trực tiếp hất tay đối phương ra, vô cùng lạnh nhạt mà nhắc nhở, “Thành chủ đại nhân nên ngồi ở giữa trận Minh Quang Tháp, chứ không phải là nơi này.”
Nói đến cái này…khoan đã—– người này không phải bị quân lính của cô canh giữ ở giữa Quang Minh Tháp sao? Hắn tự mình chạy ra, vậy quân lính của cô đâu?”
Cô mở miệng, âm thanh lạnh hơn vài phần: “Quân lính của tôi đâu?”
“Biến thành ánh sáng hết rồi.”
Khi hắn nói chuyện luôn có một cảm giác thong thả ung dung, tay bị hất ra cũng không khiến hắn tức giận, thậm chí trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp đến cực điểm. Hắn từng câu từng chữ mà thì thầm, giống như đang dỗ dành Tần Trà:
“Vì sao nàng lại nhắc tới người khác chứ?”
Hắn vươn tay lần mò vị trí ở tai cô, xúc tu đều là giáp sắc lạnh lẽo, giọng nói cũng bắt đầu không vui, lạnh đi không ít, “Chỉ nhìn một mình ta không được sao?”
Tần Trà: ...Clgt?
“Nhưng mà cũng không sao.”
“Tuy rằng nàng luôn thích chạy trốn”, ngón tay hắn chuyển động, mãi cho đến khi sờ được khuôn mặt ấm áp của Tần Trà, đầu ngón tay lạnh lẽo như bị đóng băng, nhưng lại cực kỳ cố chấp mà dán lên mặt cô. Tần Trà không chút phản kháng, giọng nói của hắn mới dần dần ấm lại, có cảm giác vừa ngọt ngào vừa yêu chiều, “Nhưng hiện tại em đang sống.”
“Sống sờ sờ.”
Lời nói của hắn thật khó hiểu, mấy chữ “sống sờ sờ” ở giữa môi hắn như có một niềm vui sướng hoạt sắc sinh hương*.
Hoạt sắc sinh hương hay còn gọi là “Sống sắc sinh hương” ý chỉ sự xinh đẹp diễm lệ của hoa. Còn dùng để miêu tả nhan sắc xinh đẹp động lòng người của người phụ nữ.
Mà Tần Trà vốn đang trong giai đoạn nhẫn nại, đột nhiên nghe được những lời khó hiểu này, điều khiến cô kinh ngạc là phát hiện mình đang mất bình tĩnh.
Cơ mà………chạy trốn gì gì đó…….
Tần Trà: “Chắc ngài nhận sai người rồi.”
Trước nay cô luôn đối mặt với khó khăn, chạy trốn gì chứ, cô sẽ không bao giờ làm chuyện đó.
Người mù thấp giọng cười, bốn phía truyền đến những tiếng thất thanh sợ hãi, tiếng ồn ào khủng bố vang vọng. Nhưng âm thanh hắn vẫn như cũ rõ ràng, quỷ quyệt, hớn hở, chẳng khác nào một con rắn độc uyển chuyển quanh tai cô——
“Ta bắt được nàng rồi, Tần Trà.”
————Nàng trốn không thoát đâu, Tần Trà.
Hắn núp trong bóng tối, một bàn tay ôm lấy eo cô, bọn họ cùng nhau quỳ một gối xuống đất, đối mặt với nhau trên chiến trường sinh tử chỉ có những bức tường đổ nát cùng tử thi. Trong ánh mắt màu xám của hắn không hề phản chiếu thứ gì, nhưng hắn vẫn chỉ để ý đến biểu tình của cô, một loại cảm giác bi tráng.
Khẳng định là có chỗ nào nhầm lẫn gì rồi.
Tần Trà trầm mặc trong chốc lát, hỏi hắn: “Trước kia tôi quen biết ngài sao?”
“Quen biết”, hắn vui vẻ mà trả lời cô “Chúng ta từng kết hôn, cũng lăn giường luôn rồi.”
Tần Trà:….
Ha ha.
Cô thẳng thắn rút bàn tay đang đặt trên hông mình ra, quyết định đem hắn quăng vào Quang Minh Tháp, để hắn một mình ngây ngốc ở đó luôn. Đến khi thế giới này sụp đổ, nhiệm vụ cũng xem như được hoàn thành.
Nhưng mãi vẫn không rút ra được.
Đối với đám biến thái “một lời không hợp” này thì chẳng cần phải khách khí làm gì cho mệt. Tần Trà dùng chuôi kiếm đánh vào khớp xương hắn, bẻ ngón tay hắn một cái, nhân lúc sơ hở mà gập người lại, đè lên bả vai của người nọ, dùng tư thế tiêu chuẩn để bắt bọn tội phạm để ấn hắn ngã xuống mặt đất.
Cô thấp giọng nói: “Thành chủ đại nhân vẫn nên quay lại tháp tạo phúc cho chúng sinh thì hơn.”
“Được.” Hắn dứt khoát nói một câu, bộ dáng khi cười cũng cực kỳ thỏa mãn, “Chỉ cần nàng ở đó, ta ở trong tháp cả đời cũng được.”
“Nhưng nếu nàng lại chạy trốn,” hắn cong khóe miệng, bộ dáng đặc biệt si tình, “Ta sẽ nhốt nàng ở Quang Minh Tháp cả đời.”
Cái thế giới này… thật mẹ nó mà!
“……..”
Tần Trà trầm mặc một lát, bình tĩnh phối hợp, “Biết rồi, thuộc hạ đưa ngài trở về Quang Minh Tháp.”
Cô vừa mới đứng dậy, mắt kính trên mũi tự nhiên rơi xuống lớp đá vụn, cái kính vốn đã vỡ nát, bây giờ lập tức chia năm sẻ bảy. Tần Trà mất đi tầm nhìn, trong bóng tối chỉ nhìn thấy vài cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Tần Trà bắt đầu miễn cưỡng dò đường đi, may mắn là Kiêu Điểu dọc theo con đường né cô khoảng ba thước. Vì vậy cô mới có thể bình an mà dẫn hắn đi qua doanh trại.
Cô quẹo vào tìm một đôi giày, ném cho người mù, “Mang vào.”
Cô nhìn bàn chân thảm thương không nỡ nhìn kia của hắn, vẻ mặt cứng đờ, ngữ khí lãnh đạm mà lắm miệng hỏi một câu, “Vì sao không mang giày?”
“Ta không cần cái thứ đấy.” Sắc mặt người mù ôn hòa, “Chỉ cần chân trần cũng đuổi kịp được tốc độ của nàng, mấy thứ khác không cần thiết.”
“…….Sự thật chúng minh rằng anh cần nó đấy,” Tần Trà đem đôi giày đặt trước mặt hắn, rũ mắt nhìn xuống dưới chân hắn, giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ ngắn gọn nói đúng một chữ “Mang.”
“Không nhìn thấy.”
(Editor tự phiên dịch trong đầu: “Aiya~Người ta không nhìn thấy mà~)
Tần Trà: “……Cho nên ý của ngài là muốn tôi giúp ngài mang giày đúng không?”
“Đương nhiên, nhưng trước đó ta phải nói cho nàng một chút tin tức không mấy vui vẻ gì.” Hắn hơi nghiêng đầu, khóe miệng vẫn luôn là độ cong xinh đẹp đó, hơn nữa giọng nói cũng dịu dàng mà trầm tư. “Tướng quân, sau lưng nàng có một thân vương kìa. “
Tay cầm giày của Tần Trà khựng lại, cô hơi nghiêng người, liếc mắt đã nhìn thấy Kiêu Điểu hình thể khổng lồ, ít nhất cũng cao cỡ hai mét. Cô có thể thấy rõ móng tay trái cong vút sắc bén của nó, so với Kiêu Điểu bình thường thì dài hơn rất nhiều, nhưng bên ngoài da thịt của nó lại không được bao bọc bởi lông vũ nhẵn nhụi bóng loáng như con người.
Cô mặt không biểu tình mà khẽ dịch cơ thể sang che chắn cho người mù rồi hạ giọng hỏi hắn, “Nó sẽ công kích ngài sao?”
“Sẽ.”
“Lửa của ngài đâu?”
“Lửa của ta mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần,” Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, nhưng câu tiếp theo tiếng nói của hắn lại trở nên cực nhanh mà nhắc nhở, “Ba mươi trảo* ngay phía trước.”
*Trảo: móng vuốt cầm thú/ quắp lấy, quơ lấy. Lấy móng tay mà quắp lấy vật gì gọi là trảo. Có khi đọc là chữ trao.
Tần Trà phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, không chút do dự, xoay người trở tay về phía trước, rút kiếm ra đỡ đòn. Lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên máu thịt của nó đến khi gặp xương cốt cứng rắn cùng móng vuốt đen dài thì thi nhau lảo đảo trượt đi, phát ra âm thanh bén nhọn khác thường, rồi hoàn toàn dao động.
Tốc độ nhanh đều đến kinh ngạc, tầm mắt của cô chỉ có vật thể mơ hồ, nhưng người mù có thể nghe thấy âm thanh, hơn nữa luôn ở phía sau cô như gãi đúng chỗ ngứa mà nhắc nhở, “Phía dưới hai mươi bước.”
Thanh trường kiếm vừa lảo đảo với móng vuốt của Kiêu Điểu ở giữa không trung, chưa từng dừng lại mảy may trượt từ trên xuống dưới đâm thẳng vào xương bánh chè của nó, một góc đó lực độ vô cùng tàn nhẫn, tiếng xương gãy vang lên răng rắc.
“Cổ kìa.”
Thanh trường kiếm bị kẹt giữa xương cốt không kịp rút ra, Tần Trà nhẹ quay đầu tránh né, tay trái rút ra trường kiếm bị gãy, trực tiếp đâm vào nanh nhọn sắc bén của Kiêu Điểu, thọc thẳng vào cổ họng nó, làm cho máu bắn tung tóe khắp nơi.
Kiêu Điểu chợt kêu lên một tiếng thê lương sắc nhọn, màng nhĩ của Tần Trà nháy mắt giống như bị ai đó xẻo mất, đau điếng người. Cô bị chấn động đến nỗi bừng tỉnh, khiến động tác của cô bỗng chốc chậm lại, trong thời gian vi diệu này cũng đủ để móng vuốt của Kiêu Điểu đâm thủng lồng ngực của Tần Trà.
Xương ngón tay của nó chạm vào áo giáp của cô, khó khăn khiến phần giáp ngực bằng kim ngân và hộ tâm kính của cô nứt ra một vết hình mạng nhện, một lát sau hoàn toàn vụn vỡ.
Mà Tần Trà đã bắt được xương cổ tay của nó, không thể bẻ gãy, liền mượn lực hung hăng ném nó ra ngoài, kiếm sắc cắt ngang đầu gối, trực tiếp chặt đứt hai cẳng chân của nó.
Từ đầu đến cuối, hung ác cực kỳ, nhưng lông mày của cô chưa động lấy một lần.
Chỗ Kiêu Điểu té cách cô hai đến ba mét, nó thê lương gào thét, mà phần kiếm gãy được cắm trong cổ họng khiến tiếng kêu của nó ngày càng yếu dần.
Hai chân của Kiêu Điểu bị phế bỏ hoàn toàn, mất đi sự di chuyển. Tần Trà cột chặt nó rồi ném vào trong lồng sắt, khóa lại.
Sau đó hai đầu gối cô mềm nhũn, cầm kiếm chống trên mặt đất, thở phì phò, nửa quỳ bên cạnh người mù.
Đây là lần đầu tiên cô “thoát lực” mỏi mệt như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là “nhiệm vụ khó khăn”.
Hộ tâm kính và mặt ngoài của giáp bị hư hại rất nhiều, thể lực tiêu hao quá mức trong một thời gian dài, khiến cô không còn sức để mặc bộ trọng giáp nặng nề, cô dứt khoát cởi nó ra, bên trong là quần áo đỏ thẫm, cực kỳ phẳng phiu gọn gàng.
Cô xoay người, nhận lệnh mà chuẩn bị khom lưng mang giày cho người mù.
Trong nháy mắt, thân thể Tần Trà đột nhiên nghiêng ngả vì đất trời xuất hiện chấn động, ngay sau đó, mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội. Tần Trà nắm chặt trường kiếm, cô cắm mũi kiếm xuống nền đất, lúc này mới ổn định lại cơ thể, bỗng cô nghe thấy một tiếng “soạt” thật lớn, nền đất dưới chân cô và người mù xuất hiện vết nứt.
Đất nứt ra một cách kỳ lạ.
Trước tiên Tần Trà đẩy người mù ra, mà tốc độ rạn nứt trên mặt đất nhanh đến khó tin. Cô mơ hồ vừa định thoát khỏi tay người mù, cũng không kịp rút lui, thân thể bị đình trệ, cô chỉ vội vàng bắt được mép đất, đá vụn bên người cô lăn xuống, thẳng tắp rơi vào vực sâu không đáy bên dưới.
Nội tâm Tần Trà sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, “nhà mình còn gì đâu”* chính là cảm xúc của cô lúc này!
*Chỗ này tui beta cho vui thôi, kiểu bà Trà bả bất lực, suy sụp, than trời than đất :)))
Tần Trà vốn đã kiệt sức, muốn trực tiếp treo nhiệm vụ luôn cho rồi, trong chốc lát, tay cô bắt đầu không chống đỡ được nữa, từng chút từng chút một buông lỏng. Khoảnh khắc hoàn toàn rơi xuống, người mù tiến về phía trước nhanh chóng giữ chặt tay cô, cánh tay hắn quá mức thon gầy, tái nhợt trông không có lực. Thế nhưng lại mang theo sự mạnh mẽ quyết liệt, thời điểm Tần Trà được hắn từng chút từng chút kéo lên, hắn đột nhiên dừng lại.
Tần Trà nghe thấy người kia nói: “Hiện tại nàng đang mặc đồ gì vậy?
Suýt nữa cô còn tưởng là do gió to quá nên nghe nhầm, kết quả người mù lại hỏi thêm lần nữa: “Áo giáp bố trang phải không?”
…….Thật sự muốn nói chuyện với cô trong tình trạng treo lủng lẳng vậy sao.
Tần Trà cố gắng nhẫn nhịn cái “thú vui khác người” của tên biến thái này: “Ừ.”
“Màu đỏ?”
“…..Chắc vậy.”
Người mù kéo cô lên, sau đó ôm chặt lấy cô, cằm hắn cọ vào cổ cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo chạm vào làn da nóng bỏng quanh cổ, khàn giọng nói: “Thật tốt.”
Tần Trà chống cự lại hành động đụng chạm tay chân của kẻ mù, cô rất muốn đá văng hắn ta, khổ nỗi có làm sao đi nữa thì đối phương cũng là bệnh nhân của mình, cô là người đề cao phẩm chất chuyên nghiệp của một Duy Hộ Sư. Có điều lúc chuẩn bị duỗi tay đẩy hắn ra, người mù đột nhiên ôm cô, thả người nhảy xuống.
Gió gào thét thổi ngay bên tai, quần áo của cô cùng người mù bay phấp phới trong gió. Cô cảm nhận được vòng ôm ấp tay thon gầy của hắn, đường cong kiên cố mà mạch lạc, tay cô ngắn ngủi chạm vào bên hông, nhẫn nhịn không nghĩ đến việc thọc chết hắn bằng vài nhát kiếm.
Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng chất chứa nỗi mong chờ của hắn:
“Tướng quân, ta đã đợi nàng suốt mười năm rồi.”
Dịu dàng đến cực điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT