Nguyên tắc bảo trì số 1: Trở thành dũng sĩ, không bao giờ được tuyệt vọng.
Diễn thuyết cụ thể hơn: Hỡi các đồng bào vung tiền như rác, chúng ta không được phép bỏ cuộc! Các thế hệ đi trước của chúng ta đã phải chiến đấu quyết liệt, mới có thể giữ chân được những tên biến thái kia!
—《 Xin Tuân Thủ Theo Đúng Kịch Bản 》
Tần Trà từ trong văn phòng chủ nhiệm bước ra, liền bị một đám cánh mày râu vây quanh cô hỏi chuyện.
Đồng nghiệp A nói: “Tôi nghe nói cô được thăng chức nha! Thật tuyệt vời nếu đấy là chủ ngân cấp* phải không?”
* Chủ: người chủ. Ngân = Bạc, Cấp = cấp bậc.
Đồng nghiệp B tiếp lời: “Biết đâu sau này cô có thể sẽ trở thành người phụ nữ trẻ tuổi nhất của Duy Hộ Sư đạt chủ ngân cấp thì sao.”
Đồng nghiệp C: ” Buồn ghê! Ông đây còn đang lăn lộn ở thứ ngân cấp, không biết khi nào mới leo lên nổi nữa!”
Một trận cười vang lên.
Tần Trà đem cuốn sổ tay nhiệm vụ bỏ vào chiếc hộp màu vàng đen, mặt lạnh không nhìn rõ tâm trạng mà đánh gãy tiếng đùa giỡn: “Thứ kim cấp.”
Tiếng ồn ào thoáng chốc im bặt, đồng thời ngay sau đó —
“Trời ạ, Tần Trà à cô đắc tội với ai thế? Nhiệm vụ đầu tiên của Thứ kim cấp là mức độ SS đó, tất cả bọn họ đều là một đám người biến thái!”
“Chủ nhiệm thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết mà! Mọi người đều nói tốt cho cô như vậy! Dẫu sao cô cũng là em gái duy nhất trong đội, cái giá phải trả cũng không dễ dàng gì!”
“Tôi phải đi liều mạng với chủ nhiệm!” Đồng nghiệp đó dừng lại một chút, lắm miệng hỏi một câu, “Đúng rồi, cô nhận nhiệm vụ số mấy?”
Thời gian dành cho mấy cái nhiệm vụ cấp SS này thường khá dư dả, nhưng mà đối tượng trọng điểm ở đây lại là “em gái hộ lý”. Tất cả mọi người đều lo sợ, một ngày nào đó bản thân mà không cẩn thận sẽ bị phái đi chấp hành nhiệm vụ SS mất.
Cho nên loại cấp bậc này, leo lên được đến chủ bạc là đã quá tốt rồi, lên cao nữa chắc thăng thiên sớm ╮( ̄▽ ̄)╭.
Thế giới của những kẻ bệnh hoạn quá đáng sợ, ngay cả khi chúng không thể chết, đúng chứ?
Bọn họ cả ngày đều rèn luyện đủ kiểu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, bơi lội trong sự giàu sang phú quý là thế đấy, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ mạch não xuyên thủng bầu trời của đám thần kinh kia ←_←.
Tần Trà mặc một chiếc váy cổ điển thẳng tắp cùng với cổ áo dựng lên, hoa văn vàng bạc được làm nổi bật lên bởi màu xanh biển oai nghiêm trường dài đến đầu gối, chỗ vạt áo thêu hình huy chương màu bạc nhạt, sắc mặt cô thoạt nhìn thì bình tĩnh nhưng nội tâm sớm đã tan nát mà trả lời:
Sở Hữu chuẩn bị đi đến văn phòng tìm chủ nhiệm xin xỏ giúp đỡ cô bằng cách chia sẻ nhiệm vụ cho cánh đàn ông bọn họ, nghe đến đây các đồng đội đều ăn ý đồng loạt dừng bước.
Số 1 đáng sợ ở chỗ……
“Hắn” là bệnh nhân đầu tiên do Cục Duy Hộ tinh thần thứ năm công nhận, hiện tại bệnh nhân đã được điều tới 23451 Số 8 tới bây giờ, “hắn” vẫn chưa bị loại khỏi danh sách nhiệm vụ.
Đồng sự A thở dài một tiếng an ủi cô: “Tần Trà à, chủ nhiệm rất coi trọng cô nha, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, rất có thể cô sẽ là trích kim tiết tấu* a!”
*Trích kim tiết tấu (摘金的节奏) tui không biết nghĩa là gì luôn, ai biết nói tui nha.
Đồng sự B nói: “À còn chuyện này nữa, em gái A Trà nè, cô nhất định phải sống sót trở về đấy.”
Tần Trà một đường đi theo đồng nghiệp nói chuyện phiếm, lúc sau đã đến nơi luyện súng, cô thuần thục chọn đem theo súng lục, nạp đạn lên nòng, nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi, “Rốt cuộc No.1 “hắn” là loại tình huống như thế nào?”
“Em gái A Trà à,” đồng sự C là lão nhân* trong cục, thời điểm đấy No.1 chỉ là một cái nhiệm vụ bình thường, đồng sự C đã từng dốc hết tâm huyết chấp hành qua nhiệm vụ Số. thế đối với Tần Trà, hắn ta đặc biệt thấm thía nói, “Cô phải nhớ kỹ, biến thái không đáng sợ, đáng sợ chính là người khác biến thái đều có lý do, còn hắn biến thái thì không cần lý do gì cả, một lần đi qua thế giới của hắn đủ làm tôi mơ thấy ác mộng mấy tháng trời.”
Đồng sự A ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai của cô, làm mặt u ám: “Nguyên tắc bảo trì số 1 — trở thành dũng sĩ, không bao giờ được tuyệt vọng.”
“Hỡi đồng bào vung tiền như rác, chúng ta không được phép bỏ cuộc,” Tần Trà cười, nhắm ngay bia nã một phát súng, cô nhướng mày nói tiếp, “Các thế hệ đi trước của chúng ta đã phải chiến đấu quyết liệt, mới có thể giữ chân được những tên biến thái kia.”
《《《《《》》》》》
Trước khi Tần Trà chấp hành nhiệm vụ , cô đặc biệt đi viếng mộ, đến thắp hương cho anh cả, lúc chuẩn bị rời đi thì bị Hứa Âm Âm ngăn cản.
Cô trực tiếp chạy đến, chỉ nói một câu: “Tần Trà chị nói cho em biết! Không được đi!”
Rõ ràng là cô chạy đến đây rất gấp gáp, thở dốc đến lợi hại, ngữ khí nói chuyện với Tân Trà cực kỳ kiên định: “Chị sẽ cùng với chủ nhiệm nói chuyện lại, nhiệm vụ này em không thể nhận, chị càng không muốn em nhận.”
Bia mộ màu ngọc bạch* phía sau lưng Tần Trà, khiến thân ảnh cao gầy của cô dần bình tĩnh lại, thẳng lưng mà đứng hiên ngang, chiếc váy cài cúc áo trang nhã dựng đứng lên càng làm cho khí chất trên người cô mang theo một vẻ điềm tĩnh bí ẩn, cô bình tĩnh nhìn chăm chú vào một thân mặc váy trắng dài thướt tha của Hứa Âm Âm, mở miệng nói: “…… Đừng lo lắng.”
*Ngọc bạch hay còn gọi là bạch ngọc, có màu sắc là màu trắng ngà, và có độ trong cao.
Tần Trà lấy trong người ra một chiếc hộp có màu chủ đạo là màu vàng đen, một tay đưa cho Hứa Âm Âm, “Em hứa với chị nhất định sẽ an toàn trở về.”
Nhìn thấu được ý nghĩ rất không tán đồng của Hứa Âm Âm, cô nhẹ nhàng thở dài, nói tiếp, “Hoàn thành xong nhiệm, em sẽ không làm việc này nữa.”
Hứa Âm Âm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm cô gái đứng trước bia mộ.
” Em không phải là anh trai em, chị Âm Âm, em có giới hạn của chính mình,” Cô mở chiếc hộp, lấy từ bên trong ra một lá thư, mở ra nhìn, mặt trên viết mấy chữ “Gác lại sự nghiệp sau đợt làm nhiệm vụ này” khá to, “Em biết rất rõ trạng thái cơ thể của mình hiện tại thế nào mà.”
Tinh thần Duy Hộ Sư là một chức nghiệp có rủi ro cao. Cơ thể và tinh thần của họ sẽ tiến vào thế giới tâm linh khác nhau của những bệnh nhân chết não, để bảo vệ tinh thần cùng thân thể vừa yếu ớt lại vừa hư tổn của bọn họ được sống. Điều kiện tiên quyết cho sự an toàn nhất chính là sự kích thích, và cũng là nhiệm vụ chủ yếu của họ.
Người bệnh chết não phải trải qua nhân sinh, máy móc tính toán bọn họ khát khao làm nên một thế giới mới, cho nên trình độ nguy hiểm rất khác nhau. Trong nhiều trường hợp, người bảo trì ( hay còn gọi là Duy Hộ Sư ) phải hi sinh bản thân để đảm bảo an toàn cho bệnh nhân, tinh thần thể* của họ sẽ vì vậy mà chịu thương tổn, nhưng chuyện này cũng không đại diện— cho việc Duy Hộ Sư sẽ tử vong.
*Tinh thần thể: tinh thần + cơ thể.
Nhưng tuổi thọ của họ so với người bình thường ngắn hơn rất nhiều, đây là một trong những tình huống thường thấy nhất tại Duy Hộ Sư.
Trên thực tế, Duy Hộ Sư tồn tại trên dưới một trăm năm lịch sử, hi sinh vì nhiệm vụ thì chỉ có một, đó là anh trai cô.
Hứa Âm Âm, cũng chính là người bệnh mà anh trai cô tình nguyện hi sinh.
Tần Trà đến nay đều không rõ, anh trai mình tại sao lại mất. Rốt cuộc một Duy Hộ Sư sau khi tinh thần lực đạt tới cực hạn , máy móc sẽ tự động ngưng ngay nhiệm vụ, nhanh chóng đem tinh thần thể của Duy Hộ Sư rút ra. Sau đó, Cục Duy Hộ sẽ đình chỉ nhiệm vụ của người đấy và cho họ điều dưỡng một thời gian, người bệnh cũng sẽ được giao cho một Duy Hộ Sư khác tiếp nhận.
Cô thật sự không hiểu, anh trai cô vì cái gì mà lại hi sinh, còn Hứa Âm Âm từ ngủ say mà tỉnh lại, giống như vừa trải qua một trận Đại Mộng.
Hiện tại Hứa Âm Âm đối với cô, có lẽ bởi vì báo ân, hoặc cũng có thể vì ký ức mờ ảo kia, hoặc cô thật sự có chút thích anh trai mình, cho nên đem cô chăm sóc như một trách nhiệm nên làm vậy.
Tần Trà có thể hiểu được.
“Từ lúc em chấp hành nhiệm vụ ở Duy Hộ, chưa từng có ghi chép tử vong,” Tần Trà hướng phía Hứa Âm Âm đang khăng khăng cho rằng chính mình là “Chị dâu cả như mẹ hiền” bảo đảm, “Cứ coi như nhiệm vụ lần này 6 cái thế giới kia toàn bộ em đều chết, vẫn có thể an toàn mà rút lui khỏi.”
“Hơn nữa, em và bệnh nhân số 1 kia có độ tinh thần phù hợp khá cao, ít nhất cũng chừa cho em chỗ tốt”
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Cục Duy Hộ kiên quyết giao nhiệm vụ cho Tần Trà .
Hứa Âm Âm im lặng trong chốc lát, sau đó có ý đồ mở miệng thuyết phục cô, “Anh trai em và chị mức độ tinh thần cũng rất tốt, đến cùng……”
“Không, chắc chắn không.”
Tần Trà đem thư nhiệm vụ bỏ lại vào trong chiếc hộp, khuôn mặt cô không xinh đẹp kiều diễm giống Hứa Âm Âm, dáng vẻ làm người khác cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, nhưng đôi mắt của cô, lại có thể khiến cho người khác chìm đắm khắc sâu trong trí nhớ — giống như ngọc lưu ly sạch sẽ thuần túy, cứng cỏi và sắc bén như trong sương gió.
“Xin hãy tin tưởng vào độ chuyện nghiệp của em.”
“Mười chín tuổi đã bắt đầu làm tại Duy Hộ, trải qua 6 năm công tác, em chưa bao giờ thất bại cũng chưa từng chết qua lần nào,” Tần Trà nhướng mày, “Lần này cũng sẽ như vậy.”
Nhưng rồi……
Nghiệp quật đến quá nhanh, vả mặt cũng thật đau, chính xác hơn thì nên gọi là một cơn lốc xoáy siêu to khổng lồ (≧w≦).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT