Ánh đèn ô tô lay động biến hóa chiếu xuyên qua cửa sổ xe, rọi thẳng vào trên mặt Cố Chiếu. Cô co rụt thân thể lại một chút, tự nép mình vào trong bóng tối.

Hối hận quá đi.

Cô vặn vẹo ngón tay, căng thẳng nhìn lén Thẩm Quyết Tinh đang yên tĩnh lái xe bên cạnh. Người đàn ông chăm chú nhìn về phía trước, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, khóe môi lạnh lùng nhếch xuống, tạo thành một vẻ mặt mà Cố Chiếu rất quen thuộc  — mất kiên nhẫn.

Thật sự quá hối hận. Cố Chiếu nghĩ thầm, biết thế này cô đã không đến họp lớp làm gì.

Hai tháng trước, QQ của Cố Chiếu bất ngờ nhảy ra tin nhắn từ Sở Viên Nguyên. Thường ngày cô dùng WeChat để làm việc, dù QQ cũng chạy dưới nền nhưng vì đã lâu không có tin nhắn nên gần như bị cô quên lãng.

Tốt nghiệp bảy năm, ngoại trừ nhóm lớp đã bị cô tắt thông báo, đây là lần đầu tiên tài khoản này nhận được tin nhắn.

“Bọn mình chuẩn bị tổ chức họp lớp kỷ niệm mười năm nhập học, cậu có đến không?”

Cố Chiếu nhìn chằm chằm dòng chữ kia hồi lâu, ngón tay cô do dự trên bàn phím nhưng mãi vẫn không gõ ra câu trả lời.

“Thẩm Quyết Tinh cũng đến.”

Nhìn dòng chữ mới hiện lên trên màn hình, đôi gò má tái nhợt do bị ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu vào bỗng dưng hiện lên chút ửng hồng kỳ lạ, cuối cùng hàng lông mi của cô khẽ run lên, như sợ mình hối hận, bèn nhanh chóng gõ xuống một chữ.

“Đến.”

Sở Viên Nguyên hồi trung học giữ chức vụ lớp trưởng, năng lực tổ chức vẫn luôn rất mạnh, những buổi họp lớp lớn nhỏ mấy năm qua đều do một tay cô ấy lo liệu. Cố Chiếu đã thấy ảnh trong nhóm, ít thì bảy tám người, nhiều thì mười mấy người, nhưng không lần nào có Thẩm Quyết Tinh.

Thật ra… cô tham gia buổi họp lớp này cũng không phải chỉ vì Thẩm Quyết Tinh, năm đó Sở Viên Nguyên làm lớp trưởng cũng xem như quan tâm đến cô phần nào, không hề coi thường cô như những người khác, người ta tự mình tới mời, cô cũng không thể không nể mặt cô ấy. Hơn nữa nghe nói hôm đó còn có cả cô giáo Lý tham dự. Cô giáo Lý hồi cấp ba cũng rất tốt với cô, đã không gặp mặt cô chủ nhiệm nhiều năm như vậy, quả thật cô cũng muốn đến gặp một lần.

Hiếm khi Cố Chiếu ra ngoài mua quần áo và kính áp tròng mới. Nhân viên cửa hàng nói lens thẩm mỹ có thể giúp người ta trông có sức sống hơn, nhất thời cô tin lời dụ dỗ này, mua một cặp màu đen loại dùng nửa năm. Sau khi mang vào cô ngay lập tức nghĩ đến nhân vật Tiểu Duy trong phim "Họa Bì", chẳng qua người ta là hồ ly tinh xinh đẹp, cô chỉ đơn thuần trông như một yêu quái.

Vì không muốn lãng phí mấy trăm tệ, đến ngày họp lớp Cố Chiếu vẫn căng da đầu mang nó vào. Để trông không quá đột ngột, cô xõa mái tóc đuôi ngựa buộc thấp quanh năm, lục tung trong góc ngăn kéo kiếm được mẫu son môi do đồng nghiệp tặng, tô đôi môi nhợt nhạt thành màu hồng nhuận khỏe mạnh.

Ban đầu cô còn định mua kem nền để che vết bớt trên trán, sau đó nghĩ lại chỉ dùng có một lần thì lãng phí quá, cuối cùng vẫn quyết định dùng tóc mái che nó đi.

Vết bớt đỏ tươi trên trán Cố Chiếu to bằng một đồng năm mươi xu, cô đã mang theo nó từ khi còn trong bụng mẹ. Lúc mới sinh, bác sĩ quan sát một thời gian thì nói có thể sau này sẽ tự biến mất. Kết quả là vết bớt còn chưa kịp biến mất, cha mẹ cô đã gặp tai nạn giao thông.

Năm tám tuổi, ông nội Cố Chiếu đưa cô đi điều trị ở bệnh viện chuyên khoa tại thủ đô một lần, hồi đó tốn cũng kha khá tiền, quả thật vết bớt đã mờ đi không ít, phai thành màu hồng nhạt, nhưng vừa nghe cần điều trị nhiều lần mới có hiệu quả, cô bé Cố Chiếu có nói gì cũng không chịu làm tiếp.

Tuổi còn nhỏ nhưng cô đã hiểu được gia đình mình không giống như gia đình người khác, cô cũng biết ông bà nội mình sống vất vả. Nếu cái giá để trở nên xinh đẹp hơn là ông bà nội phải làm lụng vất vả gấp bội thì cô thà không xinh đẹp còn hơn.

Tháng tư, thời tiết thành phố S âm tình bất định, lúc ấm lúc lạnh. Khi Cố Chiếu đi dạo trung tâm thương mại, tất cả đồ trưng bày đều là trang phục mùa hè, cô cũng không nghĩ nhiều bèn mua một chiếc váy mùa hè. Trang điểm xong cô mặc váy vào, đi ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về lại ngoan ngoãn khoác thêm một cái áo bông. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Địa chỉ liên hoan mà Sở Viên Nguyên gửi đến là khu đất tam giác Nam Giang, nơi tấc đất tấc vàng ở thành phố S, Cố Chiếu sống ở vùng ngoại thành còn hiếm khi đi ngang qua đó, đừng nói gì đến dạo phố.

Gần nơi cô sống không có tàu điện ngầm, vì sợ đến trễ, Cố Chiếu nhịn xót bắt một chiếc taxi tới thẳng khách sạn. Kết quả lại không như ý, ghét của nào trời trao của nấy, trong đường hầm xảy ra tai nạn giao thông, bị kẹt xe nửa giờ, lúc đến cửa khách sạn cũng đã trễ hơn nửa tiếng. Càng cạn lời hơn là lúc đưa QR sức khỏe ra để quét thì di động cô bị đơ, lại trễ thêm mấy phút.

Vất vả lắm mới quét mã vào được trong nhà, cô vừa tìm thang máy vừa xem thông tin buổi tiệc mà Sở Viên Nguyên gửi đến, bởi vì hiếm khi đi giày cao gót, không cẩn thận bị trẹo chân một cái.

Mắt cá chân đau như bị đứt lìa, cô toát mồ hôi lạnh nửa ngồi nửa đứng tại chỗ nghỉ một lúc, bởi vì tư thế đứng quá kỳ lạ nên khiến cho bảo vệ chú ý.

“Quý cô, cô không sao chứ?”

Cố Chiếu nhịn đau đứng thẳng dậy: “Không, không sao.”

Cô khoát tay, liên tục nói mình không sao, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, cô mới thuận lợi tìm được sảnh tổ chức tiệc.

Lớp bọn họ có tổng cộng hơn ba mươi người, thêm hai giáo viên thành bốn bàn, bao cả một phòng tiệc cỡ vừa, xếp thành một hàng ngang. Lúc Cố Chiếu đến buổi tiệc đã bắt đầu, cũng không có ai đang đợi cô.

Cô khập khiễng bước vào cửa, cố gắng tìm kiếm Sở Viên Nguyên giữa đông đảo những gương mặt vừa quen vừa lạ, nhưng không biết có phải do kính áp tròng không phù hợp hay không, nhìn hết nửa ngày vẫn không thấy đâu.

Cô ngại ngùng đứng ngay cửa, lần đầu tiên cảm giác hối hận dâng lên. Cố Chiếu nhìn những bạn học cũ ăn mặc lộng lẫy đang nói cười vui vẻ, dường như cô đã quay lại thời cấp ba lạc lõng, trên mặt dần hiện lên nỗi ảm đạm, cô bước lùi về phía sau.

Lùi một cái, sau lưng không phải hành lang trống rỗng mà lại là một bức tường người.

Giật mình, Cố Chiếu quay đầu nhìn lại, thấy người bị cô đụng trúng cũng đang cúi xuống nhìn cô, ngũ quan vẫn anh tuấn hệt như thời niên thiếu, không đúng… so với thời trung học, anh bây giờ còn chính chắn, cứng cáp hơn. Trút bỏ sự non nớt của thiếu niên, người ta đã là một người đàn ông thực thụ rồi.

Hơn nữa còn rất cao. Cố Chiếu ngửa đầu, cổ hơi mỏi.

“Thẩm… Quyết Tinh?” Qua lớp khẩu trang, Cố Chiếu hơi khàn giọng gọi tên người kia.

Thẩm Quyết Tinh nhìn cô chằm chằm, tầm mắt của anh dừng trên đôi mắt không bị khẩu trang che khuất của cô vài giây, anh cũng nhận ra cô.

“Cố Chiếu.”

Dường như có một luồng điện nhỏ truyền dọc sống lưng, chạy thẳng vào lỗ tai khiến tinh thần cô hoảng hốt.

Thẩm Quyết Tinh nửa ngày không thấy cô động đậy, anh nhíu mày nói: “Đứng ngốc ở đây làm gì? Vào đi.”

“A… không phải, xin lỗi!” Cố Chiếu như vừa mới tỉnh mộng, cô cuống quít đẩy cửa ra.

Lại tiến vào sảnh tiệc lần nữa, lần này có lẽ do có Thẩm Quyết Tinh bên cạnh, tất cả mọi người đều chú ý đến cô.

“Thẩm Quyết Tinh, cậu đi vệ sinh gì mà lâu thế... ơ, bên cạnh cậu là?” Lúc ánh mắt Lục Kỳ chạm đến Cố Chiếu ở bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, dường như cậu ta cũng rất kinh ngạc.

Đối phương mang khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, mái tóc dài tuy đen nhánh nhưng thoạt nhìn bù xù, trông như đã lâu không được chăm sóc, phần tóc mái lụp xụp che khuất cả mắt. Cô mặc chiếc áo bông màu cà phê cũ kỹ dài đến đùi, kiểu dáng giống như quần áo bà nội anh ta hay mặc, bên dưới viền áo khoác lộ ra làn váy màu xanh lục, kỳ lạ nhất là cô mang một đôi tất màu đỏ bên trong đôi giày lười không dây.

Đối lập với Thẩm Quyết Tinh vẻ ngoài cao lớn đĩnh bạt, luôn là tâm điểm chú ý của đám đông, cô quả thực trông như một cây nấm độc lớn màu sắc u ám.

Ký ức xa xăm bị đánh thức, Lục Kỳ không đợi Thẩm Quyết Tinh trả lời đã buột miệng thốt ra một câu: “Cố Hậu Linh?”

Ở cấp ba, tính cách Cố Chiếu còn hướng nội xa cách hơn cả bây giờ, cô luôn âm u không nói lời nào, không biết là ai trong lớp khởi xướng trước, bắt đầu gọi cô là ‘Bối Hậu Linh’ (hồn ma sau lưng), sau đó cả khối đều biết cái biệt danh này. Từ đó tên cô đã biến từ “Cố Chiếu” thành “Cố Hậu Linh”.

Bảy năm qua không ai gọi cô như vậy nữa, vừa mới nghe đến cái biệt danh chứa đựng sự nhục nhã này, cô vẫn cảm thấy chói tai. Theo bản năng Cố Chiếu cúi thấp đầu, che giấu biểu cảm bên dưới tóc mái thật dài.

“Tình cờ gặp ngoài cửa.” Thẩm Quyết đi ngang qua trước mặt cô, chặn tầm nhìn của Lục Kỳ.

Cố Chiếu thấy anh đi rồi, đầu óc mơ màng định đi theo, đúng lúc này sau lưng vang lên một giọng nữ sang sảng.

“Cố Chiếu Cố Chiếu, cuối cùng cậu cũng đến, mình vừa định gọi điện cho cậu đây!”

Cố Chiếu dừng bước chân, quay đầu lại thì bắt gặp một cô gái thanh tú để tóc ngắn, vẻ ngoài giỏi giang đang đi về phía mình.

Cô nhận ra đó là Sở Viên Nguyên, chờ đối phương đến gần, cô liền dùng âm thanh nhỏ bé yếu ớt nói: “Xin lỗi, mình đến muộn.”

Sở Viên Nguyên lôi kéo cô đến bàn bên cạnh Thẩm Quyết Tinh và những người khác, cười nói: “Không muộn không muộn, đến vừa kịp, món ăn còn chưa lên hết mà. Cậu ngồi ở đây với mình, mọi người đều là bạn học của nhau, đừng ngại nha.”

Cố Chiếu bị lôi kéo ngồi xuống, tháo khẩu trang ra, cô câu nệ chào hỏi mọi người trên bàn.

Sở Viên Nguyên không hổ là người làm cán bộ từ bé, nhìn thấu nhân tâm, chia bàn chia đến mức người ta tâm phục khẩu phục. Bàn này của Cố Chiếu đều là những nhân vật bên lề trong lớp năm đó, tuy không có giao tình gì với nhau nhưng trò chuyện cũng không quá ngại ngùng.

Thẩm Quyết Tinh từ thời học sinh đã xuất sắc trên mọi mặt, bàn của anh bên kia đương nhiên là mấy nhân vật trung tâm trong lớp. Có bạn thân Lục Kỳ, có “hoa khôi” Tống Giảo Mộng, cả giáo viên chủ nhiệm Lý cũng ngồi ở bên đó.

Theo lý mà nói, Sở Viên Nguyên hẳn nên có mặt ở bàn bên kia, nhưng có lẽ cô ấy quan tâm đến cảm xúc của mấy “tiểu trong suốt” bọn họ nên mới ngồi ở bên đây.

“Cố Chiếu, cậu không thay đổi mấy nhỉ.” Sở Viên Nguyên bát diện linh lung, không làm ai phật lòng, lâu lâu sẽ tung ra một chủ đề mới. “Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu thế?”

Cố Chiếu dừng đũa lại, thấy mọi người đều hướng ánh mắt về mình, giọng căng thẳng đến khẩn trương.

“Làm… làm tài vụ ở viện dưỡng lão.”

Dù tiền lương không cao lắm nhưng Cố Chiếu thấy rất hài lòng. Các đồng nghiệp lớn tuổi hơn cô, ngày thường đối xử với cô như tiểu bối, đều rất hòa nhã. Ông bà cụ trong viện dưỡng lão ai cũng cao tuổi rồi, già cả mắt mờ, hễ nhìn thấy cô là khen cô xinh đẹp quá, xinh đẹp quá.

“Làm tài vụ à, tài vụ cũng tốt, ổn định, rất thích hợp với cậu. Chắc cậu vẫn chưa có bạn trai đúng không?” Sở Viên Nguyên hỏi tiếp.

Cố Chiếu lắc đầu: “Chưa.”

Do sợ mất lòng, lúc đồng nghiệp giới thiệu vài người cô cũng có đi xem mắt mấy lần, nhưng đều chỉ gặp gỡ một lần rồi thôi, bên kia không thích nói chuyện với cô, cô cũng mất hứng thú.

Sở Viên Nguyên nghe vậy thì giơ tay phải của mình ra, khoe với mọi người chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út, mặt đắc ý: “Có ai? Có ai nữa không? Có ai kết hôn sớm hơn mình thì mau đứng ra đi!”

“Xin lỗi nha, vẫn có chứ.”

Trong tiếng cười đùa, lần lượt có ba ngươi giơ tay lên, những người còn lại ngạc nhiên cảm thán bọn họ kết hôn sớm, cũng sôi nổi gửi lời chúc phúc.

“Chồng mình có rất nhiều anh em bạn bè, mấy chị em có nhu cầu thì nhắn tin riêng nha, mình giới thiệu cho.” Sở Viên Nguyên nửa đùa nửa thật.

Chỗ ngồi của Cố Chiếu chỉ cần nghiêng đầu nhẹ một cái, nhìn qua vai Sở Viên Nguyên là trông thấy Thẩm Quyết Tinh ở sau lưng cô ấy.

Bàn bọn họ bên kia không biết đang nói đến chuyện gì, Thẩm Quyết Tinh hơi rũ mắt, môi nở một nụ cười không mặn không nhạt, biểu cảm có hơi chán chường.

“Mình nói cậu đó, đừng nói cậu còn thích cậu ấy nhé?”

Cố Chiếu cuống quít rời mắt khỏi Thẩm Quyết Tinh ở bàn bên cạnh, cô bắt gặp ánh mắt nhìn thấu hồng trần của Sở Viên Nguyên.

“Mình…” Đôi môi Cố Chiếu mấp máy, mặt nóng như lửa đốt.

Giọng của Sở Viên Nguyên rất nhỏ, cuộc nói chuyện của hai người hoàn toàn biến mất giữa tiếng người ồn ào.

“Cậu thế này không được đâu.” Cô ấy thở dài, nhìn Cố Chiếu với ánh mắt hơi thương cản, “Mình đã hỏi rồi, cậu ấy mới vừa về nước, chắc cũng không có bạn gái, nhưng…” Cô ấy hạ giọng xuống, gần như đang thì thầm, “Giảo Mộng cũng có ý với cậu ấy, bọn họ đã hàn huyên được một lúc rồi.”

“Tống Giảo Mộng?” Trong lòng Cố Chiếu chấn động, cô ngẩng lên nhìn sang bàn bên, bị Sở Viên Nguyên vội vàng ngăn lại.

“Đừng!”

Ánh mắt Cố Chiếu không thu hút sự chú ý nhưng một tiếng này của Sở Viên Nguyên lại kinh động đến Thẩm Quyết Tinh. Chiếc ly thủy tinh dừng trước môi, ánh mắt anh liếc sang đây, chuẩn xác dừng ngay trên mặt Cố Chiếu.

Rõ ràng anh chưa nói gì nhưng Cố Chiếu có thể đọc rõ ba chữ trong mắt anh - thật ồn ào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play