Trong nhóm chat, mỗi hộ gia đình có một người đại diện, tổng cộng hơn hai trăm người, quản lý Vương không có khả năng quen biết hết, nhưng dựa vào một chút ấn tượng, kết hợp với số nhà Cố Chiếu, ông ấy vẫn đại khái nhớ được cô là ai.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Cố Chiếu trên di động, quản lý Vương nghĩ thầm, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, giờ này mà còn nghĩ đến mấy thứ đồ có hoa không có quả như thế.
Quản lý Vương: “Tôi chỉ có trà Long Tỉnh từ năm ngoái.”
Tiểu Nhã, phòng 301 tòa 17: “Tôi có tôi có, chỗ tôi có một hộp cà phê phin, chỉ mới uống một túi thôi. Là đồng nghiệp đi du lịch trở về tặng, tôi thấy đắng quá nên vẫn bỏ trong ngăn kéo để khử mùi. Nếu cô muốn tôi sẽ đặt nó trên bậc thang ngoài cửa tòa nhà, tự cô sang đây lấy nhé.”
Cố Chiếu lập tức kết bạn WeChat, cô ấy nhanh chóng chấp nhận.
Tiểu Nhã: “Tôi đã cho vào cái túi màu đỏ treo ở bên ngoài cho cô, khử khuẩn bằng cồn rồi, nếu cô không yên tâm thì có thể treo ngoài trời thêm chút nhé.”
Cố Chiếu: “Cảm ơn, tôi gửi chị bao nhiêu tiền thì được?”
Tiểu Nhã: “Tiền bạc gì chứ. Mấy thứ này tôi cũng không uống, cho cô cũng vừa có chỗ dùng, đỡ lãng phí, cô cứ cầm đi, không cần tiền đâu.”
Cố Chiếu ngại lấy không của người ta, trực tiếp gửi đến một bao lì xì 50 tệ, bắt cô ấy nhất định phải nhận, bằng không cô sẽ không đi lấy.
Tiểu Nhã: “Ôi dào, khách sáo vậy làm gì. Được rồi được rồi, tôi nhận.”
Cố Chiếu lại cảm ơn cô ấy, sau khi thoát giao diện chat, cô thấy quản lý Vương đã nhắn tin riêng cho mình, nói sẽ giúp cô đến tòa nhà 17 lấy cà phê, cũng tiện mang vại trà Long Tỉnh năm ngoái đến, bảo cô không cần ra khỏi tòa nhà.
Cố Chiếu không biết giá bán trà Long Tỉnh thế nào, tùy tiện lên mạng tra cứu một hồi, thấy loại trà này đến mấy trăm tệ một cân. Dù là đồ từ năm trước, giảm một nửa giá cũng phải một hai trăm một cân nhỉ?
Cô tìm ví tiền của mình, vì để phòng hờ, cô cầm theo 300 tệ đi lấy đồ.
Đứng chờ ở cửa bảo vệ, từ xa Cố Chiếu đã nhìn thấy quản lý Vương mặc đồ bảo hộ màu trắng, cầm cái túi nhựa đỏ lớn đi tới.
“Trà cũng bỏ vào trong này cho cháu rồi.” Quản lý Vương duỗi cánh tay đưa đồ cho cô.
“Cảm ơn bác, tiền này…” Tiền trao cháo múc, Cố Chiếu đang muốn đưa tờ tiền đỏ cho quản lý Vương, ông ấy lập tức linh hoạt lắc mình né tránh.
“Làm gì vậy làm gì vậy, mau cầm về đi! Đều là trà năm ngoái rồi, không phải trà mới, không đáng tiền đâu, cháu cầm đi là được.”
Cố Chiếu đưa sang bên trái, quản lý Vương liền lách sang bên phải, Cố Chiếu đưa sang phải, quản lý Vương lại nhảy qua bên trái, có thể nói gặp chiêu nào phá chiêu nấy, tẩu vị phong tao.
Một phen đưa đẩy dây dưa, hô hấp Cố Chiếu bắt đầu dồn dập. Cô nghi ngờ quản lý Vương tuổi hầu, nếu không thì thân pháp không thể nào linh hoạt như vậy.
“Thật sự không đáng tiền, chỉ còn nửa vại thôi, cháu cứ cầm đi. Bên này bác còn có việc khác, đi trước đây!” Quản lý Vương xua tay, chạy nhanh xuống cầu thang.
Cố Chiếu cầm tiền không đưa được, nhìn bóng lưng ông ấy rời đi, không biết nên làm thế nào cho phải. Đối với những thiện ý thuần túy này, cô luôn ôm ấp một loại tâm thái gần như kinh sợ. Sợ mình làm không tốt, lãng phí lòng tốt của người khác; lại sợ mình mắc nợ người ta quá nhiều, không cách nào trả hết.
Cô cầm túi nilon trở về nhà, Thẩm Quyết Tinh vẫn đang đứng hóng gió bên ngoài chưa vào. Cô vừa đun nước pha cà phê, vừa ngẫm nghĩ cách để trả phần nhân tình này.
Lúc nước sôi cô cũng không để ý Thẩm Quyết Tinh đã đi vào từ lúc nào.
Cô mang cốc cà phê đã pha đặt lên bàn trà trước mặt anh.
“Cà phê ở đâu vậy?” Thẩm Quyết Tinh bưng cốc lên ngửi ngửi, xác nhận chính là cà phê.
Anh vừa dùng điện thoại di động tìm kiếm bên ngoài, dù là cà phê hòa tan ở siêu thị hay cà phê ở quán lề đường đều không có, còn tưởng mười mấy ngày tới đành phải tạm rời xa cà phê, thế mà Cố Chiếu vô thanh vô tức mang đến cho anh một cốc.
“Tôi đi hỏi hàng xóm.” Trên ngón tay vẫn còn vương lại hơi nóng từ thành cốc, theo thói quen Cố Chiếu xoa xoa đầu ngón tay, nói, “Ngoài cà phê còn có trà Long Tỉnh, đều để ở trong bếp cho cậu, nếu muốn uống cậu tự mình đi pha…”
Thẩm Quyết Tinh nhẹ nhàng thổi thổi trên mặt cà phê, gấp không chờ nổi mà hớp một ngụm.
Vị đắng nồng đậm nháy mắt lan trên đầu lưỡi, anh lại không hề chán ghét hương vị chua chát này, khóe môi thậm chí còn nhếch lên chút ý cười.
Cà phê rất tuyệt, đúng là thứ anh đang cần ngay bây giờ.
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm khóe môi đang cong lên của anh, mặt cô bất giác cũng nổi lên ý cười.
“Không cần tiền đâu.”
Cuối cùng cũng chịu cười rồi.
Mấy ngày nay Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn lo âu. Anh đã rất nỗ lực để mình không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Cố Chiếu vẫn cảm nhận được. Có thể là vì phải sống cùng cô trong một không gian nhỏ hẹp, cũng có thể là do chuyện công việc, lông mày anh thường xuyên nhíu chặt, cả lúc ngủ cũng hiếm khi giãn ra.
Tuy chỉ là một cốc cà phê vô vị tầm thường nhưng có thể khiến cho tâm tình của anh tốt lên, thật sự tốt quá…
Cố Chiếu trầm tư nghĩ ngợi, không ngờ đến tối nợ nhân tình lại tìm tới rồi.
Suy cho cùng cũng không thể nhận không ân huệ của người khác. Hay là mình đi thanh toán trước chi phí quản lý tòa nhà nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, "ting ting" hai tiếng, nhóm trưởng của nhóm cư dân nhắn tin vào.
Quản lý Vương gửi thông cáo trong nhóm, kêu gọi tình nguyện viên, hy vọng mọi người tích cực báo danh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“… Đặc biệt là người trẻ tuổi, khu dân cư chúng ta có nhiều người cao tuổi, rất cần những người trẻ ưu tú cống hiến một phần sức lực của bản thân.”
Đây có thể chính là vận mệnh chú định dẫn lối.
Cố Chiếu nhìn chằm chằm ba chữ “người trẻ tuổi”, sau đó nhắn tin riêng cho quản lý Vương.
“Quản lý Vương, cháu có kinh nghiệm làm công tác xã hội, còn có chứng chỉ hộ lý, có thể báo danh tình nguyện được không?”
Quản lý Vương đương nhiên rất hoan nghênh: “Có thể, có thể, sao lại không chứ!”
Sáng mai làm xét nghiệm virus, ông ấy dặn Cố Chiếu đến phòng quản lý lúc 6 giờ, lúc đó sẽ căn cứ tình hình mà phân công nhiệm vụ cho cô.
Ngày hôm sau, đúng 5 giờ rưỡi Cố Chiếu tỉnh giấc, cô đã tận lực không phát ra tiếng động quá lớn nhưng vẫn đánh thức Thẩm Quyết Tinh.
“Còn sớm vậy mà cậu đi đâu đấy?” Thẩm Quyết Tinh bò dậy từ trên sofa, thấy Cố Chiếu ăn mặc chỉnh tề, không khỏi thắc mắc.
“Đi làm tình nguyện viên.” Cố Chiếu thay giày, một tay chống ở trên then cửa.
“Tình nguyện viên?” Thẩm Quyết Tinh rất ngạc nhiên.
“Ừm, tình nguyện viên. Hôm nay phải làm xét nghiệm virus, lát nữa đến lượt tòa chúng ta tôi sẽ gọi cậu, đừng ngủ sâu quá.”
Thẩm Quyết Tinh nhíu mày: “Tại sao cậu…”
Anh muốn hỏi Cố Chiếu, tại sao không báo trước với anh chuyện làm tình nguyện viên, hai người bọn họ sống dưới cùng mái nhà, cho dù chỉ là bạn cùng phòng cũng dính một chữ “bạn” trong đó, chẳng lẽ anh không đáng để Cố Chiếu thông báo một tiếng sao?
Nhưng vừa thốt ra ba chữ, anh liền bình tĩnh lại. Bọn họ là ngoài ý muốn mới bất đắc dĩ phải sống cùng nhau, Cố Chiếu không phải là ai của anh, anh cũng không phải là ai của Cố Chiếu, quả thật cô không cần phải thông báo mọi chuyện cho anh.
“Sao thế?” Cố Chiếu nghe thấy giọng Thẩm Quyết Tinh sau lưng mình, bèn quay đầu lại.
Thẩm Quyết Tinh nhìn cô một cái rồi lại nằm xuống.
“Không có gì.” Anh lạnh lùng nói.
Cố Chiếu đóng cửa cũng không dám phát ra tiếng động dư thừa, cẩn thận từng tí khép cửa lại, sợ lại quấy rầy đến Thẩm Quyết Tinh, lúc đi xuống lầu cô vẫn nghĩ đến nét mặt của anh vừa nãy.
Mới ngủ dậy nên cáu kỉnh sao? Mặt nhăn nhó thật nha.
“Tôi tên là Trương Nhã, tòa nhà 17…”
Hà Lam Cửu Thôn có tổng cộng hai điểm xét nghiệm virus, một cái ở cổng nam một cái ở cổng bắc, Cố Chiếu được sắp xếp kiểm tra ở cổng nam, tương đối gần nhà.
Bên trong văn phòng quản lý bất động sản, sáu người xếp thành một hàng, có năm người là tình nguyện viên, quản lý Vương mời mọi người tự giới thiệu ngắn gọn, để tiện cho xưng hô sau này.
Trương Nhã hơn 30 tuổi, sống ở tòa nhà đối diện với Cố Chiếu, cũng chính là Tiểu Nhã đã cho Cố Chiếu cà phê phin.
“Đã lập gia đình, con gái tôi 4 tuổi rồi, chồng tôi là nội trợ toàn thời gian ở nhà, tôi là chuyên viên tư vấn ở thẩm mỹ viện. Là cơ sở có giấy phép chính quy, không phải mấy chỗ làm chui đâu nha, rất nhiều tiểu minh tinh đến chỗ chúng tôi chỉnh sửa, sau này mọi người có nhu cầu thì có thể tìm tôi, tôi giảm giá 20% cho.”
Cô ấy nói xong mọi người đều cười rộ lên, trong đó có một dì trung niên hơi mập mạp cười lớn tiếng nhất.
“Người có tuổi như tôi không nên bon chen, vẫn nên nhường cơ hội lại cho người trẻ tuổi thì hơn.”
Người tiếp theo là một tiểu tử tóc xoăn nhiệt tình, trông dáng dấp chỉ mới hơn 20 tuổi.
“Tôi tên là La Trạm, năm nay là sinh viên năm hai.” Tuy ai cũng mang khẩu trang nhưng từ ngữ điệu cao vút có thể nghe ra tính cách rất tươi sáng của cậu ấy, “Tôi là người thuê ở tòa 13, mọi người cứ gọi tôi Đại La là được.”
Quản lý Vương có vẻ rất tò mò về tóc của cậu ấy, không nhịn được hỏi: “Tóc này của cậu là uốn hay xoăn tự nhiên vậy?”
“Uốn đó uốn đó.” La Trạm cười nói, “Từ đời tổ tiên đến đời ba tôi đều là người Hoa Hạ thuần chủng, không có pha trộn gen từ nơi khác.”
Bên cạnh cậu ấy chính là dì béo, cũng là tình nguyện viên lớn tuổi nhất ở đây.
Đôi mắt bà ấy cong cong, mặt tròn tròn, trông rất thân thiện: “Lần đầu tiên gặp mặt xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Thạch, là chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu dân cư chúng ta, tôi là một công nhân viên chức đã về hưu. Sau này công việc có gặp vấn đề gì cứ đến nói với tôi hoặc quản lý Vương là được, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cho mọi người. Đang trong thời kỳ đặc thù, mọi người đều không dễ dàng, nhìn những người trẻ tuổi như mọi người đây đến đăng ký công tác tình nguyện, tôi thật sự rất xúc động…”
Đại khái thao thao bất tuyệt như vậy khoảng ba phút, cuối cùng chủ nhiệm Thạch cũng kết thúc bài diễn thuyết của mình.
Mọi người không khỏi nóng lòng dời mắt sang vị tình nguyện viên kế tiếp.
Chú này có lẽ đã hơn 40 tuổi, có một điểm hói rất nhỏ, nói chuyện thong thả ung dung, giọng điệu vô cùng hòa nhã, vừa nghe là biết tính tình rất tốt.
“Tôi ở tòa số 5 phòng 401, mọi người gọi tôi là lão Trần là được.”
Chú ấy tự giới thiệu vô cùng ngắn gọn, ngắn gọn đến mức đến lượt Cố Chiếu mà cô còn không kịp phản ứng.
Cảm giác trở thành tâm điểm chú ý, bị đám đông ngắm nhìn này luôn là thứ Cố Chiếu sợ hãi nhất, nó khiến cô nhớ đến những kí ức không vui.
“Tôi… Tôi tên là Cố Chiếu. Ở tại tòa số 3 phòng 301. Rất vui được gặp mọi người.”
Cô cúi gằm mặt, càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng quả thực nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, xem như đã biểu hiện rõ nét nhất chứng sợ xã hội của mình.
“Vui vẻ vui vẻ, tôi cũng rất vui được quen biết mọi người. Kể từ hôm nay chúng ta đã tạo thành một đội tình nguyện viên nhỏ, đều là đồng đội, không cần khách khí.” Trương Nhã nhìn thấy Cố Chiếu không được tự nhiên, hảo tâm giúp cô giảm bớt cảm giác căng thẳng, tiếp chuyện, “Quản lý Vương, anh xem công tác kế tiếp phân công như thế nào vậy? Chúng tôi cần làm những gì đây?”
Quản lý Vương đã sớm chuẩn bị xong, lấy đồ bảo hộ ra từ trong cái rương trên mặt đất, phân phát cho mỗi người một bộ, nói: “Dùng một lần, mỗi người một bộ, chú ý đừng làm rách, nếu không sẽ không còn tác dụng bảo hộ nữa đâu.”
Vì đội ngũ y tế và xét nghiệm virus ở khu dân cư bọn họ sẽ đến lúc 7 giờ, quản lý Vương để cho La Trạm trẻ tuổi chân cẳng tốt cầm cái loa lớn đi đến từng tòa từng lầu một kêu gọi mọi người ra làm xét nghiệm, sau đó Trương Nhã phụ trách quét mã QR, Cố Chiếu phụ trách đăng ký, chủ nhiệm Thach và lão Trần cùng phụ trách giữ gìn trật tự đội ngũ.
Đây không phải công việc gì phức tạp, không đòi hỏi bao nhiêu kỹ năng, sau khi khó khăn mở lời ban đầu qua đi, Cố Chiếu mau chóng tiến vào trạng thái làm việc.
“Anh ở tòa mấy phòng mấy?”
Dù vậy, cũng có lẽ nhờ bộ đồ bảo hộ dày dặn đã tạo cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không còn sợ hãi khi nhìn thẳng vào ánh mắt người khác.
“Tên là gì vậy? À, được, có phải vẫn còn một người nữa chưa đến đúng không?”
Đăng ký cho từng tòa nhà một, mau chóng đến phiên tòa nhà của Cố Chiếu.
Cố Chiếu vừa định gọi điện thoại đến cho Thẩm Quyết Tinh, theo thói quen tính sờ tay vào túi, cô chợt nhận thức được mình không có túi, di động cũng khóa trong ngăn tủ ở văn phòng quản lý.
Cô hơi lo lắng Thẩm Quyết Tinh vẫn chưa thức dậy, đang suy nghĩ không biết có nên nhờ La Trạm đi ấn chuông cửa hay không thì đã nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh ở phía xa xa đang đi theo đám đông thưa thớt hướng đến bên này.
Anh mặc một chiếc áo thun tay ngắn màu đen đơn giản, bên dưới là quần dài rộng thùng thình màu xám, chân mang đôi dép nhựa màu đen loại 20 tệ Cố Chiếu mua cho anh ở cửa hàng tạp hóa, một tay đút trong túi quần, một tay nghịch di động, thong thả di chuyển theo đội ngũ.
Anh thật sự rất cao, lại mang theo khí chất đẹp trai bức người, dù có mang khẩu trang cũng khó mà che giấu nổi vẻ anh tuấn, liên tục thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
Anh dường như đã quá quen với những ánh mắt này, một mực làm lơ, đi thẳng đến trước mặt Cố Chiếu, lúc nghe Cố Chiếu hỏi mình ở phòng nào tòa nào mới rốt cuộc ngẩng mặt khỏi di động.
“Tôi sống ở tòa nào cậu không biết sao?”