Thẩm Quyết Tinh nếm thử khoai tây xào chua cay, nhất thời bị sặc, lông mày nhăn lại.
Nhai hết một miệng cơm thật to, anh lại hạ đũa gắp miếng tôm đậu phụ, nhưng vừa cho vào miệng, cơ mặt không khống chế được mà vặn vẹo. Anh vội vàng lấy thìa húp một ngụm canh sườn, kết quả không những không hòa tan được vị mặn trong miệng mà còn bị mùi rượu nồng đậm kích thích đến mức nổ đom đóm mắt. Lần này anh không thể chịu đựng nổi nữa, lập tức chạy vào bếp phun hết tất cả vào bồn rửa.
Cố Chiếu thấy anh phản ứng dữ dội như vậy cũng húp thử ngụm canh. Vị rượu nấu ăn có hơi nồng thật, nhưng cũng không quá khó ăn. Tôm và khoai tây đúng là hơi nặng, nhưng ăn thêm vài miếng cơm là nuốt được.
Thẩm Quyết Tinh súc miệng xong thì lau khóe môi quay lại bàn cơm, thấy Cố Chiếu ở đối diện mặt không đổi sắc mà ăn từng miếng đồ ăn mình ‘phá bếp’ nấu ra, mặt anh lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
“Cậu không có vị giác à?”
Cố Chiếu nhìn chỗ cơm còn y nguyên của anh, dừng đũa lại, nói: “Trong nhà còn mì sợi, hay là… hay là tôi nấu cho cậu bát mì nhé?”
Thẩm Quyết Tinh nào dám để cô xuống bếp, vội nói: “Không cần. Có trà nóng không?”
Cố Chiếu vội gật đầu liên tục, quay người lấy ấm trà xanh mới pha buổi sáng đưa cho anh.
Thẩm Quyết Tinh trực tiếp đổ trà vào cơm, rồi trộn khoai tây xào và tôm đậu phụ vào, dùng trà để làm nhạt vị của chúng, tạo thành một món canh trà chan cơm chẳng ra cái vị gì.
Sau khi quét sạch thức ăn trong chén, anh đặt đũa xuống, ngữ khí có chút trầm trọng mà tuyên bố: “Tối nay đến lượt tôi nấu cơm.”
Cố Chiếu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cậu biết nấu à?”
“Tôi sống một mình ở nước ngoài nhiều năm rồi, mấy món đơn giản vẫn biết nấu một chút. Yên tâm, không tệ hơn cậu được đâu.”
Cố Chiếu lại cúi đầu.
“Ừm.”
Buổi chiều, Cố Chiếu thức thời để lại phòng khách cho Thẩm Quyết Tinh, còn mình thì về phòng ngủ để không quấy rầy anh.
Nhà cũ cách âm không tốt, có mấy lần Cố Chiếu nghe thấy tiếng Thẩm Quyết Tinh nói điện thoại với người ta, nhưng người bên kia dường như không hiểu ý anh lắm, hai người tranh cãi hết nửa ngày, cứ lặp đi lặp lại một vấn đề.
Cố Chiếu xem phim truyền hình, bên tai văng vẳng tiếng Thẩm Quyết Tinh nói chuyện, dần dần thấy mệt mỏi rã rời. Cô rúc vào trong chăn, tháo kính ra dự định chợp mắt một lát.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, căn phòng ngủ kéo rèm tối om, cách một cánh cửa, bên ngoài vang lên tiếng thái rau quen thuộc. Cố Chiếu mê mang một lát, không biết hôm nay là ngày nào, trong nháy mắt, dường như cô đã quay về căn nhà năm xưa… lúc đó không chỉ có một mình cô.
Nhưng rất nhanh Cố Chiếu đã tỉnh táo lại, chộp lấy di động mở lên xem, phát hiện đã 5 giờ chiều.
Cô vội xỏ dép đi mở cửa, chạy đến phòng bếp, nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đang đeo chiếc tạp dề cô đeo buổi trưa, nhưng khí chất thì khác biệt hoàn toàn.
Thuần thục mà thái nhỏ, lưu loát mà xào nấu, Thẩm Quyết Tinh xử lý nguyên liệu rất điêu luyện, đứng trong phòng bếp bận rộn, xóc nồi vài cái, ngọn lửa liếm đáy nồi rồi cuốn vào trong đồ ăn,thật sự có dáng vẻ của “đầu bếp” thứ thiệt.
Thẩm Quyết Tinh liếc mắt thấy Cố Chiếu đứng ở cửa, anh xúc món rau đã xào xong ra đĩa, nói: “Đi rửa tay đi, ăn cơm được rồi.”
Cố Chiếu chạy lon ton vào nhà tắm rửa sạch tay, khi quay lại thì Thẩm Quyết Tinh đã dọn cơm xong. Mặc dù cô hơi ngờ nghệch nhưng cũng không phải không biết điều, thấy thế liền vào bếp lấy chén đũa.
“À, đó là… chỗ tôi ngồi.” Thấy Thẩm Quyết Tinh chuẩn bị ngồi xuống, cô vội nhắc nhở.
Thẩm Quyết Tinh vừa đặt mông xuống lại giật nảy lên, lầm bầm mấy cái rồi ngồi lại vị trí lúc trưa: “Không phải đều giống nhau sao...”
“Không giống nhau.” Cố Chiếu đưa chén đũa cho anh rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Từ nhỏ cô đã ngồi ở vị trí này, trong nhà này, đây là chỗ ngồi của cô. Cô đã quen với phương hướng đó, góc độ đó, cảnh trí mà nơi đó có thể nhìn thấy. Vậy nên, không giống nhau.
Cũng giống như bông hồng của hoàng tử bé, những bông khác dù có giống cách mấy vẫn không phải bông hồng của cậu. Tương tự như vậy, chỗ ngồi khác thoạt nhìn vẫn giống như vậy nhưng cũng không phải chỗ của Cố Chiếu.
Thẩm Quyết Tinh nấu ba món mặn một món canh. Hầu hết các nguyên liệu đều có sẵn trong tủ lạnh, riêng món cá quế kia Cố Chiếu thấy lạ mắt, hẳn là Thẩm Quyết Tinh đã đặt hàng trên app.
Cá quế hấp, rau xào, bò hầm khoai tây, canh cà chua trứng, chỉ nhìn vào bề ngoài, Thẩm Quyết Tinh đã thắng cô áp đảo.
“Ăn cá trước đi, cá nguội sẽ tanh.” Thẩm Quyết Tinh làm khách mà còn ra dáng chủ nhà hơn cả chủ nhà thật là Cố Chiếu đây.
Cố Chiếu gắp một miếng thịt cá có lẫn hành sợi, chậm rãi đưa vào miệng nhấm nháp. Nấu lửa vừa tới, độ mặn vừa phải, thịt cá tươi không đòi hỏi kỹ thuật nấu nướng cầu kỳ, càng đơn giản càng ngon.
Cô lại chuyển hướng đôi đũa sang thịt bò khoai tây bên cạnh. Thịt bò lẫn khoai tây đều được hầm nhừ, mỹ vị không kém.
Thẩm Quyết Tinh ăn cơm tự nấu suốt bảy năm, chưa bao giờ thấy ngon như hôm nay. Nhưng anh vẫn nhận thức rõ “mỹ vị” này hoàn toàn là nhờ vào bữa cơm giữa trưa, nếu xét theo thường ngày thì chỉ là mấy món cơm nhà bình thường thôi.
Bởi vậy nên, lúc anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Chiếu húp canh đến rơi nước mắt thì sốc toàn tập.
Mặt Cố Chiếu nhăn lại, không hề quan tâm tới hình tượng của mình, khóc đến chảy nước mũi.
“Cậu khóc cái gì?” Thẩm Quyết Tinh đặt bát xuống, lấy khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô.
“Ngon… ngon quá…” Cố Chiếu nức nở nhận lấy khăn giấy, xì mũi một cái thật mạnh.
“Cậu có cần tới mức này không?” Nhiều năm như vậy, có người khen Thẩm Quyết Tinh đẹp trai, cũng có người khen anh thông minh, thậm chí có hai người còn khen anh nấu ăn rất ngon, nhưng người vừa ăn cơm anh nấu vừa khóc như Cố Chiếu quả thật có một không hai.
Anh vốn cho rằng đây cũng giống như lúc Cố Chiếu giặt quần áo cho mình, muốn nịnh nọt lấy lòng mới cố quá mức như vậy. Cũng không đến mức phản cảm, nhưng ít nhiều anh có hơi dở khóc dở cười.
“Thật sự rất ngon…” Cố Chiếu nói bằng giọng mũi đặc sệt, “Hương vị giống hệt bà nội tôi nấu.”
Mỗi lần cắn một miếng, cô như thấy được hình ảnh của bà nội ngay trước mắt, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng tại sao lại nấu ra vị giống nhau đến vậy?
Rõ ràng không có hai bông hồng nào giống hệt nhau.
Thẩm Quyết Tinh ngẩn ra: “…Bà nội?”
“Từ hồi bà nội mất tôi không được ăn đồ bà nấu nữa.” Nói xong, Cố Chiếu nhét một miếng thịt bò lớn vào miệng, hốc mắt lại đỏ lên.
Thẩm Quyết Tinh nghe vậy thì cứng họng.
Anh còn nhớ rõ ông nội Cố Chiếu qua đời vào năm bọn họ học lớp 11, lúc đó gần đến kỳ nghỉ hè, Cố Chiếu không tới trường mấy ngày liên tiếp, cuối cùng cô chỉ tới tham gia vài môn thi, bài tập hè cũng là giáo viên nhờ anh và Sở Viên Nguyên mang đến nhà cho cô.
Ngày hôm qua, khi bước vào căn nhà này, anh phát hiện trong nhà chỉ có dấu vết của một mình Cố Chiếu, anh đã đại khái đoán được có lẽ bà nội cô đã qua đời. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cha mẹ song vong, chí thân ly thế. Nếu Thẩm Quyết Tinh không lầm, Cố Chiếu đã không còn bất cứ người thân nào trên thế giới này.
Chân chính cô độc một mình.
Khi ở nước ngoài, một mình anh thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô đơn, nhớ người thân nơi phương xa. Bởi vì phần “cô đơn” này mà khi ba mẹ, họ hàng nhắc đến anh, ít nhiều sẽ mang theo chút thương cảm, nói rằng anh thực sự không dễ dàng gì, trước giờ rất độc lập chưa từng khiến bọn họ nhọc lòng.
Mới hôm qua anh vẫn cảm thấy mình không hề thẹn với những lời đó, nhưng vừa rồi anh đột nhiên có cảm giác, so với nỗi tịch mịch của Cố Chiếu, sự cô đơn của anh thật sự kệch cỡm không đáng nhắc tới.
Ít nhất anh thật sự không tưởng tượng nổi cảnh mình một thân một mình sống trên đời này.
Do dự một lúc, Thẩm Quyết Tinh gắp một miếng bong bóng cá mềm mại không xương vào chén Cố Chiếu.
“Thích ăn thì ăn nhiều vào.”
Cố Chiếu ngạc nhiên nhìn Thẩm Quyết Tinh ở đối diện, cúi đầu một cái, giọt nước mắt thật to rơi lên miếng cá trong chén.
“Cảm ơn…” Cô khẽ nói.
Nếu đặt trong thế giới cổ tích, Thẩm Quyết Tinh hẳn là một vị công chúa thiện lương, dù là chú ếch xấu xí nhất công chúa cũng không đành lòng làm tổn thương.
Chú ếch được công chúa cứu thoát khỏi miệng chó dữ hung ác, lòng ếch si mê mỹ mạo và nhân phẩm công chúa, đem lòng yêu đối phương cũng không phải điều gì đáng trách. Nhưng nếu chú ếch không biết tốt xấu, cứ khăng khăng muốn tiến xa hơn, cưỡng cầu công chúa phải đáp lại chữ “thích” của nó, vậy quả thực… chẳng khác nào lấy oán báo ơn.
Vậy nên Cố Chiếu luôn rất tỉnh táo. Cô chỉ âm thầm thích anh là đủ rồi, cô không cần được đáp lại, cũng không mong được anh đáp lại.
Vốn tưởng rằng duyên phận của “chú ếch” và “công chúa” chỉ có 48 tiếng này. Hai ngày qua đi, công chúa sẽ quay về lâu đài của mình làm nàng công chúa cao quý như trước, chú ếch cũng sẽ về lại ao nhỏ của nó tiếp tục làm một chú ếch trầm lặng.
Nhưng tình hình bệnh dịch hoành hành, thế sự khó lường, đêm đó có kết quả xét nghiệm virus, không ngờ khu dân cư lại có thêm hai trường hợp dương tính.
Ngay trong đêm, xe cứu thương chớp đèn chạy vào khu dân cư, nhiều hộ gia đình đứng trên ban công nhìn xuống, trong đó có cả Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh.
Quản lý khu dân cư đi từ tòa này sang tòa khác để thông báo, yêu cầu mọi người không có chuyện cấp thiết thì không được ra khỏi cửa, không được đi dạo trong khu dân cư. Bắt đầu từ ngày mai đồ ăn và hàng hóa sẽ thống nhất do nhân viên quản lý mang đến dưới lầu, nếu có việc khẩn cấp, trước tiên phải gọi ngay cho ủy ban cư dân và quản lý.
“Đây là nhóm WeChat tạm thời do khu dân cư chúng ta lập nên, mau thêm vào đi.” Quản lý Vương mặc đồ bảo hộ, mồ hôi ướt đẫm từ chân tóc đến ngọn tóc. Cả đêm ông ấy bận rộn đến mức chân không chạm đất, tòa của Cố Chiếu là tòa nhà cuối cùng ông ấy phụ trách thông báo, “Nhà cháu có tổng cộng bao nhiêu người? Bác sẽ ghi lại.”
Cố Chiếu dùng di động quét mã QR ông ấy đưa qua, mau chóng tham gia vào một nhóm Wechat tên là “Nhóm dân cư Hà Lam Cửu Thôn”.
“Hai người ạ.”
“Ồ, quan hệ là gì?”
“Bạn bè.”
Quản lý Vương liếc nhìn qua cửa, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đang nghe điện thoại đi ngang.
“À, bạn trai bạn gái.” Ông ấy ghi chú vào biểu mẫu giấy A4 mang theo.
Cố Chiếu muốn nói rồi lại thôi, cô định sửa lời ông ấy nhưng nghĩ lại, dù có hiểu lầm cũng không ảnh hưởng lắm, hơn nữa chuyện này giải thích ra cũng rất phiền toái…
“Đúng rồi, cô bé, đối diện nhà cháu là một cặp vợ chồng già cháu có biết không?” Quản lý Vương chỉ chỉ vào cánh cửa dán câu đối mừng xuân đối diện nhà Cố Chiếu.
Cố Chiếu nhìn thoáng qua, gật đầu nói: “Biết, là ông Lưu và bà Lý.”
Mấy căn nhà trong khu dân cư bọn họ tuổi đời đã hơn ba mươi năm, phần lớn các hộ gia đình đều là người già. Khi ông bà nội Cố Chiếu còn sống, quan hệ với nhà đối diện cũng khá tốt, mặc dù không đến mức thường xuyên qua lại nhưng nếu tình cờ gặp trên đường cũng sẽ dừng lại chào hỏi hai câu.
Hiện giờ mỗi khi Cố Chiếu gặp bọn họ trên hành lang, người ta cũng chủ động chào hỏi cô.
“Hai người già bọn họ không biết dùng điện thoại, con cái cũng không ở bên cạnh, mấy ngày này cô bé để ý họ nhiều một chút, có việc gì thì gọi cho bác được không?” Quản lý Vương nói, “Bây giờ tình hình phức tạp, bà con xa không bằng láng giềng gần, cô bé giúp đỡ một chút nhé.”
“Bác khách sáo rồi.” Cố Chiếu không thấy chuyện này có gì to tác, cho dù ông ấy không nhờ thì ngày mai cô cũng định sang gõ cửa một phen, hỏi xem bọn họ có chuyện gì cần cô hỗ trợ không.
Tiễn quản lý Vương đi, Cố Chiếu khép cửa lại, thấy Thẩm Quyết Tinh vẫn đang gọi điện thoại, cô cũng gọi cho Phương Tú Bình.
“Thấy con gọi vào giờ này, cô đã biết không ổn rồi, quả nhiên…” thở dài trong điện thoại, “Con cứ yên tâm ở nhà cách ly, trong viện có chúng ta, không sao đâu.”
“Nếu nhóm cô Hiểu Quyên có hỏi đến con, cô đừng để bọn họ lo lắng, con sẽ sớm quay lại làm việc.” Cố Chiếu nói.
Tên đầy đủ của cô Hiểu Quyên là Phùng Hiểu Quyên, năm nay đã 82 tuổi, khi còn trẻ bà là một giáo viên nổi tiếng nên ban đầu mọi người trong viện dưỡng lão gọi bà ấy là cô Phùng, sau này thấy không đủ thân thiết nên sửa thành “cô Hiểu Quyên”.
Khi còn trẻ, cô Hiểu Quyên rất thích làm mai mối cho người ta, già rồi tính cách cũng không thay đổi, luôn nắm tay Cố Chiếu nói muốn giới thiệu cháu trai của mình cho cô. Nhưng Cố Chiếu vẫn còn nhớ rõ, lúc mình mới vào viện dưỡng lão làm việc, bà ấy đã giới thiệu một lần - hai người lịch sự ăn một bữa cơm xong thì không có sau đó nữa.
Phương Tú Bình “Haizz” một tiếng: “Ngày mai cô Hiểu Quyên không nhìn thấy con, phỏng chừng sẽ đến hỏi cô…”
“Không kết nối được à? Chờ một chút, tôi kiểm tra DNS… không có vấn đề gì, anh thử lại đi. Được chưa? Ừm, có thể do lỗi phân giải DNS... Kết nối được là ổn…”
Trên bàn trà, laptop và tài liệu của Thẩm Quyết Tinh bày ra hỗn độn, anh đang ngồi nói chuyện điện thoại cách Cố Chiếu không xa, khi kích động âm lượng sẽ vô thức vọt lên cao. Ban đầu Phương Tú Bình còn tưởng Cố Chiếu đang mở TV, sau đó lại phát hiện chỉ có một giọng nam nói suốt, giống như đang ở ngay bên cạnh Cố Chiếu.
“Tiểu Chiếu, nhà con… không chỉ có mình con à?”
“À, đó là…” Cố Chiếu thấy không thể giấu được bà ấy, đành nói thật chuyện Thẩm Quyết Tinh đưa cô về nhà, kết quả lại bị phong tỏa ở trong khu dân cư.
Người mới gặp Cố Chiếu sẽ cảm thấy cô thật thà ít nói, hướng nội trầm tĩnh. Tiếp xúc một thời gian sẽ cảm thấy cô thiếu chủ kiến, luôn mù quáng nghe theo người khác. Phải đến khi hoàn toàn thấu hiểu cô mới biết, sự mù quáng đó không xuất phát từ yếu đuối mà là từ một loại thiện ý vô hạn dành cho người khác.
Chỉ cần người khác đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ ghi nhớ thật lâu, hơn nữa còn lấy thiện ý lớn hơn để hồi báo lại. Kết quả là có đôi khi cô sẽ làm ra vài chuyện mà người khác thấy có hại, còn cô xem đó chính là lấy đức báo ơn.
Tiếp xúc mấy năm, Phương Tú Bình hiểu rõ con người Cố Chiếu, chợt nghe thấy có đàn ông tự nhiên lại vào nhà cô ở, bà ấy rất lo lắng cô gái nhỏ không có phòng vệ, để người xấu lợi dụng vào nhà.
“Là bạn cấp ba à, con với cậu ta có quen thân không?” Phương Tú Bình hạ giọng, “Không thân thì con phải cẩn thận, buổi tối đi ngủ nhớ phải khóa cửa cho kỹ!”
Cố Chiếu sợ Thẩm Quyết Tinh nghe được, bèn đi sang chỗ khác, cùng lúc hạ giọng nói: “Viện trưởng, cậu ấy không phải người như vậy.”
“Con bé ngốc này! Tri nhân tri diện bất tri tâm, phòng ngừa một chút vẫn hơn, đàn ông là xấu nhất!” Phương Tú Bình mới nói dứt câu, đầu bên kia vang lên hai tiếng ho khan có chủ ý thật vang dội, “Ông ho cái gì mà ho, tôi nói có sai không? Đàn ông mấy người không có chỗ nào tốt!”
“Bà đây là đang quơ đũa cả nắm, công kích nhân sinh…” Bên cạnh bà ấy vang lên một giọng đàn ông trung niên không quá tự tin.
“Úi chà, ông mà còn biết dùng hai cái thành ngữ.”
Thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau, Cố Chiếu hơi xấu hổ: “Con, con sẽ cẩn thận, cô đừng lo lắng.”
Lúc này Phương Tú Bình mới nhớ ra mình đang nghe điện thoại, vội đổi giọng: “Con nhìn đi, đàn ông chỉ biết chọc giận phụ nữ…”
Sau khi Phương Tú Bình dặn dò hồi lâu, Cố Chiếu cúp điện thoại, trùng hợp là lúc cô tắt máy, Thẩm Quyết Tinh cũng vừa kết thúc cuộc gọi, hai người gần như đồng loạt đặt điện thoại xuống.
Căn phòng yên tĩnh, hai người cứ như vậy mà ngẩn ngơ một lúc, sau đó bất giác cùng nhìn về phía đối phương, hai mặt nhìn nhau.
“Ngại quá, đành phải quấy rầy cậu thêm mấy ngày.” Sau một lúc lâu, Thẩm Quyết Tinh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Không sao, không quấy rầy.”
Cố Chiếu mỉm cười, nghĩ thầm, cô không thấy có gì quấy rầy cả.