Lý Quế Hương đã sống ở thị trấn Hà Lam hơn nửa đời người, bà thành gia lập nghiệp ở đây, đùa cháu ngậm kẹo ở đây, rồi lại xem đời cháu thành gia lập nghiệp. Cuộc đời bà đã trải qua rất nhiều chuyện mà người trẻ tuổi bây giờ khó có thể tưởng tượng nổi. Đôi khi bà còn đùa giỡn trên bàn cơm, tự xưng với con cháu mình chính là “bà nội vượt gió rẽ sóng”, tuyên bố không có khó khăn nào ngăn cản được bà.

Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ tới mình đã đạp gió rẽ sóng hơn 70 năm, thế mà lại bị một đợt bệnh dịch cản bước.

Nhìn đăm đăm vào lu gạo thấy đáy, Lý Quế Hương có hơi ảo não.

Vốn dĩ định lười biếng một chút, đợi hai ngày sau sẽ đi mua gạo, ai ngờ khu dân cư bị phong tỏa. Bà không biết dùng di động, không có cách nào lên mạng mua đồ ăn giống người khác, con cái bà cũng giống như bà, tất cả đều là trung niên không biết dùng đồ công nghệ hiện đại.

Cả đời này bà sống hiếu thắng, không muốn làm phiền con cháu mua đồ ăn giúp mình. Nghĩ đến túi bột mì còn trong nhà, cùng lắm thì kế tiếp ăn màn thầu, ăn hết màn thầu thì chuyển sang ăn mì sợi, kiểu gì cũng không chết đói được.

“Quế Hương à, khi nào chúng ta về thăm bố mẹ anh?”

Lý Quế Hương nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy ông bạn già nhà mình đang nói chuyện với một con mèo vàng béo ở trên cao, nhất thời bà càng sốt ruột hơn.

“Lưu Trường Thành, tôi đang ở đây, ông kêu “Quế Hương” đi đâu vậy?”

Mười mấy năm trước, bạn già của bà vô ý trúng gió nên không thể rời khỏi xe lăn, vì để chăm sóc đối phương, từ đó về sau Lý Quế Hương rất hiếm khi ra ngoài. Mấy năm nay ông lão lại có triệu chứng bệnh Alzheimer, thường xuyên nói chuyện không đầu không đuôi, còn không nhớ rõ bà là ai.

Con cái đề nghị bà đưa ông đi viện dưỡng lão đều bị bà mắng trở lại. Thiếu niên phu thê lão làm bạn, bà còn sống, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, không có lý do gì để người khác chăm sóc bạn già của bà.

“Ồ, Quế Hương à, sao tóc của em bạc hết rồi?” Ông cụ Lưu híp mắt đánh giá người bạn già của mình, vẫn còn mơ hồ.

Lý Quế Hương không thèm để ý đến ông ấy, bà lấy một con cá đao đông đá ra khỏi tủ lạnh để rã đông, dự định tối nay làm món cá đao chiên.

Bỗng nhiên chuông cửa reo lên.

Giờ này mà ai đến vậy nhỉ?

Lý Quế Hương lau tay, vội vàng đi mở cửa, nhìn thấy Cố Chiếu đứng ở cửa, bà có hơi sửng sốt.

“Bà ơi, cháu dự định lên mạng mua thêm đồ ăn, nhờ bọn họ giao đến đây, mấy ngày kế tiếp không cần xuống lầu để tránh lây nhiễm chéo cho nhau. Bà có muốn mua thứ gì không? Cháu sẽ giúp bà mua luôn.” Cố Chiếu móc ra một cây bút và quyển sổ nhỏ để ghi chép.

Đây quả thật ngay lúc buồn ngủ đưa cái gối đầu - tới đúng lúc quá.

Lý Quế Hương vui vẻ khôn xiết: “Vậy cháu mua cho bà hai mươi cân gạo, lấy thêm hai túi bột mì đi.”

“Được, bà còn muốn mua gì nữa không? Dầu ăn và thức ăn còn đủ không ạ?” Cố Chiếu hỏi.

Lý Quế Hương có chút do dự, dầu và thịt cá vẫn còn đủ nhưng rau dưa thì có hơi không kham nổi. Bà có trồng một ít cà chua và mướp hương trên sân thượng, lúc này đã đến mùa thu hoạch, nhưng chắc sẽ không đủ ăn mười bốn ngày.

“Đủ rồi đủ rồi, chỉ cần gạo với bột mì là đủ rồi.” Cuối cùng bà vẫn sợ làm phiền người khác nên không yêu cầu thêm nữa.

“Được ạ.” Cố Chiếu cất sổ nhỏ lại, “Khi nào người ta giao đồ tới cháu sẽ để trước cửa nhà bà.”

Cố Chiếu về đến nhà, đầu tiên cô tháo khẩu trang ngay tại cửa, sau đó vào bếp rửa tay thật sạch.

Trong phòng khách, cô không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Quyết Tinh đâu, bèn ra bên ngoài sân thượng ngó xem, quả nhiên anh đang ở đó hút thuốc.

“Có cần… có cần mua đồ ăn gì không?” Cô ra ngoài thăm dò hỏi.

Thẩm Quyết Tinh đang dựa vào lan can đếm xe cộ dưới đường, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, nhả ra một ngụm khói rồi nói: “Mua ít gà vịt thịt cá đi, cấp đông rồi sẽ không hư. Mua thêm rau dưa dùng được lâu như khoai tây, hành tây, cà rốt gì đó. Hình như dầu ăn cũng không còn nhiều lắm, mua thêm can dầu đi, còn lại cậu muốn ăn cái gì thì mua cái đó.”

Cố Chiếu gật gật đầu: “Được.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng Cố Chiếu vẫn đứng đó, Thẩm Quyết Tinh thấy cô có vẻ muốn nói gì đó, nhướn mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Cố Chiếu nói: “Cậu có muốn ăn gì không? Tôi mua cho cậu.”

Lời này Thẩm Quyết Tinh đã ít nhất mười năm không nghe qua, lần cuối có người hỏi anh như vậy chắc là ba của anh.

Đột nhiên thấy hơi buồn cười: “Không…” Giọng nói ngập ngừng, anh nhìn chằm chằm điếu thuốc sắp cháy hết trên tay, sửa lời lại, “Mua cho tôi hai gói thuốc đi.”

Mắt Cố Chiếu hiện lên một tia vui sướng, cô còn tưởng mình sẽ bị Thẩm Quyết Tinh từ chối.

“Được!” Vang dội mà đồng ý, cô nhảy nhót quay người vào trong nhà.

Thương Minh Viễn: “Ảo ma quá, ‘đưa bạn học về nhà, tôi bị nhốt trong khu dân cư cô ấy mười sáu ngày’, mức độ này anh có thể viết truyện cười đăng lên mạng được rồi.”

Thẩm Quyết Tinh: “So với bị nhốt trong nhà phôi thô hoặc bãi đỗ xe, đây vẫn chưa tính là gì.”

Thương Minh Viễn: “Nhưng với tính cách của anh mà lại đưa bạn học nữ về nhà... cô gái đó… là mối tình đầu của anh đúng không?”

Thương Minh Viễn và Thẩm Quyết Tinh là cựu sinh viên cùng trường đại học, cả hai quen biết nhau qua một cộng đồng lợi ích nọ. Khác với Thẩm Quyết Tinh, Thương Minh Viễn vừa tốt nghiệp đã về nước, công việc chủ yếu nằm ở phương diện kết nối thương vụ và xã giao.

Sau khi Thẩm Quyết Tinh về nước cuối năm ngoài, anh lập tức đi tìm cậu ta, nói mình dự định gây dựng sự nghiệp, hỏi cậu ta hứng thú hay không. Đúng lúc đó Thương Minh Viễn đang làm cho một công ty khác cũng không vui vẻ, hai người ăn nhịp với nhau, cậu ta vác máng qua chỗ Thẩm Quyết Tinh.

Quen biết Thẩm Quyết Tinh nhiều năm như vậy, Thương Minh Viễn chưa từng gặp ai có tính kỷ luật cao như anh. Đôi khi cậu ta còn nghi ngờ anh là người máy, nếu không thì thật sự khó giải thích tính kỷ luật hoàn hảo cùng với năng lực kháng cự cám dỗ kinh người đó.

Lúc còn ở nước ngoài, Thương Minh Viễn đóng vai công cụ chuyển số điện thoại cho Thẩm Quyết Tinh giúp mấy nữ sinh, nhưng theo như cậu ta biết, Thẩm Quyết Tinh chưa từng gọi mấy số đó.

Thương Minh Viễn thật sự tò mò, hỏi đối phương sao không gọi mấy cô gái đó đi, mấy nữ sinh đó vừa đẹp vừa nóng bỏng, chỉ làm bạn bè thôi cũng không thiệt thòi. Kết quả Thẩm Quyết Tinh lại nói, bởi vì vừa nhìn các cô ấy đã biết bọn họ không cùng một loại người, sẽ không có kết quả.

“Đây là yêu đương đó người anh em à, có hiểu yêu đương là gì không?” Thương Minh Viễn quả thực phục anh, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ tận hưởng quá trình yêu đương, còn lại thì giao phó cho thời gian và vận mệnh là được. Nói không chừng sau khi hiểu ra anh sẽ cảm thấy đối phương thực mê người, chính là người anh muốn đó thôi.”

“Người tôi muốn, ngay từ đầu tôi sẽ biết.” Thẩm Quyết Tinh nói.

“Không nhìn ra anh lại cổ hủ như vậy, còn tin cái gì mà nhất kiến chung tình. Tỉnh đi tỉnh đi, đào được mấy người một lần gặp gỡ yêu đến trọn đời hả, là do anh kén chọn quá thôi.”

Thẩm Quyết Tinh cười nói: “Cậu cũng có thể nghĩ như vậy, nhưng tôi muốn gọi đó là… thà thiếu chứ không ẩu.”

Sau đó anh lại giải thích, trong nhân sinh của anh, tình yêu không phải quan trọng nhất, có cũng được, không có cũng không sao. Trước mắt, với anh thì chuyện học hành mới là quan trọng nhất.

Sau đó anh tốt nghiệp rồi, vẫn cô đơn lẻ bóng, Thương Minh Viễn muốn giới thiệu bạn gái cho anh, mà Thẩm Quyết Tinh cứ đổi lý do, nói trước mắt sự nghiệp mới là quan trọng nhất.

Dù sao, đối với Thẩm Quyết Tinh, chuyện lớn đời người ngoại trừ sinh lão bệnh tử ra, không có thứ gì gọi là “tình yêu”.

Thực lòng mà nói, chứng kiến thái độ hờ hững với tình yêu này, Thương Minh Viễn cảm thấy anh mà tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn quả thực là kỳ tích.

Cũng bởi vậy mà cậu ta cực kỳ tò mò, bạn học nữ có thể khiến cho Thẩm đại soái ca đoạn tuyệt ái tình nhà bọn họ tự lái xe đưa về, rốt cuộc là một cô gái thế nào?

“Chỉ là bạn học bình thường, đúng lúc tiện đường thôi.” Thẩm Quyết Tinh gõ bàn phím, đánh xuống một dòng chữ.

Cũng giống như Cố Chiếu sợ phiền toái nên không muốn giải thích mối quan hệ của cô và Thẩm Quyết Tinh với quản lý Vương, Thẩm Quyết Tinh theo bản năng cũng lựa chọn giấu giếm chân tướng với Thương Minh Viễn, không muốn lắm lời. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“À.” Thương Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy thì, dù sao anh cũng bị phong tỏa rồi, thử tiếp xúc với người ta xem, nói không chừng cành khô gặp được mùa xuân.”

Thẩm Quyết Tinh tiếp tục gõ chữ không chút nghĩ ngợi, ngữ khí chém đinh chặt sắt: “Không có khả năng.”

Sau khi gửi bản thiết kế đã sửa lại cho bên kia, Thẩm Quyết Tinh kết thúc đối thoại, đóng notebook lại.

Anh vươn vai, ngẩng đầu thấy Cố Chiếu đang mang khẩu trang, tư thế giống như sắp đi ra ngoài, anh liền hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đồ đặt mua giao tới rồi, ở dưới lầu, tôi đi lấy.” Cố Chiếu vừa mang giày vừa nói.

Thẩm Quyết Tinh đứng lên: “Tôi đi là được.”

“Vậy chúng ta cùng đi, đồ nhiều lắm, một mình cậu đi cũng không lấy hết một lần.” Cố Chiếu vừa nói vừa vặn tay nắm cửa.

Thẩm Quyết Tinh đang lấy một chiếc khẩu trang mới, nghe vậy thì giữa mày bất giác nhăn lại: “Một mình tôi lấy không hết, vậy một mình cậu càng lấy không hết, sao vừa nãy không gọi tôi cùng đi?”

Tại sao rõ ràng cần giúp đỡ mà không nói một tiếng?

“Bởi vì, thấy cậu đang bận.” Cố Chiếu bước sang một bên tránh đường, “Không muốn quấy rầy cậu.”

“Cậu…” Thẩm Quyết Tinh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Cố Chiếu lại biến thành một cục slime mặt mày ủ ê, đành phải nuốt những lời còn lại vào trong, “Cậu… sau này đừng như vậy nữa.”

Vừa nhìn thấy bảy tám cái bao nilon lớn nhỏ ở dưới lầu, Thẩm Quyết Tinh há hốc mồm.

“Cậu mua nhiều vậy làm gì?” Tủ lạnh nhà Cố Chiếu là loại phổ thông nhất, trên dưới hai cánh cửa mở ra, nhét được một nửa số đồ này  đã là khá lắm rồi.

“Mua thêm một ít cho bà cụ Lý ở đối diện.” Cố Chiếu nói, mở túi kiểm tra lại đồ bên trong, sau khi thấy không có vấn đề gì cô bèn một hơi nhấc bốn cái túi lên khỏi mặt đất.

Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, bốn cái túi này nặng cũng khoảng hai ba chục cân, đi trên đất bằng còn không sao, vừa bước lên cầu thang thì bước chân cô hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thẩm Quyết Tinh xách bốn cái túi còn lại, ở phía sau nhìn đến kinh hồn táng đảm, vội vàng bước lên phía trước, không nói một lời mà đoạt lấy hai cái túi trên tay cô.

“Đưa tôi hai cái này, cậu xách hai túi kia là được.”

Cố Chiếu còn chưa tới kịp phản đối, Thẩm Quyết Tinh liền cầm sáu cái túi nilon trọng lượng kinh người lao lên trước hai bước.

Khi Cố Chiếu sắp đến đầu cầu thang, cô phát hiện Thẩm Quyết Tinh  đang chờ cô với sáu cái bao nilon dưới chân.

Cố Chiếu: “Có nặng lắm không? Hay là cậu trả lại tôi một túi đi?”

Cô vừa định khom lưng, Thẩm Quyết Tinh lại nhanh chóng nhấc sáu cái túi lên trước cô một bước.

“Đến cũng sắp đến rồi, còn trả gì nữa.” Vẻ mặt anh rất không kiên nhẫn,

Vất vả lắm mới mang hết một đống đồ lớn về nhà, Cố Chiếu ngồi xổm trong phòng khách phân ra những đồ của bà cụ Lý, Thẩm Quyết Tinh cầm điếu thuốc đi ra ngoài hóng gió.

Châm điếu thuốc lá, Thẩm Quyết Tinh đưa lên môi rít một hơi thật sâu, mắt nhìn vào trong phòng, xác nhận Cố Chiếu đang không chú ý đến mình, anh mới thả lỏng người, để mặc cho hai cánh tay gác trên lan can sân thượng run lẩy bẩy như bị rút gân.

Nhìn vết hằn tím giữa lòng bàn tay, Thẩm Quyết Tinh nắm tay lại thành quyền, dựa vào lan can cười nhạo thành tiếng.

Anh mà cũng có lúc cậy mạnh như vậy. Xem ra không thể chỉ biết nhắc nhở người khác, cũng phải học cách tự kiểm điểm bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play