Tần Trà chật vật bò lên khỏi mặt nước, rồi nằm liệt bên bờ sông.
Trong nháy mắt, khi cô từ trên không trung rơi xuống giữa lòng sông, phải bơi vài trăm mét mới vào được bờ. Cô thở hổn hển mất một lúc, mới có thể từ từ ổn định lại nhịp thở, cả người đều ướt đẫm. Ban đêm, cơn gió lạnh không ngừng thổi đến khiến Tần Trà cảm thấy rét run.
Cô cởi áo ngoài ra đem đi vắt khô, trên người cô chỉ còn duy nhất một chiếc áo lót màu bạc mỏng manh. Sau đó liền tựa vào gốc cây, men theo ánh trăng mà quan sát xung quanh.
Cô không biết mình đang ở nơi nào, nhìn quanh quất, cách cô khoảng chừng bốn, năm mét là con đường đá gập ghềnh. Từ trong rừng thưa nhìn ra, phía xa xa ngoài kia là cổng thành. Đá trên đó được khắc đại tự*, nét chữ như rồng bay phượng múa vừa phóng khoáng lại thanh cao mà tùy ý — “Trục Nhật Thành”.
*Đại tự: chữ to.
Từ này, cũng không phải “Bất Nhật”, Tần Trà nhìn tên thành mà trầm mặc một lúc, sau đó cô đem quần áo ướt sũng khoác tạm lên người , chuẩn bị vào thành hỏi thăm tình hình. Đi được hai ba bước, cô đột nhiên dừng lại, ban đêm ở đây rất yên tĩnh, đúng lúc gió ngừng thổi, cả thế giới giống như chết lặng, tiếng giẫm lên cành cây khô rất nhỏ cũng đặc biệt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Có người ở đây.
Trọng kiếm* không có bên người, Tần Trà hai tay đặt ở hai bên, tay phải khẽ nắm chặt dao ngắn ở thắt lưng, lưng duỗi thẳng, trong tư thế phòng bị mà mở miệng, giọng nói cũng đặc biệt lạnh nhạt: “Đi ra. “
(Trọng kiếm: thanh kiếm to, nặng)
Vài giây sau, một thiếu niên chỉ cao khoảng ngang ngực cô, từ phía sau thân cây đi ra, thậm chí người này còn bình tĩnh đi về phía chỗ Tần Trà vài bước, ngẩng mặt lên lặng lẽ nhìn cô, biểu cảm không chút sợ hãi.
Thứ khiến Tần Trà chú ý đến đầu tiên, đó là ánh mắt của hắn.
Ánh trăng rất sáng, Tần Trà có thể nhìn thấy rõ được ánh mắt hết sức chuyên chú, toàn tâm toàn ý của thiếu niên. Thậm chí còn có chút tham lam không thể giải thích, loại tham lam đó rất trong sạch và đứng đắn, hắn không hề có một tia ác ý nào. Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của cô, ánh mắt hắn tựa như vớ được khúc gỗ trôi trước khi bản thân chết đuối… Vô cùng nâng niu.
Cái loại ánh mắt này khiến Tần Trà cảm thấy có chút khó chịu, sự bất an mơ hồ khiến cô ngơ ngác nhìn vào mặt hắn. Sau vài giây đầu óc trống rỗng mới nhận ra, đối phương rất giống khuôn mặt mà cô quen biết.
Tần Trà nhìn kỹ một hồi, mới ngập ngừng hỏi: “…… Ngươi là…… Nghiêu Tửu?
Thiếu niên trước mắt có khuôn mặt rất tuấn tú, chân tay gầy gò, thân hình cũng rất ốm, sắc mặt vàng vọt do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài. Dù vậy, nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng của Nghiêu Tửu sau khi cậu lớn lên.
Nghe xong câu hỏi của cô, thiếu niên mím chặt khóe miệng, từ lúc thấy Tần Trà, ánh mắt của hắn chưa từng rời đi, cố chấp dừng trên người cô, im lặng không nói.
Sau một hồi đối mặt, hắn trầm giọng nói: “Ta tên Trường Hi.”
Tần Trà vốn bình tĩnh là như vậy, hiếm khi sững sờ trong chốc lát khi nghe thấy cái tên này.
Hắn tiếp tục nói, giọng nói của hắn nghe không được dễ chịu, hơi dày, rất trầm và câm, âm lượng không cao, nhưng lời lẽ rất rõ ràng và đều đặn —
“Trường trong dài ngắn, Hi trong chỉ huy.”
Thiếu niên mặc bộ quần áo vải thô ngắn màu nâu được khâu lại nhiều lần, mặt mày kiên cường, nhưng do sức khỏe kém, mới mười bốn mười lăm tuổi mà gương mặt đã tiều tụy đi rất nhiều vì bệnh.
Hắn thấy Tần Trà không lên tiếng, hơi nghiêng người, nghiêm túc nói: “Ta thấy ngươi đột nhiên từ dưới sông nổi lên, hôm nay trong thành không có người nào ra sông cả.”
“Ngươi là Kiêu Điểu sao? Từ bên kia sông sang đây à?.”
Thiếu niên gầy gò chưa từng dời đi ánh mắt chân thành: “Ngươi có đói bụng không? Nhất định phải ăn thịt người sao? Ta bắt cá cho ngươi nha?”
Tần Trà nhìn thiếu niên không phân biệt được đúng sai mà có chút tức cười, thật lâu sau mới tìm ra được giọng nói của mình, hỏi hắn: “Ngươi nuôi Kiêu Điểu à?”
Nghĩ cô là Kiêu Điểu, nhưng vẫn muốn cho cô ăn, cảm giác có chút cổ quái.
“Chưa từng nuôi” Trường Hi hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh và nghiêm túc, nhưng trong động tác luôn có chút cẩn trọng muốn lấy lòng cô: “Ta không nuôi Kiêu Điểu nhưng ta muốn nuôi ngươi.”
“Nếu ngươi không thích ăn cá, ta có thể bắt thỏ hoặc lợn rừng.”
Thịt người cũng không phải không thể.
Trường Hi có chút buồn rầu nho nhỏ mà nhíu mày, hắn vẫn hy vọng đối phương sẽ ăn được nhiều loại thịt hơn, như vậy sẽ tương đối dễ nuôi hơn một chút.
Có một đứa nhóc choai choai đang nghiêm túc nói với cô rằng hắn muốn nuôi cô.
Tần Trà không quen với loại tình huống vừa mới gặp mà đối phương đã tỏ ra vô cùng săn sóc, cô không giỏi giao tiếp. Vì thế bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem làm cách nào khéo léo từ chối một thiếu niên.
Lúc này, bên kia lại nói: “Ngươi có tên không?”
Hắn dừng lại một chút, rồi nói: “Ta nghe nói, tất cả Kiêu Điểu đều có thể nói được cái tên của mình.”
“Ta……”
Câu trả lời của Tần Trà đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng kêu sắc bén, tiếp theo là tiếng ngựa hí kinh khủng truyền từ đường đá bên kia, rất nhanh đã đến gần. Âm thanh cắn xé máu thịt quen thuộc kia cũng gần trong gang tấc, tiếng kêu của con Kiêu Điểu đầu đàn, chỉ sau một khắc, chính là tiếng kêu thảm thiết của con người.
Phản ứng đầu tiên của Tần Trà là mang thiếu niên Trường Hi chưa xác định được có phải là Nghiêu Tửu hay không này tránh đi. Kết quả là cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trên lưng ngựa vẫn đang chạy thục mạng men qua ánh trăng mờ ảo.
Chính là người mù kia lúc còn trẻ.
“Tướng quân, ta đã chờ nàng suốt mười năm rồi.”
Lời nói kỳ quái của người đó vẫn còn lởn vởn ở bên tai cô, lúc này Tần Trà không một chút do dự, phản ứng đầu tiên chính là từ bên kia đuổi theo đến con đường đá. Chân ngựa bị thương, tốc độ không nhanh lắm, thiếu niên mù dường như đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê bị vắt ngang trên lưng ngựa. Nhìn thấy con Kiêu Điểu đầu đàn sắp đuổi kịp cậu thiếu niên mù, Tần Trà đánh cược con dao ngắn trong tay cách hai ba mét rồi ném về phía trước.
Xuyên qua ót, đâm thẳng vào góc phải của mắt nó rất chi là tàn nhẫn, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, bước chân trong nháy mắt trở nên hỗn loạn rồi quỳ xuống “Phốc” một tiếng nặng nề nện xuống đường đá, dùng sức đạp chân xuống đất rồi nhảy lên, khiến cho các hòn đá nhỏ bị vỡ vụn. Nhưng còn chưa kịp chống đỡ cơ thể, Tần Trà đã liều mạng lao tới, đè mạnh xuống đất.
Một tay cô đập mạnh mặt nó xuống nền đá, một tay rút ra con dao ngắn, không chút do dự mà hung hăng, chuẩn xác cắm vào đầu gối nó.
Có thể phế một con là một con!
Tốc độ của cô rất nhanh, nhưng vẫn không thể trốn thoát khi hai con Kiêu Điểu đuổi tới, cô đồng thời bị hai con Kiêu Điểu đè xuống, ngay sau đó cánh tay và đùi liền truyền đến cảm giác đau đớn do bị xé rách.
Sau lưng cô đau đớn điên cuồng như kích thích từ thủy triều vọt tới, cô vật lộn trên mặt đất cùng hai con Kiêu Điểu cường tráng. Chính cô cũng không biết mình đã dùng dao ngắn đâm vào trái tim Kiêu Điểu bao nhiêu lần, nhưng chỉ có thể trì hoãn công kích của chúng. Phía sau cô đau đến chết đi sống lại, cô nghĩ mình sắp không xong rồi.
Cuối cùng, Trường Hi nắm chặt ngọn nến lao về phía trước, ánh lửa bập bùng trên cơ thể hai con kiêu điểu đang cắn xé Tần Trà. Trong tay hắn cầm một ngọn nến, còn Kiêu Điểu thì đang cắn chặt lấy cánh tay Tần Trà, cô phải dùng sức siết chặt cổ của hai con Kiêu Điểu và giữ không cho chúng nhúc nhích nửa chừng, thiếu niên mới có thể tiếp tục động tác.
Cho đến khi hai con Kiêu Điểu hóa thành tro bụi.
Trường Hi cực kỳ hoảng loạn mà hỏi cô: “Ngươi có đau không?
Hắn nhìn xuống phía dưới, thấy toàn bộ cơ thể cô gần như không còn nguyên vẹn, với những mảnh da thịt rách nát, cô một thân máu chảy đầm đìa nằm trên đá. Thiếu niên kinh hoàng ném ngọn nến đi đến xem cô, tay chân lúng túng không biết đặt đâu cho phải.
Tay thiếu niên run rẩy, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô, nhưng ngón tay lại trực tiếp lướt qua dưới da Tần Trà.
Trường Hi đột nhiên dừng lại.
Một lúc sau, hắn lặng lẽ thu tay lại, rồi chăm chú nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất.
Cả người Tần Trà tràn đầy đau đớn, hoàn toàn không để ý đến động tác của Trường Hi, tất cả những gì cô nhớ là người mù đã giết Kiêu Điểu cùng với một ngàn thanh kiếm.
Cho dù đó là phiên bản người lớn của mình! Hay vẫn là một phiên bản thiếu niên! Người anh em này cmn đúng là nguy hiểm chết người!!!
Nhưng Tần Trà vẫn luôn nhớ đến sự an toàn của người mù, cô mở miệng hỏi thiếu niên trước mắt, giọng nói yếu ớt cứ như vừa thoát ra khỏi miệng liền tan biến trong không khí, nhưng Trường Hi lại nghe thấy rõ ràng.
Cô đang hỏi hắn, “Ngươi vừa rồi có an toàn không?”
Cô vì người kia không màng đến an nguy của bản thân, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng, nhưng điều đầu tiên cô nhớ, vẫn là người đó.
Đôi mắt thiếu niên trở nên đờ đẫn, một lát sau, chính hắn đã từng ước ao điều đó không biết bao nhiêu lần, trong cuộc đời hắn chỉ có bóng tối, phải sống lang thang khắp nơi. Người người hận không thể chém lên người hắn đủ mười tám thanh kiếm, hắn làm sao gặp được người như vậy, sẽ vì người khác dũng cảm quên mình, nhưng nếu hắn có thể gặp được người như vậy, hắn có thể từ địa ngục trở về?
Chính vì hắn không có, thế nên hắn càng muốn chiếm cho riêng mình.
Ánh mắt Trường Hi đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt gầy gò của hắn như thể có mây mù kỳ lạ dưới ánh trăng lạnh lẽo.
“Cổng thành đã mở,” Trường Hi thấp giọng đáp, giọng điệu của thiếu niên hoàn toàn khác với vẻ mặt “trước kia”, “Hắn ta đã vào thành an toàn rồi.”
Tần Trà nghe xong có chút an tâm, tâm trạng thả lỏng, trong nháy mắt cả người liền ngất đi.
Khi Tần Trà tỉnh lại, cô thấy mình vẫn đang nằm trên phiến đá, trên đầu có ánh mặt trời nắng đến chói mắt, dưới đất nóng như lò thiêu, nhưng xung quanh cô lại có một vạt nước để lại hơi nóng.
Mặt trời giống như biến mất trong một thời gian dài, trong giây lát cô chợt nghĩ, có lẽ nhiệm vụ của mình đã kết thúc, thế giới nên thay đổi.
Thẳng đến khi thấy người thiếu niên gầy guộc xách theo một thùng gỗ nhỏ đi đến, hắn quỳ gối bên người cô, sau đó dùng tay múc nước trong thùng, cẩn thận rưới lên người cô. Mãi cho đến phần đầu, thiếu niên nhìn sang phát hiện cô đã tỉnh.
Biểu cảm vui sướng hiện lên trên mặt hắn.
Nhưng rất nhanh, hắn đem khoé miệng nhếch cao hơi hơi hạ xuống, cố gắng làm cho mình trông chững chạc hơn. Nhưng hắn không thể che giấu nổi sự nhiệt tình dữ dội, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, như sợ nói hơi nặng một chút sẽ dọa đến Tần Trà.
“Ngươi tỉnh?”
Tần Trà cảm thấy mình có thể tỉnh lại quả là một kỳ tích, khó nhọc nhấc người lên xem xét các vết thương. Hầu hết miệng vết thương đều được rắc một lớp bột màu xanh xám thật đều và cẩn thận, có mùi thơm thoang thoảng của cỏ xanh, máu cũng đã ngừng chảy, ngay cả vết thương cũng bắt đầu lành lại.
Tình huống còn tốt hơn so với cô tưởng tượng.
Tần Trà cố gắng ngồi dậy, chịu đựng cơn đau, hỏi Trường Hi, “Ngươi giúp ta bôi thuốc sao?”
Thiếu niên khẽ gật đầu.
“Cảm ơn” Tần Trà dừng một chút, cảm thấy cứ nằm mãi trên đường không phải là cách tốt, cô bèn hỏi hắn, “Gần đây có chỗ nghỉ chân nào không?”
“Ngươi đi cùng ta, ta có thể nuôi ngươi, xin hãy tin tưởng ta.”
Tần Trà lần nữa cứng họng, cô cảm thấy đứa nhỏ này đối với mình thật sự rất cố chấp, cô chỉ có thể kết luận rằng — Nghiêu Tửu từ nhỏ đã vô cùng nhiệt tình.
Tần Trà đành thỏa hiệp nói: “Ngươi đỡ ta dậy được không?”
Kết quả một lúc sau hắn đưa cho cô một cái gậy gỗ, lùi lại vài bước, miễn cưỡng nói: “Ta không thích người khác chạm vào mình.”
Tần Trà: “……”
Ngữ khí của câu này có hơi kỳ lạ, Tần Trà hình như thấy được sự hối hận của đối phương.
Nhưng mà, tiếc hận cái con khỉ gì mới được???
Bị từ chối, Tần Trà chỉ có thể dựa vào gậy gỗ khó khăn di chuyển, đi theo thiếu niên phía trước. Tần Trà hỏi hắn: “Ngươi rất thích giúp người khác à, đối với ai cũng vậy sao?”
Trong tiềm thức của cô, cô luôn tin tưởng đối phương chính là Nghiêu Tửu – hạt giống thanh niên năm tốt.
Trường Hi chậm rãi đi cách cô khoảng nửa mét, nghe thấy cô hỏi như vậy, hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của Tần Trà: ” Ta chỉ như vậy với ngươi, một mình ngươi.”
***
Gặp được người, ta đột nhiên hiểu rõ cái cảm giác khi nhìn thấy một người là như thế nào?
Thế giới của ta chỉ nhìn thấy mình người.
Tựa như đã nhìn thấy được cả thế giới của riêng bản thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT