Tần Trà chạy tới thành Nam, xông vào màn đêm đen đầy chết chóc.

Bất Nhật Thành địa hình phức tạp lại hiểm trở, có rất nhiều đường hầm, mỗi một khoảng cách đều thấy rõ những lỗ trống được dùng lưới sắt bện thành bụi gai cao to chất chồng, thiết kế chẳng khác gì nhà giam. Hơn nữa, nếu có gì kinh động đến cánh cửa sẽ tự động khép lại, khóa kim cương hình tròn ngoài cửa lập tức kích hoạt, chết là cái chắc.

Tần Trà nhớ tới lời kẻ mù nói “Cái còi sẽ dẫn dụ Kiêu Điểu”, nhìn lại lồng sắt. Trong lòng bất giác nhớ lại.

Cách duy nhất đối phó với Kiêu Điểu, chính là lợi dụng “Cái còi” để chúng tự mình tiến vào lồng tre, một lần bắt trọn.

Lúc Tần Trà chú ý tới lồng giam, sau đó cô vòng ra trung tâm, khó khăn lắm mới bước vào khu vực thành Nam. Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết vang lên cho thấy sự đau khổ đến tận cùng, giống như một lưỡi đao sắt bén cắt ngang sự bình yên vốn có ở nơi đây, sắc nhọn, tiếng chim hót cao vút chói tai, như cương đao cứng rắn đâm vào màng nhĩ.

Tần Trà lập tức nhìn qua nơi phát ra tiếng hét.

Sắc trời quá mức u ám, Tần Trà chỉ lờ mờ thấy bóng người màu đen đang kịch liệt làm động tác xé nát, trong tay nắm cái tay cụt. Trong bóng tối tĩnh mịch, âm thanh cắn xé thịt càng thêm rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trong nháy mắt cơ thể Tần Trà có hơi cứng nhắc.

Nghiêu Tửu ở bên phải đưa kính râm cho cô, Tần Trà im lặng nhận lấy, sau đó đem nó đeo lên sống mũi, tròng kính được làm vô cùng đặc biệt, khi chạm lên rất có cảm xúc. Nhìn qua nó lập tức thấy rõ mọi chuyện trong bóng tối, lúc này Tần Trà mới nhìn rõ được khung cảnh thê thảm, máu thịt lẫn lộn phía dưới.

Đôi mắt cô chợt co rút lại.

Kẻ biến thái ăn thịt người đang cúi mình trình diễn!

Kiêu Điểu không phải là chim! Mẹ kiếp “nó” chính là con người!

Chim ăn thịt người, người ăn thịt người đánh sâu vào thị giác, hoàn toàn khác nhau.

Tay “nó” gắt gao đè người kia ở bên dưới, mở ra hàm răng ngắn nhưng cực kỳ sắc bén, lang thôn hổ yết* mà nhai nuốt máu thịt dầm dề cùng với nội tạng.

* Lang thôn hổ yết” ăn ngốn ngấu (như sói, như cọp).

Biểu tình bình thản trên mặt Tần Trà thiếu chút nữa thì không duy trì nổi nữa.

Lần đầu tiên cô được nhìn thấy cảnh tượng khủng bố đến thế, Thâm Giác tiền bối từng nặng nề nói __ bệnh nhân cấp SS thuộc về đám người có thế giới tinh thần – thực sự có thể khiến người khác phát điên!

Tần Trà mặt không thay đổi suy nghĩ về sự sống trong chốc lát, cô liếc nhìn mấy con Kiêu Điểu kia, đột nhiên chúng dừng động tác ăn thịt lại. Quay đầu nhìn, ánh mắt xanh biếc xấu xí của chúng hiện lên tia âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt phát sáng, ánh mắt giống như con sói hung ác, bên trong chứa đầy tham lam và khát vọng.

Tần Trà cách bọn chúng khoảng mười thước*, trải qua nhiều cuộc mài giũa, năng lực phán đoán của Tần Trà vô cùng nhạy bén và chuẩn xác. Dường như, chỉ trong nháy mắt, khi đối đầu với ánh mắt của bọn chúng, Kiêu Điểu chợt nhào tới phía trước, cô rút thanh kiếm ngay bên hông ra, tiến về phía trước chém một cái, lấy lực tạo ra gió lớn dữ dội hòa với khí thế mạnh mẽ xoay tròn hướng về phía trước. Giữa không trung, bụng của nó bị xuyên qua nhưng vẫn không dừng lại mà thẳng tắp dính trên tường cao mười thước, thanh kiếm đâm sâu vào tường không đến phân nửa, chỉ chừa lại thân thể Kiêu Điểu treo trên thân kiếm, lộ ra long vân vàng xanh trên chuôi kiếm.

*10 thước Trung Quốc cổ (khoảng 3,33 mét)

Giơ tay lên, chính là lực lượng sấm sét.

Chính vì vậy, lực độ mới có thể xuyên thủng bụng nó và khóa kín năng lực hành động, nó thét lên một tiếng, muốn thò tay rút thanh kiếm trong bụng mình ra. Sau khi biết mình không thể làm gì hơn, nó liền treo người trên thân kiếm nhìn về phía Tần Trà nhe răng trợn mắt mà kêu gào, trong tiếng khóc hết sức phẫn nộ cùng điên cuồng.

Tần Trà ổn định lại tinh thần, quyết tâm cất bước, không chút sợ hãi tiến về phía trước, đến khi khoảng cách còn hơn hai thước*, từ tròng kính mới thấy rõ được toàn bộ diện mạo của Kiêu Điểu.

*Hai thước bên Trung Quốc bằng khoảng 0,66 mét

Bọn chúng ngoại trừ tiếng kêu của chim, dáng dấp so với con người cũng rất nhỏ, con bị cô ghim lên trên tường hình dạng cũng được xem là thanh tú, mặc áo trường sam (áo dài) xộc xệch loang lổ những vết máu, trên mặt còn treo ruột cùng nội tạng mà nó vừa đoạt trên người người khác.

Trên da của nó còn phủ đầy lông chim màu đen thật nhỏ, ngoài miệng có chứa răng nanh.

Quái vật hình người.

Nghiêu Tửu ở một bên sắc mặt ngưng đọng: “Gần khu trung tâm Quang Minh tháp đã xuất hiện Kiêu Điểu, tướng quân, tình hình chiến đấu ở thành Nam phỏng chừng rất thảm thiết.”

Tần Trà ngưng mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh đang cẩn thận từng li từng tí cầm ngọn đèn đốt cháy trái tim của Kiêu Điểu, nhìn nó đau đớn tận cùng mà gào thét, khóc lóc cùng ánh lửa mỏng manh cùng nhau hóa thành tro bụi.

Thanh kiếm lẻ loi cắm sâu trên tường nâu sẫm màu, dưới ánh nến mờ nhạt long vân hiện lên hoa văn màu xanh vàng lộ vẻ cổ xưa, làm bật lên nét nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác tang thương trào dâng.

Cô duỗi tay, ngón tay dài mảnh khảnh cầm lấy chuôi kiếm, cô gần như không tốn chút sức lực nào, dễ dàng đem chuôi kiếm từ trong tường rút ra, tra vào trong võ kiếm, động tác vô cùng dứt khoát.

Sắc mặt cô lạnh lùng, nhưng tay cầm kiếm lại vô cùng bình tĩnh,

“Đã biết.”

Cố lấy lại toàn bộ kiên định, chuẩn bị lên đường ứng phó với những cái chết tàn khốc hơn.

Đây là nhiệm vụ của Duy Hộ Sư, cũng là chức trách hàng ngày của cô.

Tần Trà trở lại trung tâm Quang Minh tháp, nơi đi đến đầu tiên là thành Nam của Quang Minh tháp, nơi được thiết kế theo hình vòng cung, địa thế so với bên ngoài cao hơn, vây xung quanh là một dòng nước sâu tĩnh lặng bảo vệ toà tháp, bắt cây cầu rộng hai thước vượt qua mặt sông, dọc theo cầu thang hướng về phía đối diện sông ngoài.

Cô đứng bên cầu, tay cầm ngọn nến, đưa lưng về phía thành Nam của Quanh Minh tháp, ngước mắt nhìn về phía bên kia cây cầu.

Nơi đó là một mảng hỗn chiến đẫm máu, phụ nữ, người già và trẻ em thậm chí có cả thanh niên trai tráng đều phơi xác ra khắp nơi, bọn họ liên tiếp bị Kiêu Điểu vây quanh cắn nuốt máu thịt, ruột gan thì bị xé nát. Thế nhưng, trên chính con đường đầy rẫy sự tra tấn đến chết này vẫn như cũ chưa hề ngừng lại, nạn dân bắt đầu điên cuồng chạy về hướng này, đối với bọn họ mà nói “cầu thông tháp” chính là nơi sinh ra hi vọng duy nhất.

Kiêu Điểu tập kích liên tục, người dân từ trong thành phố đổ xô ra, hướng về phía Quang Minh tháp mà tránh nạn. Trên khắp nẻo đường, xác chết nằm la liệt thành đống trên đường.

Một cây cầu, ngăn cách giữa sự sống và cái chết.

Tần Trà đè nén tình cảnh nguy nan vào trong lòng, vẫn duy trì sắc mặt bình tĩnh dò xét hình ảnh bên trong mắt kính, cảnh tượng này thật thê lương.

Trong bóng tối, cô dường như thấy được sự khuất nhục và oán giận sau khi bị xâm lược, vô số người chết oan trước mắt kẻ thù, đôi mắt những người còn sống bùng lên một ngọn lửa cháy thiêu đốt.

“Binh lính biên phòng đang làm cái quái gì thế không biết!! “Cái còi” đâu hết rồi? Một “cái còi” dụ chim cũng không có?!” Nghiêu Tửu bắt lấy Trung úy bảo vệ tòa tháp, kéo mạnh trang phục hắn, nổi giận chất vấn, “Binh lính trong thành đều chết ở đâu?”

Trung úy thủ tháp run rẩy, giọng nói hốt hoảng đáp lại: “Chết, đã chết… tất cả đều đã chết.”

Bất thình lình, hắn ta nhớ đến những đồng đội đã chết, dường như bị sợ hãi quá độ, nên ở trước mặt quan trên hắn ta mất bình tĩnh lớn giọng gào khóc bi thảm nói: ” Toàn bộ “cái còi” trong tháp đều bị điều ra ngoài, ngoại trừ một số ít ở lại bảo vệ toà tháp, những binh lính khác toàn bộ đều ra trận! Nhưng không một ai trở lại cả! Chắc chắn họ đã chết! đã chết hết!”

Sở dĩ người dân chỉ có thể đạp lên những thi thể đã chất thành núi, máu chảy thành sông, từ trong địa ngục bò lên trên “cầu thông tháp”.

Trung úy thủ tháp nhìn Tần Trà khóc rống:

“Tướng quân, ngài cũng là người từ “cái còi” đi lên, “cái còi” hung hiểm thế nào ngài hiểu rõ nhất, bất quá toàn bộ thành bị tập kích như ngày hôm nay, chạy vào trong đống Kiêu Điểu dụ bọn chúng chẳng khác nào tự mình tìm chết sao?”

Nghiêu Tửu buông cổ áo Trung úy, ném đối phương qua một bên, toàn bộ gương mặt cậu ta phồng lên đỏ bừng cùng với gân xanh cuồn cuộn, từng câu từng chữ từ trong kẽ răng nặn ra ngoài, hướng về phía Tần Trà nói “Tướng quân! Xin cho phép thủ hạ giết chết tên súc sinh này!”

“Thuộc hạ cũng có thể trở thành “cái còi”!”

Sau đó Nghiêu Tửu cũng không đợi Tần Trà cho phép, cậu đã bắt đầu bôi mật hoa lên trên người mình.

Kiêu Điểu thích ăn thịt người, thích ngửi mùi hoa quả, “cái còi” thông thường đều được bôi mật hoa lên khắp người.

Tần Trà nhướng mày, nhìn Nghiêu Tửu một bên đang tất bật, giọng cô bình tĩnh, không thèm chen vào mà phân phó, “Ngươi đợi ở chỗ này, bảo vệ cây cầu thật tốt.”

Những từ cuối cùng như đinh đóng cột: ” Ở chỗ này đợi mệnh lệnh, đây là quân lệnh.”

Nghiêu Tửu dường như bị quân lệnh kiên quyết của Tần Trà hạ xuống làm cho ngây người, một khắc kia, cậu buộc miệng chất vấn: “Tướng quân muốn từ bỏ thành dân sao? Ngài quyết định làm như vậy sao?”

Cậu có chút nóng nảy mà nói không lựa lời: “Chị của ngài nếu biết ngài làm vậy, sẽ rất thất vọng!”

“Không phải”, Tần Trà chỉ vỗ vỗ bả vai cậu, thấp giọng nói một câu, “Để ta tới.”

Nguyên nhân cô làm vậy, đại khái là do __ cô hình như nhìn thấy người mù, kẻ vốn dĩ cần phải ở đỉnh trung tâm Quang Minh tháp kia, lại xuất hiện ở bên kia cây cầu.

Trực giác nói cho cô biết, người mù kia không phải là bệnh nhân của cô, nhưng lý trí lại nói cho cô biết dường như có tới mười kẻ mù.

Ở nơi biến thái thế này, ngoại trừ tên biến thái chết tiệt kia thì chẳng còn người nào hết!

Cho nên cô không thể cứ thế mà bỏ mặc.

Cô nhìn thoáng qua phía sau lưng, thấy đám quyền quý lục tục từ trong tháp chạy ra, như thật như giả nói thêm với Nghiêu Tửu, “Đừng để cho một thứ gì đó không có mắt chặn đứt lối thoát của thành dân.”

Sau đó Nghiêu Tửu trơ mắt nhìn Tần Trà tự rót mật hoa lên người mình, tiếp theo cô dứt khoát đạp lên vòng bảo hộ trên cầu, cúi người trượt xuống, chỉ trong vòng mười giây đã từ trên cây cầu trăm mét rơi xuống mặt đất đối diện với con sông.

Thân hình cô rất cường tráng, tốc độ lại nhanh nhẹn, hầu như chỉ cần mấy nhịp thở thôi đã thấy cô biến mất trong bụi cỏ gai.

Mục đích của cô quá rõ ràng, chủ yếu là tìm người mù, sau đó mới có đủ khả năng mà dụ dỗ Kiêu Điểu. Nhưng từ lúc chân chính đưa mình vào nơi này, Tần Trà mới phát hiện cô căn bản không có cái lựa chọn thứ hai.

Trên người cô mang theo mật hoa, quả thực có thể trêu chọc Kiêu Điểu, nhưng Kiêu Điểu tốc độ quá nhanh, gần như lúc nó xuất hiện ở đây, sa trường đã là một mảnh máu thịt, cô ngoại trừ gắng sức đem đám Kiêu Điểu nhốt vào lồng tre khóa kỹ lại, thì đã không còn con đường thứ hai.

Tần Trà không ngừng trốn chạy, chỉ cần chậm trễ một nhịp, cô sẽ bị đám Kiêu Điểu kia thay nhau xé xác.

Sau khi đã khóa kỹ cái lồng, thể lực cô bắt đầu tiêu hao đôi chút, lúc khóa đến cái lồng thứ bảy, cô ra khỏi cái lồng, ngay khi thân thể vừa thoát khỏi lồng sắt. Trong nháy mắt cô xoay người khóa cửa lại, nhưng xui một cái là ổ khóa lại bị gỉ, cái khóa hình tròn này chưa kịp bảo trì, trong lúc chậm trễ thì Kiêu Điểu đã chớp nhoáng xông tới phá tan lồng sắt, “nó” duỗi móng ra cào lên tay Tần Trà, khiến cho tay cô xuất hiện các vết thương ngắn dài khác nhau.

Cái cảm giác đau đớn khi bị xé rách khiến cho hô hấp Tần Trà rối loạn, cô khó khăn giơ cao trường kiếm lên chống đỡ, nhưng lại không kịp ngăn cản những con khác lấy móng vuốt chụp vào cổ cô.

Không có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, cô đạp chân, lộn mèo né tránh đi, sau đó xông lên đánh trả. Cố chịu đựng đau nhức, cô đưa tay bắt lấy lưới sắt được treo ở phía trên, nhưng vẫn không thoát được lần thứ hai.

Tại thời điểm Tần Trà cho rằng mình sẽ bỏ mạng ở chỗ này, thì một cánh tay thon dài xẹt ngang trời đưa tới. Xuyên qua gió lớn mãnh liệt, vững vàng bắt lấy con Kiêu Điểu đang vồ lấy Tần Trà, móng tay dài đen sắc bén của nó chỉ cách cổ cô một chút.

Cánh tay kia tái nhợt đến đáng sợ, thế nhưng sức lực lại mạnh đến kinh người, hắn chỉ hơi gập tay xuống phía dưới, cổ tay Kiêu Điểu cứng rắn như thép ấy vậy mà lại bị bẻ gãy.

Người kia áp lên người cô, khiến mặt cô đưa lưng về phía hắn, cô nhờ chút ánh sáng mới thấy được mấy con Kiêu Điểu còn lại hoàn toàn không dám nhúc nhích, mặt của chúng nó biểu hiện sợ hãi đến mức buồn cười.

Bọn chúng vô cùng sợ hãi cái người vừa ra tay cứu cô.

Hắn áp sát lên người cô, tới phần cổ cô, thở phào một luồng khí nóng.

“Tướng quân, thấy ngài ta thật cao hứng.” Giọng hắn khàn khàn ở bên tai cô thì thầm, ” Cao hứng đến mức muốn ăn tươi ngài.”

Tần Trà: …

Là, kẻ, mù!!!

Kẻ, biến, thái, chết, tiệt, này!!!

Tần Trà cảm nhận được cái nhếch miệng của hắn, sau đó ngơ ngẩn tới gần cổ cô, từng chút từng chút một lè lưỡi tính tế liếm sạch mật hoa trên đó.

Ẩm ướt, ngứa ngáy, Tần Trà bị đè nặng không nhúc nhích được, toàn bộ tóc gáy đều dựng đứng lên.

Răng nanh của hắn gần sát cổ cô, Tần Trà cảm thấy khó chịu, bên tai đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo ôn nhu của hắn còn kèm theo vẻ u ám và trơn nhẵn, “Ta ghét nhất bị người khác chạm vào đồ của ta.”

Cuối cùng kẻ mù cũng rời khỏi người cô, Tần Trà quay đầu nhìn thử.

Hắn vẫn như cũ mặc bộ vu bào màu đen rộng lớn, giống như một con cương thi khô đi đi lại lại, nhưng tốc độ của hắn vô cùng nhanh. Trong chốc lát liền đưa tay nắm lấy khuỷu tay Kiêu Điểu đem bọn chúng quăng lên trên tường chất chồng lên nhau, vừa chớp nhoáng vừa hiểm độc.

Tần Trà nghiêng người, ánh mắt lay động chợt thấy cờ xí treo ở phía trước binh doanh nơi đóng quân, có vẻ ít ngày nữa thành huy chương sẽ đến.

Cô nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn sang, bỗng nhiên phát hiện, chùm ánh sáng so le không đồng đều kết nối với nhau, mà hình dạng kia chính là __ mắt! Đem toàn bộ đồ án khiến sợi dây đứng lên, cô chỉ đơn giản lại gần nhìn, đó là thanh trường kiếm xuyên thấu đôi mắt.

Cũng chính là __ kẻ mù!

Cùng lúc đó, đầu ngón tay người mù xuất hiện một đám lửa điểm lên trên ngực con Kiêu Điểu thứ nhất, trong nháy mắt, ngọn lửa dường như nhanh chóng len lỏi xuyên qua ngực của bốn năm con Kiêu Điểu còn lại, sau đó bị đánh bật vào bên trong bức tường. Một mảng tường lớn bị ngọn lửa ác liệt đốt thành cháy sém, mà Kiêu Điểu bị xuyên qua cũng đồng thời hóa thành tro tàn.

Gió đột ngột gào lên, ác liệt lại cuồn cuộn nâng lên cờ xí, vạt áo bào cùng đống tro tàn không bao giờ hết lượn vòng, một khoảnh khắc kia, tất cả âm thanh dường như ngừng lại.

Trong đống tro tàn hắn xoay người, tay phải đặt lên ngực, thắt lưng hơi cong, giơ về phía Tần Trà là gương mặt đã tái nhợt vô cùng. Vu bào màu đen tung bay khiến hắn thoạt nhìn càng thêm quỷ mị, mà hắn lại hướng về phía cô làm động tác mời tiêu chuẩn một thân sĩ.

Trên chiến trường lửa cháy bừng bừng cùng tro tàn tràn ngập khắp nơi, kẻ này nói với cô:

“Ngài nên bị ta nhốt vào trong tháp, để ta cả đời nâng niu chăm sóc.”

Đôi mắt xám tro cô độc, nghiêm túc nhìn về phía Tần Trà, hắn khẽ nhếch môi cười tươi, nụ cười ấy giống như đã từng tập luyện rất kỹ lưỡng. Nhìn qua chỉ là nụ cười dịu dàng vô hại nhưng trên mặt hắn lại tràn ngập dục vọng chiếm hữu vô cùng quái gở.

“Thân xác và tâm trí của ngài đều thuộc về ta, tướng quân thân mến.”

Cho nên không thể bị tổn thương, một chút cũng không được.

Tần Trà từ lưới sắt nhảy xuống, máu từ cánh tay cô từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Cô hoàn toàn không chú ý điều đó, chỉ nhìn hắn, trong đầu hiện lên bốn chữ long trời lở đất:

Bất Nhật Thành chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play