Cũng không phải tự nhiên Thẩm Quyết Tinh lại nói Cố Chiếu “lúc nào cũng” chân tay vụng về.
Gần đến kỳ nghỉ hè của học kỳ hai lớp 10, một buổi sáng nọ Cố Chiếu đuổi theo xe buýt, không cẩn thận bị ngã đến sái chân. Chấn thương khá nghiêm trọng, sưng to chù vù, may mà không bị gãy xương, nhưng không đi lại được, cô đành phải chống nạng để đi học.
Sở Viên Nguyên thân là lớp trưởng lại ngồi ngay bên cạnh, lập tức bị cô giáo Lý phân công chăm sóc Cố Chiếu, hết tiết đưa cô đi WC, giữa trưa múc cơm mang đến phòng học cho cô, tan học lại đưa cô đến trạm xe buýt.
Học sinh trung học vốn đã chịu áp lực học tập rất lớn, bản thân Sở Viên Nguyên còn không đủ thời gian để ôn tập mà phải chia ra để chăm sóc Cố Chiếu.
Cố Chiếu là nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho Sở Viên Nguyên, ngoài mặt cô ấy khó mà nói gì, nhưng thật sự cũng cảm thấy cô quấy rầy chuyện học tập của mình, hơi mất kiên nhẫn.
Nội tâm Cố Chiếu vốn mẫn cảm, cô luôn cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của người khác, sao có thể không nhìn ra cô ấy thấy phiền phức? Cho nên khoảng thời gian đó cô luôn cố gắng không làm phiền Sở Viên Nguyên, cũng tỏ ra không cần đối phương đưa mình đi vệ sinh.
Tầng lầu mà bọn họ đang học có tổng cộng hai cái toilet, một nhỏ hơn, gần lớp họ nhưng không có cơ sở vật chất dành cho người khuyết tật, nhà vệ sinh lớn hơn thì có, nhưng nằm ở đầu hành lang phía xa.
Cố Chiếu tự mình đi đến nhà vệ sinh lớn, mất mười phút cả đi lẫn về, rất tốn thời gian, cho nên cô luôn cố nhịn được thì nhịn, không nhịn được nữa mới đi một lần.
Nhưng mà bàng quang cũng không phải cốc đo, nó đầy lúc nào cô cũng không lường được, rất khó kiểm soát. Có một lần cô nhịn hết hai tiết học, đến tiết thứ ba thật sự không nhịn nổi nữa đành giơ tay giữa giờ xin phép đi vệ sinh.
Xui xẻo lại là tiết tiếng Anh, trước nay giáo viên tiếng Anh luôn nghiêm khắc, thành tích tiếng Anh của Cố Chiếu lại kém nhất trong ba môn chủ chính, thấy cô ngàn năm mới chủ động giơ tay một lần, giáo viên còn tưởng cô đã tiến bộ, kết quả phát hiện ra cô muốn đi vệ sinh.
Ban đầu giáo viên tiếng Anh cũng chẳng nói gì, chỉ trầm mặt bảo cô đi nhanh về nhanh.
Chờ Cố Chiếu hoang mang rối loạn chống nạng nhảy cóc đến ngoài cửa, còn chưa kịp đi xa đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của giáo viên ở sau lưng: “Đúng là mấy đứa càng lười càng hay đi vệ sinh. Sau này vào tiết của tôi phải đi cho sạch sẽ rồi mới được vào lớp. Nếu còn ai giơ tay giữa tiết nói muốn đi vệ sinh thì bước ra ngoài đi luôn đừng vào lớp nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Chiếu không chỗ dung thân, cô thật sự rất muốn tìm cái hố tự chôn mình để không phải quay lại lớp nữa. Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm như vậy, bởi vì cô biết hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, nói không chừng còn liên lụy đến ông bà nội cùng bị quở trách.
Cô chậm rãi băng qua hành lang thật dài, đi qua từng ô cửa sổ trong suốt, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Những ánh mắt đó hoặc là thông cảm, hoặc là chế giễu, giống như từng cây kim châm đâm xuyên qua da thịt, sau đó tụ ở trái tim cô, đâm đến mức vỡ nát.
Sau lần đó cô rất hạn chế uống nước, muốn uống cũng chỉ dám uống lúc giữa trưa, như vậy sẽ có nhiều thời gian đi vệ sinh hơn.
Con người mà thiếu nước sẽ dễ bị khô môi, lúc ấy lại là mùa đông, trời đặc biệt hanh khô, Cố Chiếu thường hay bị nứt môi đến chảy máu, dù có thoa bao nhiêu son dưỡng cũng không có tác dụng.
Có một ngày nọ, lúc cả lớp đang phát bài kiểm tra, chuyền bài từ bàn trước ra bàn sau, chuyền tới bàn Cố Chiếu, cô quay người lại thấy Thẩm Quyết Tinh đang ngủ, liền nhẹ nhàng khều anh.
“Thẩm Quyết Tinh?”
Thẩm Quyết Tinh vốn không ngủ sâu, lập tức tỉnh dậy. Khi nhận bài kiểm tra, anh nhìn chằm chằm vào môi của Cố Chiếu.
“Cậu đang chảy máu.” Ánh mắt anh nhập nhèm, giọng nói có phần lười biếng.
Cố Chiếu sửng sốt, mím môi, nếm được mùi vị rỉ sắt.
Cô cuống quít lục lọi ngăn bàn tìm khăn giấy, ấn lên môi dưới, một lúc sau bỏ ra nhìn, quả nhiên là chảy máu.
“Nếu bất tiện thì mở miệng nói, cậu không nói làm sao người khác giúp cậu?” Thẩm Quyết Tinh đi qua bên cạnh Cố Chiếu, thuận tay lấy bình nước của cô rồi đi đến máy lọc nước giúp cô rót đầy bình.
“Cậu không khát nước sao?” Thẩm Quyết Tinh cho rằng Cố Chiếu không uống nước là vì ngại đi rót nước quá phiền, anh rót đầy bình rồi đặt lên bàn cô, nói xong câu đó lại tiếp tục quay về chỗ mình nằm dài ra bàn.
Cố Chiếu cầm bình nước trong lòng bàn tay, vặn nắp ra nhấp một ngụm, nước mới rót nhiệt độ vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng. Theo cổ họng chảy vào trong dạ dày Cố Chiếu, nháy mắt cả người cô liền ấm lên, ngay cả trái tim tràn đầy lỗ thủng cũng giống như được nước lấp đầy, trở nên ấm áp vô cùng.
Cố Chiếu bị tiếng mưa rơi bên ngoài đánh thức. Từ trong giấc mơ cô mở mắt ra, phát hiện cơn gió lành lạnh cuốn lấy tấm màn, bầu trời đang có mưa nhỏ.
Tháng ba giao mùa ở thành phố S luôn như vậy, mưa gió thất thường khiến người ta đối phó đến mệt mỏi.
Cô xoa xoa cánh tay đi đóng cửa sổ, lo lắng cho Thẩm Quyết Tinh ngoài phòng khách, cô lục tung tủ quần áo tìm chiếc áo lông dài ấm nhất, rón rén đi vào phòng khách.
Phòng khách không treo rèm che nắng, ánh bình minh nhạt màu chiếu xuyên qua bức màn mỏng vào phòng, dù tối tăm nhưng vẫn còn nhìn thấy đồ vật.
Thẩm Quyết Tinh co ro ở trên sofa, bọc cái chăn mỏng thật chặt. Áo khoác Cố Chiếu đưa cho anh lúc trước, cộng thêm áo khoác của anh cũng đều bị dém đến kín mít, nhìn là biết đã bị lạnh cóng.
Cố Chiếu cúi xuống nhẹ nhàng đắp áo lông lên người anh, đột nhiên bên ngoài nổi lên một đường sấm sét. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô hoảng sợ, mắt nhìn ra bên ngoài, đồng thời thu tay lại, kết quả giây sau cổ tay đã bị nắm chặt.
Thẩm Quyết Tinh vốn ngủ không yên ổn, bị tiếng sét đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng người mặc váy ngủ trắng tóc dài bù xù đứng ngay bên cạnh, anh không tin thần không tin quỷ không sợ Sadako nhưng một khắc đó tim cũng đập lỡ một nhịp.
Cảnh giác nắm lấy tay đối phương đang rơi xuống trước người mình, cũng không biết đang làm gì, anh ngồi dậy, nhíu mày gọi một tiếng: “Cố Chiếu?”
“Ừ, là tôi.” Cố Chiếu yếu ớt đáp lại.
“Nửa đêm mà cậu không ngủ…” Thẩm Quyết Tinh còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn, “Đi ăn trộm à?”
Anh xoa xoa cổ, xem di động một cái. Ồ, hóa ra không phải nửa đêm, đã 5 giờ sáng rồi.
“Không phải, trời trở lạnh, tôi mang thêm áo cho cậu.” Cố Chiếu xoa xoa cổ tay bị nắm đau, giải thích.
Lúc này Thẩm Quyết Tinh mới phát hiện trên người mình có thêm chiếc áo lông.
“Xin lỗi, tôi ngủ đến hồ đồ.” Anh quan sát Cố Chiếu vẫn liên tục xoa cổ tay, “Làm đau cậu à?”
Cố Chiếu giấu bàn tay ra phía sau, lắc lắc đầu: “Không đau.”
Sự im lặng bao trùm, trong một lúc không ai nói gì, chỉ còn lại tiếng mưa lớn bên ngoài.
Qua một lát, Cố Chiếu mở miệng: “Vậy cậu ngủ tiếp đi, tôi về phòng đây.” Nói xong liền trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Chốc lát đã tạnh mưa, rồi trời quang mây tạnh suốt hai ngày sau đó. Khu dân cư của Cố Chiếu không có thêm ca dương tính, nhưng mấy khu ở quanh đó cũng lần lượt bị phong tỏa. Hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa, trước đó còn nhìn thấy được một ít người đi đường trên phố, hai ngày này bên dưới hoàn toàn quạnh quẽ. Cũng may vẫn mua được đồ trực tuyến, nhưng người mua thì nhiều mà hàng hoá lại không đầy đủ như lúc trước.
Trong thời gian này, Cố Chiếu nhận được điện thoại của Sở Viên Nguyên, tiền họp lớp lần trước cô ấy tính toán rõ ràng, chia đầu người mỗi người hơn 500 tệ, sợ Cố Chiếu không lên QQ, không thấy tin nhắn, bèn gọi riêng cho cô để nói một tiếng.
Nhưng Cố Chiếu biết, lần này cô ấy gọi điện đến thật ra không chỉ vì chuyện tiền.
“Chuyện lần trước cậu đừng để bụng nha, loạn thành như vậy đều do tên Lý Mạc bệnh tâm thần, lần sau tụi mình không gọi cậu ta nữa, không được tích sự gì, chỉ phá không khí là giỏi. Phải rồi, sau đó cậu và Thẩm Quyết Tinh… thế nào vậy?”
Cố Chiếu liếc nhìn cánh cửa, biết bên kia không nghe thấy nhưng cô vẫn che điện thoại lại.
“Cậu ấy đưa mình về xong thì đi rồi.”
Đương nhiên Sở Viên Nguyên không nghi ngờ.
“Mình chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác đâu. Bộ hai cậu… lúc trước có liên lạc với nhau sao?”
Cố Chiếu lập tức hiểu ý cô ấy, Thẩm Quyết Tinh ra mặt giúp cô, còn đưa cô về nhà, mặc cho ai nhìn vào cũng thấy khó hiểu. Suy cho cùng cô và Thẩm Quyết Tinh trông như hai đường thẳng song song, hoàn toàn không dính dáng, thậm chí còn không có chung lợi ích.
“Không có.” Cố Chiếu nói.
Lúc này Sở Viên Nguyên càng buồn bực hơn, lập tức “Hừ” một tiếng: “Vậy thì Thẩm Quyết Tinh đó hành xử tùy hứng quá. Hiện giờ Giảo Mộng đang làm viêc liên quan đến căn hộ cao cấp, công ty của bọn họ chắc cậu nghe rồi, là “Thiên Hằng” đó, gần đây quảng cáo rất nhiều. Mình nghe Giảo Mộng nói bên cung cấp dịch vụ thiết bị cho công ty bọn họ không ổn lắm, đang tìm đến Thẩm Quyết Tinh để định chế lại giải pháp truy cập trực tiếp vào thiết bị nhà ở thông minh gì gì đó. Hai người bọn họ tiếp xúc với nhau rất nhiều, mình còn tưởng bọn họ trò chuyện đến sắp thành đôi rồi, ai ngờ hôm đó cậu ta lại bỏ mặc Giảo Mộng không quan tâm, còn kéo cậu chạy đi mất.”
Cố Chiếu nghe cô ấy nói mới biết hôm đó bọn họ đi rồi, sắc mặt Tống Giảo Mộng cũng không khá hơn, cô ấy ngồi một lúc cũng tìm cớ rời đi. Sở Viên Nguyên vốn định như vậy mà tan tiệc, kết quả Lý Mạc không chịu, nói bữa này cậu ta mời, ai muốn về cứ việc về đi, sau đó hình như còn mấy bạn học nam có quan hệ tốt với Lý Mạc ở lại, Lục Kỳ và Sở Viên Nguyên đều đi về.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Chiếu lặng lẽ nghe tiếng Thẩm Quyết Tinh họp video call ở bên ngoài một lát.
Hóa ra anh đang kiến tạo nhà ở thông minh, thảo nào anh nói với Lý Mạc mình đang chuyển gạch ở công trường, thì ra không phải nói bừa.
Đương nhiên Thẩm Quyết Tinh không nói bừa, anh vốn theo học ngành Artificial Intelligence of Things (AIoT), thường được gọi là Trí tuệ nhân tạo vạn vật, trước khi về nước đã làm trong lĩnh vực phát triển các hệ thống nền tảng đám mây.
Hiện giờ công ty “Khoa học kỹ thuật Ngân Phong” của anh chủ yếu nghiên cứu và phát triển các sản phẩm Internet vạn vật không dây, cung cấp giải pháp hỗ trợ phần cứng thông minh cho các xí nghiệp. Thương Minh Viễn phụ trách vận hành thương hiệu, anh phụ trách nghiên cứu phát triển công nghệ, có một văn phòng trưng bày chuyên dụng ở thành phố S, không quá xa hoa nhưng cũng hoạt động ổn định, ra dáng ra hình.
Chung cư Thiên Hằng là khách hàng lớn của Ngân Phong, do Tống Giảo Mộng làm cầu nối. Nhà cung cấp dịch vụ thiết bị cho bọn họ lúc trước sử dụng nền tảng nền tảng đám mây để truy cập. Do kinh doanh không tốt, nền tảng đám mây ngừng cung cấp dịch vụ, hệ thống của căn hộ thông minh bị sập ngay lập tức.
Thiên Hằng có hơi sốt ruột, hy vọng Thẩm Quyết Tinh có thể nhanh chóng khôi phục thiết bị sử dụng của bọn họ, để cho Tống Giảo Mộng liên hệ với anh. Thẩm Quyết Tinh đã đến hiện trường khảo sát một chút, hứa giải quyết xong trong một tháng. Nhưng hợp đồng mới vừa gửi đi anh đã gặp sự cố.
Khởi nghiệp ban đầu luôn gặp nhiều vấn đề, đã gặp phải thì phải tìm cách giải quyết. Thẩm Quyết Tinh không phải là kiểu người viện cớ để khách hàng thông cảm, mấy ngày nay anh chỉ huy từ xa mỗi ngày mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù bị nhốt trong nhà Cố Chiếu cũng tham gia họp hội nghị thông qua video call.
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc họp video hôm nay, Thẩm Quyết Tinh vươn vai, cảm giác xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc.
Đúng lúc Cố Chiếu đi ra lấy nước, anh hỏi cô: “Cậu có cà phê không?”
Cố Chiếu khựng bước chân, quay đầu lại nhìn anh: “Nhà tôi không có cà phê, chỉ có trà thôi.”
Thuốc lá của Thẩm Quyết Tinh đã hút hết, lúc này mệt mỏi rã rời, liền nói: “Trà cũng được.”
Cố Chiếu quay lại bếp, loay hoay trong đó hồi lâu rồi mang ra một cái chén, bên trong đựng… quả trứng luộc nước trà đen sì.
Thẩm Quyết Tinh nhìn quả trứng kia rồi ngẩng đầu nhìn Cố Chiếu, mỉm cười: “Trà đâu?”
Cố Chiếu tay bưng quả trứng, có hơi ngại ngùng: “Hai ngày trước tôi mang đi luộc trứng gà hết rồi.”
Thẩm Quyết Tinh cũng không thấy ngạc nhiên, anh chỉ thở dài cầm cái chén kia, bắt đầu bóc vỏ trứng.
“Trứng luộc nước trà cũng được.” Tay nghề nấu cơm của Cố Chiếu chẳng ra gì nhưng nấu trà trứng thật sự ngon, mùi rất thơm.
Cố Chiếu nhìn anh nhanh chóng ăn xong một quả, lại hỏi anh còn muốn ăn nữa không, Thẩm Quyết Tinh không nghĩ nhiều liền gật đầu. Thế là Cố Chiếu mang thêm hai quả nữa cho anh, Thẩm Quyết Tinh ăn hết.
Ba quả trứng trôi xuống bụng, máu lưu thông đến dạ dày, chờ Cố Chiếu cất chén xong trở lại phòng khách, Thẩm Quyết Tinh đã ngồi ở trên sofa, laptop đặt trên đùi, buồn ngủ đến mức phải tự bóp mũi để tỉnh táo.
“Hay là… hay là cậu chợp mắt một lúc đi?” Cố Chiếu không nhìn nổi nữa, bèn đề nghị.
Thẩm Quyết Tinh lắc đầu, đứng dậy khỏi sofa, đặt máy tính lên bàn trà, đi tới sân thượng: “Không được, tôi đi hóng gió cho tỉnh táo một chút.”
Cố Chiếu nhìn bóng lưng anh, quay về phòng liền mở app mua đồ ăn lên.
Cà phê hết hàng, trà cũng hết hàng, có lẽ những thứ này không phải nhu yếu phẩm nên nền tảng không nhập hàng nhiều.
Phòng 501 tòa 16: “Có nhà ai có chày cán bột không? Xin cho tôi mượn chày cán bột dùng một chút với.”
Lúc này, đúng lúc nhóm chat khu dân cư bật ra một tin nhắn.
Ngay sau đó có người trả lời bên dưới: “Nhà tôi có. Tòa số 3, chị có thể xuống dưới tòa của chúng tôi lấy, tôi để trên bậc thang cho chị.”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm những tin nhắn trò chuyện đang nhảy liên tục trong nhóm, ngón tay ngập ngừng đưa ra rồi lại rụt về, cuối cùng cô cắn cắn môi, gửi tin nhắn đầu tiên vào “Nhóm dân cư Hà Lam Cửu Thôn”.
“Xin hỏi, có nhà ai dư lá trà hoặc cà phê không? Tôi muốn mua một ít.”