Cố Chiếu đặt hai túi đồ ăn lớn trước cửa nhà bà cụ Lý, sau khi ấn chuông cửa cô lập tức trở về nhà mình.
Cô lấy hộp trứng gà từ trong túi trên bàn, cho trứng vào rổ rồi rửa sạch từng quả một, định nấu trứng luộc nước trà.
Có lẽ cô không giỏi ở phương diện nấu cơm nhưng trứng luộc nước trà cô vẫn làm được, đến bà nội cũng khen cô nấu rất ngon.
Đặt trứng gà đã được rửa sạch vào trong nước lạnh, nước vừa sôi thì vặn nhỏ lửa lại ngay, nếu không vỏ trứng sẽ dễ bị nứt. Trong thời gian chờ lòng trắng trứng đông lại, Cố Chiếu tìm cái túi lọc dùng một lần từ đã lâu không dùng đến trong tủ bát, cô bắt đầu nhét các loại hương liệu như vỏ quế, hồi, buộc chặt lại rồi đặt ở một bên để dùng sau. Lúc này gần như đã có thể tắt bếp, nếu nấu quá lâu sau sẽ ăn không ngon lắm.
Dùng nước lạnh làm nguội nhiệt độ trứng gà, chờ đến khi xúc giác không thấy nóng nữa là có thể gõ cho vỡ vỏ trứng.
Cố Chiếu pha trà ngâm trứng không giống những người khác, cô có công thức đặc biệt của riêng mình, mà công thức đó chính là cho thêm rong biển.
Sau khi thêm nước ngập trứng vỡ, bỏ túi lọc gia vị vào, cô còn ném thêm một khối rong biển khô vào trong nước, để trứng luộc nước trà có một hương vị biển cả hoàn toàn mới mẻ.
Khuấy đều gia vị, Cố Chiếu đợi nước trong nồi sôi lại lần nữa, lúc này xuyên qua tiếng máy hút khói rung ầm ầm, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
“Giúp bà… Tiền ở đây... Cảm ơn...”
“Không có chi...Được… Bà cẩn thận…”
Cố Chiếu vừa nhìn ra bên ngoài phòng bếp chỉ kịp thấy nửa bóng lưng rời khỏi cửa.
“Ai tới vậy?” Cô giơ muôi vớt lên hỏi.
Thẩm Quyết Tinh xoay người, trong tay cầm hai tờ tiền đỏ, đưa về phía cô rồi đặt ở trên bàn ăn.
“Bà lão ở đối diện, nói cảm ơn cậu đã giúp bà mua nhiều đồ như vậy.”
Anh vừa mới ngồi vào sofa làm việc thì nghe tiếng chuông cửa, thấy Cố Chiếu đang bận rộn trong bếp nên đã tự ý ra mở cửa giúp cô.
Vừa mở ra thì thấy một bà lão gầy gò đứng bên ngoài. Dáng dấp bà sạch sẽ gọn gàng, mái tóc bạc phơ được chải chuốt không chút cẩu thả.
Có lẽ không ngờ người mở cửa lại là một người đàn ông lạ mặt, bà ấy có chút ngạc nhiên.
“Cậu…”
Thẩm Quyết Tinh vội giới thiệu bản thân: “Cháu là bạn của Cố Chiếu, bà tìm Cố Chiếu đúng không? Cô ấy đang trong bếp, để cháu gọi cô ấy.”
“À không cần không cần, bà sang đây chính là để cảm ơn con bé, sẵn tiện trả tiền thức ăn cho nó.” Bà lão giữ chặt Thẩm Quyết Tinh, không nhiều lời bèn nhét vào tay anh hai trăm tệ.
“Con bé Cố Chiếu này thật sự không chỗ chê, bà ngại làm phiền nó, nên kêu nó lấy cho bà một túi gạo hai túi bột mì thôi, kết quả hôm nay mở cửa ra thì thấy toàn là thức ăn và thịt. Ông bà nội của nó rất tốt, nuôi nó lớn lên cũng là một người rất tốt.” Có lẽ bà ấy đã hiểu lầm chữ “bạn” trong lời Thẩm Quyết Tinh, vỗ vỗ bàn tay anh khen Cố Chiếu một hồi, “Bà đã lớn tuổi vậy rồi, sẽ nhìn người không sai, bà xem cháu tuấn tú lịch sự, nhất định là một thanh niên tài tuấn, cùng với một cô gái nhu thuận kiên định như Cố Chiếu thật sự xứng đôi vừa lứa, cháu tuyệt đối đừng bỏ lỡ.”
Thẩm Quyết Tinh xấu hổ không gật đầu cũng không lắc đầu. Gật đầu thì tương đương thừa nhận sự hiểu lầm của bà ấy; lắc đầu lại phải giải thích mối quan hệ của anh và Cố Chiếu.
Nếu để người khác biết Cố Chiếu ở cùng một người đàn ông không phải là bạn trai nhiều ngày như vậy, cảm giác không tốt cho thanh danh của cô. Đến lúc kết thúc cách ly anh sẽ rời đi luôn, nhưng Cố Chiếu vẫn phải ở lại đối mặt với những lời đàm tiếu đó.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Thẩm Quyết Tinh quyết định không giải thích, để mặc cho bà cụ hiểu lầm: “À… Ừm, vâng, cảm ơn bà.”
Hồi tưởng xong, Thẩm Quyết Tinh thấy Cố Chiếu nhét hai trăm đồng kia vào trong túi, xuất phát từ tò mò, anh hỏi: “Bà ấy nói chỉ nhờ cậu mua gạo và bột mì, sao cậu lại mua thêm nhiều đồ thế?”
“Bởi vì có những người già rất tự trọng, không muốn làm phiền người khác.” Hai tay Cố Chiếu đảo cái muôi canh có lỗ, nói chuyện nhỏ nhẹ, không tập trung lắng tai nghe sẽ không nghe được cô nói gì.
“Nói chuyện thì thẳng lưng lên, nhìn vào mắt tôi mà nói.” Thẩm Quyết Tinh nói.
Theo bản năng, Cố Chiếu lập tức thẳng lưng như binh lính nghe lệnh chỉ huy, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn sang chỗ anh.
Cô dùng lượng vang dội hơn ban nãy: “Tôi đã từng gặp nhiều người già như thế ở viện dưỡng lão, bọn họ nhất định không muốn chủ động mở miệng xin giúp đỡ. Cho nên chúng ta phải biết cách đọc nội tâm của mấy ông bà…”
Có một bà lão nọ chân cẳng không tiện đi lại, nhưng không muốn sử dụng bô tiểu trên giường, sẽ yêu cầu hộ lý đỡ mình đi WC, nhưng thường xuyên làm phiền đến hộ lý lại thấy ngại ngùng, sẽ cố ý nín nhịn không đi WC. Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa sẽ đi ngay luôn trên giường, càng làm tổn thương lòng tự trọng.
Khi cô hỏi bà cụ Lý có cần mua thêm gì hay không, vẻ mặt bà vô cùng giãy giụa, vừa nhìn là biết đang ngại làm phiền cô nên mới nói không cần. Cô biết bà ấy không hạ mình được, biết mà không nói ra, cũng không hỏi nhiều, nhưng khi mua đồ cô vẫn mua thêm một phần cho nhà bà.
“Lúc mang đồ qua tôi có thả một tờ giấy ở trong túi, nói là lỡ mua nhiều, chia cho bọn họ một chút, như vậy… bọn họ cũng sẽ không thấy gánh nặng.”
Thẩm Quyết Tinh nghe xong lời Cố Chiếu, lập tức có chút rửa mắt mà nhìn cô.
“Tâm tư cậu cũng rất tinh tế.”
Nhìn kỹ, mặc dù khí sắc Cố Chiếu không được tốt nhưng da trắng nõn, mặt cũng rất nhỏ, nếu cắt tóc mái lên để lộ mặt mày, sửa lại dáng người… ít ra trông cũng khá hơn cục slime uể oải hiện giờ.
“Cũng… Cũng tạm.” Nói chuyện dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Quyết Tinh làm Cố Chiếu áp lực gấp bội, cô vô thức muốn dời tầm mắt, lại nhớ lời Thẩm Quyết Tinh, cưỡng bách chính mình không được chớp mắt mà phải nhìn thẳng đối phương, đôi mắt khô khốc sắp ứa cả nước mắt.
May là cuối cùng Thẩm Quyết Tinh cũng dời mắt đi trước cô một bước.
“Mùi gì vậy?” Anh nghe thấy một mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“A!” Cố Chiếu cả kinh, quay lưng chạy vào trong phòng bếp, “Tôi đang nấu trà trứng!”
May mà trứng không bị sao cả, cái chính là nước sôi trào ra ngoài chảy lọt vào bếp gas, nấu xong sẽ hơi khó lau chùi.
Cố Chiếu đặt trứng trà đã nấu xong lên bàn ăn, để một thời gian ăn mới ngon. Theo kinh nghiệm của cô, đến sáng ngày mai là ăn được rồi, sang ngày mốt là đúng thời điểm nhất. Khi đó cả lòng đỏ của trứng đã ngấm kỹ, thơm phức, mặn ngọt vừa phải, khiến người ăn không thể dừng lại.
Cố Chiếu bận rộn xong thì thấy Thẩm Quyết Tinh đang họp video, liền rón ra rón rén chui vào phòng ngủ.
Xem xong hai phần phim "Đại Thoại Tây Du", Cố Chiếu như thường lệ khóc hết nửa bịch khăn giấy, khóc đến nỗi thấy hơi đau đầu. Mơ mơ hồ hồ nghe được bên ngoài lại có người đến, cô không đeo kính bước ra khỏi phòng, phát hiện là người mặc đồ bảo hộ đến phát đồ.
Thẩm Quyết Tinh nhận đồ rồi cảm ơn đối phương, xong thì đóng cửa lại, xoay người thoáng nhìn Cố Chiếu, bảo cô lại đây.
“Test kháng nguyên.” Anh đến bên bàn ăn, mở cái hộp kia ra.
Buổi sáng Cố Chiếu đã thấy quản lý Vương gửi thông báo trong nhóm chat, nói rằng chiều nay mỗi hộ đều sẽ được phát kháng nguyên, sau này mọi người phải tự test trước một chút, một vạch rồi mới có thể xuống dưới làm xét nghiệm virus lần nữa. Vào những ngày không xét nghiệm virus cũng phải tự test, từng hộ gia đình chụp ảnh tải lên nhóm.
“Làm như thế nào?” Cố Chiếu nghiên cứu ba thứ trong hộp - một cây bông ngoáy, một ống lấy mẫu và một khay xét nghiệm.
Thẩm Quyết Tinh bắt đầu mở bản hướng dẫn ra cẩn thận đọc lên.
“Dùng giấy vệ sinh xì mũi…”
Ok, cô vừa mới xì mũi xong. Cố Chiếu ghi nhớ trong lòng.
“Cẩn thận mở lấy bông ngoáy mũi, tránh để tay chạm vào đầu bông...”
Cố Chiếu cẩn thận mở gói bông ngoáy ra.
“Đầu hơi ngửa lên, một tay nắm lấy đuôi tăm bông, đưa nó vào một lỗ mũi, từ từ thăm dò vào trong 1-1,5 centimet dọc theo đáy của đường mũi dưới, tới vòm mũi họng, dán sát vào xoang mũi và xoay tròn ít nhất bốn vòng…”
1,5 centimet là bao nhiêu? Vòm mũi họng ở đâu?
Cố Chiếu không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào cảm giác đi bệnh viện thọc mũi làm xét nghiệm virus lúc trước, lập tức thọc đến tận cùng bên trong. Nháy mắt, một cảm giác đau nhức không thể tả nổi lan tràn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hình như chính là cảm giác này.
Cố Chiếu rất tự tin mà khuấy bông ngoáy, thời điểm rút ra, một dòng nhiệt ấm nóng cũng trào ra theo.
Đuôi mắt Thẩm Quyết Tinh thoáng thấy cô đột nhiên bịt mũi, nghi hoặc mà nhìn sang, liền thấy máu tươi đang trào ra từ khe ngón tay cô.
“…”
Đời này anh chưa từng câm nín đến thế.
“Cậu thọc mạnh như vậy làm gì?” Anh luống cuống tay chân ném hướng dẫn xuống đất, cầm một xấp khăn giấy đắp lên mặt Cố Chiếu.
Trong cơn hoảng loạn, máu tươi chảy dọc theo khuỷu tay làm bẩn vạt áo và quần anh, nhưng anh căn bản không còn tâm trí quản chuyện đó, chỉ lo làm sao nhanh chóng cầm máu cho Cố Chiếu.
“Ấn cho chặt vào, đừng buông ra!” Anh rống giận.
Cố Chiếu bị dọa giật mình, rõ ràng là cô bị thương ở mũi nhưng lại giống như không mở miệng được, chỉ biết “ừm ừm” mà đáp lại.
Thật vất vả mới cầm máu xong, hai người kiệt sức ngồi trên ghế. Thẩm Quyết Tinh nhìn nhìn mấy đốm đỏ lẫn vệt đỏ trên gạch men sứ, lại nhìn nhìn đôi tay nhuốm máu của mình, cuối cùng nhìn về phía Cố Chiếu đang dùng khăn giấy ướt lau ngón tay.
“Sao cậu không dứt khoát thọc vào trong đầu luôn đi, xem thử bên trong rốt cuộc chứa cái gì?”
Cố Chiếu cũng không ngờ niêm mạc mũi của mình mỏng manh đến vậy, thọc một cú đã vỡ ra.
“Xin lỗi…”
Bởi vì test kháng nguyên mà tự chọc thủng mũi, trong lỗ mũi đang nhét khăn giấy cầm máu, trên vạt áo dính máu còn chưa kịp khô, mặt mũi rối tinh rối mù, hoàn toàn là một bộ dạng thảm thương không nỡ nhìn.
Cô dùng dáng vẻ này nói xin lỗi, ngay cả tên cặn bã cũng không thể tức giận nữa. Huống chi, Thẩm Quyết Tinh khác xa tên cặn bã đến mười vạn tám ngàn dặm.
Thẩm Quyết Tinh khẽ thở dài, đứng dậy đi vào bếp.
Cố Chiếu thấy anh không nói một lời mà đi rồi, cho rằng anh vẫn chưa nguôi giận, gục đầu xuống nhìn chằm chằm khăn giấy ướt trong tay, cảm giác vị máu kia theo yết hầu chảy vào trong lòng, mỗi lần tim đập đều tràn ngập tư vị chua xót.
Cô cứ nghịch khăn giấy ướt trong tay, cũng không biết có phải đã chọc mũi ra chuyện rồi hay không, chỉ cảm thấy gốc mũi càng lúc càng xót, thậm chí mắt cũng cay cay.
“Ngẩng đầu lên.”
Cô dụi đôi mắt, bỗng nghe thấy giọng của Thẩm Quyết Tinh ngay trên đỉnh đầu.
Ngẩng đầu lên, Thẩm Quyết Tinh không biết đã quay lại từ bao giờ, đã rửa tay sạch sẽ đứng ở trước mặt cô, còn cầm một cây bông ngoáy khác.
“Thật sự cậu lúc nào cũng chân tay vụng về.” Thẩm Quyết Tinh nửa ngồi xổm xuống, phát hiện góc góc độ chưa phù hợp, đành tự mình điều chỉnh.
Ngón tay ấm áp chạm vào cằm Cố Chiếu, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, chỉ vài giây mà sau gáy cô nổi lên một tầng da gà.
“Bà… Bà nội tôi cũng thường hay nói tôi như vậy.”
Thẩm Quyết Tinh ngừng lại một chút, vì lời nói của cô mà trong lòng không khỏi sinh ra một nghi vấn: Chẳng lẽ mình vẫn luôn hiểu lầm, cô ấy đối với mình không phải là tình yêu mà là muốn nhận được tình thân? Nếu không sao lại luôn thông qua mình mà nhớ đến bà nội vậy nhỉ?