Dù hôm nay là cuối tuần nhưng đúng 6 giờ Cố Chiếu vẫn thức dậy. Cô nhẹ nhàng đi vào nhà tắm rửa mặt, lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy thân hình cao lớn của Thẩm Quyết Tinh cuộn tròn trên sofa, lông mày nhăn đến thống khổ, dáng vẻ lúc ngủ có vẻ không được an ổn cho lắm.
Chiếc áo bông vốn đắp trên người anh đang rơi trên mặt đất, Cố Chiếu đi qua cẩn thận nhặt lên, muốn đắp lại cho anh, không ngờ lại kinh động đến người đang không quá say giấc.
“Mấy giờ rồi?” Thẩm Quyết Tinh mơ hồ mở mắt ra, giọng nói còn hơi khàn khàn.
“6 giờ. Vẫn còn sớm, cậu ngủ thêm lát nữa đi.” Cố Chiếu giúp anh kéo tấm chăn phết đất lên, nhét vào bên dưới người anh.
Tối hôm qua Thẩm Quyết Tinh chờ đến 2 giờ sáng mới lấy được hành lý của mình, khổ sở đi rửa mặt xong, lúc nằm trên sofa đã là 3 giờ sáng, nhưng vì lạ chỗ nên vẫn mãi nửa tỉnh nửa ngủ, chất lượng giấc ngủ ba tiếng thậm chí còn không bằng nửa tiếng nghỉ trưa mỗi ngày của anh.
Vừa trở mình dự định ngủ tiếp, đúng lúc này, hành lang ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa lẫn tiếng hét vang dội.
“Làm xét nghiệm virus*, mau xuống lầu xếp hàng làm xét nghiệm virus! Tất cả phải mang khẩu trang, khoảng cách hai mét, mau xuống xếp hàng đi!”
(*) Xét nghiệm Axit Nucleic (NAAT) là một trong những dạng xét nghiệm virus được áp dụng rộng rãi hiện nay nhằm phát hiện nguy cơ mắc bệnh Covid-19
Cố Chiếu đứng thẳng người, nhìn về phía cửa phòng, nói với Thẩm Quyết Tinh: “Hay là lát nữa quay về ngủ tiếp được không?”
Bộ còn cách nào khác sao?
Thẩm Quyết Tinh thở dài, xốc chăn lên, ngồi trên sofa, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, anh ôm mặt một hồi, lúc này mới mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Nhóm người xét nghiệm virus xếp hàng ngay ngắn trật tự, kéo dài như một con du long.
Bởi vì thông báo được đưa đến từng tòa nhà một nên hàng đợi không dài lắm, tiến độ cũng nhanh chóng. Từ lúc hai người xuống lầu xếp hàng đến khi xong xuôi trở về nhà, tổng cộng chưa tới mười phút.
Thẩm Quyết Tinh buồn ngủ đến nỗi đầu óc khó chịu, vừa vào cửa liền lao thẳng tới sofa. Cố Chiếu hỏi anh có muốn ăn sáng không, chờ nửa ngày mà không thấy trả lời, cô nhìn về phía sofa mới phát hiện đối phương đã ngủ rồi.
Cô luộc hai quả trứng, lại hâm nóng một ly sữa bò, sau khi ăn sáng, Cố Chiếu dự định làm tổng vệ sinh cuối tuần như thường lệ, nhưng máy giặt nhà cô ở ngoài ban công, mà ban công lại ngay bên cạnh phòng khách, muốn giặt quần áo nhất định sẽ đánh thức Thẩm Quyết Tinh. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định tự giặt tay.
Tối qua lúc Thẩm Quyết Tinh đi tắm đã để quần áo bẩn trong nhà tắm, một chiếc là giặt, hai chiếc cũng là giặt, Cố Chiếu chỉ đơn giản nhét hết vào thau đồ, mang ra sân thượng bên ngoài để giặt cùng với quần áo của mình.
Thời tiết sáng sủa, mặt trời vừa lên, đêm qua trời còn lạnh đến mức phải mặc áo bông, hôm nay đã hoàn toàn là khung cảnh mùa xuân rồi.
Gió nhẹ thổi, tóc mái quét hai bên gò má Cố Chiếu, sợi tóc màu đen bay qua bay lại, tựa như đứa trẻ bướng bỉnh không ngừng gãi ngứa.
Hai tay cô đầy bọt, nắm cũng không nắm được, vén cũng không vén được, chỉ có thể dùng cổ tay gian nan cọ cọ vào tóc. Kiên trì suốt mười phút như vậy, cô thật sự thấy quá phiền, liền rửa sạch xà phòng trên tay rồi tháo dây buộc tóc trên cổ tay xuống, cột tóc mái trên trán thành một chỏm nhỏ chỉa thẳng lên trời.
Vết bớt vốn bị che khuất hoàn toàn lộ ra, không biết do tuổi lớn hay là do mấy năm nay tiếp xúc với tia tử ngoại nhiều, vết bớt vốn màu hồng nhạt trên trán Cố Chiếu lại có xu thế đậm lên, thoạt nhìn trông như một đóa hoa điểm trang trên mặt, rất bắt mắt trên làn da của cô.
Sau khi giặt sạch quần áo, cô giũ đồ ra, treo một loạt trên dây phơi đồ, Cố Chiếu nhìn quần áo được mình giặt sạch sẽ như đồ mới, mặt lộ ra sự vui vẻ.
Lau mồ hôi trên trán, thấy đã hơn 8 giờ, đến lão lãnh đạo cũng phải tỉnh rồi, cô liền quay về phòng ngủ cầm di động gọi cho viện trưởng viện dưỡng lão.
Khi Phương Tú Bình nhận điện thoại, bà ấy đã thức dậy đúng như Cố Chiếu nghĩ, còn đang ngồi trên bàn cơm ăn sáng cùng với chồng mình.
“Tiểu Chiếu à, có chuyện gì vậy?” Bà ấy thấy kỳ lạ, sao Cố Chiếu lại gọi điện cho mình vào giờ này.
Cố Chiếu kể lại tình huống bên mình, ý nói có thể mình chỉ cần cách ly 48 tiếng, nhưng cũng có thể phải cách ly lâu hơn.
“À à, không sao đâu không sao đâu, vậy con cứ ở nhà làm việc đi, không cần phải gấp gáp tới đây, an toàn là trên hết.”
Phương Tú Bình năm nay 48 tuổi, quản lý một viện dưỡng lão nhỏ hơn 300 giường, hành nghề đã hơn hai mươi năm. Ngành này của bọn họ không yêu cầu chuyện gì khác ngoài thận trọng, mọi chuyện đều phải tỉ mỉ cẩn thận, qua loa một chút cũng không được. Gần đây virus biến chủng hoành hành, các khu vực đều có ca nhiễm, bà ấy không dám lơ là cảnh giác, bởi ai cũng biết nhóm người mắc Covid nặng nhất chủ yếu là người cao tuổi.
Viện dưỡng lão có ba nhân viên tài vụ, ngoài Cố Chiếu ra còn hai vị tài vụ lớn tuổi khác. Công việc của cô chủ yếu là làm lương và đóng bảo hiểm xã hội cho nhân viên, sau đó hỗ trợ một tài vụ khác làm vài việc trên máy tính, công việc mỗi ngày đều rất nhàn hạ. Cho nên dù cô có làm việc tại nhà cũng không ảnh hưởng nhiều.
“Nếu sau 48 giờ khu dân cư chỗ con có gỡ phong tỏa cũng đừng vội đi làm, ở nhà chờ thêm hai ngày để quan sát đi.” Phương Tú Bình không yên tâm lắm, cuối cùng, bà ấy cho Cố Chiếu nghỉ thêm hai ngày để đảm bảo hơn.
“Vâng ạ.”
“Con tự chăm sóc bản thân nhé, ở một mình có gì khó khăn nhớ gọi người tới giúp, đừng tự mình gánh vác, có biết chưa?” Phương Tú Bình biết gia cảnh của Cố Chiếu, có đôi khi bà ấy rất đau lòng cho cô Bé Ngoan ngoãn trầm tĩnh này. Ông trời thật sự không công bằng, có người vừa sinh ra đã được yêu thương bao bọc, có người lại chỉ có thể đánh đi những gì quý giá nhất. Con cái nhà bà ấy cũng là một cô nương, bằng không bà ấy thật sự rất muốn dắt mối tơ hồng.
“Vâng, con biết rồi, cô cũng cẩn thận một chút.” Cố Chiếu hơi cong khóe môi, mỉm cười thẹn thùng.
Sau khi cúp điện thoại, thấy Thẩm Quyết Tinh vẫn còn đang ngủ trong phòng khách, Cố Chiếu rụt đầu vào, mở laptop mình của mình ra, sau đó trịnh trọng gõ mấy chữ vào thanh tìm kiếm: “Cách nấu món ăn gia đình”, “Bí quyết nấu ăn gia đình”, “Mười món ăn gia đình được yêu thích nhất”.
Hiện giờ Cố Chiếu quả thực đang sống một mình, nhưng mới ba năm trước vẫn là bà nội cô chăm lo cuộc sống hàng ngày. Bà nội Cố Chiếu là một cụ bà nóng tính, vừa nghe tiếng gió đã hô mưa, tay chân nhanh nhẹn, đừng nói đến giặt quần áo nấu cơm, Cố Chiếu chỉ rửa cái chén bà ấy cũng ngại cháu gái mình chậm rì rì xài hao nước, liền đẩy cô đứng sang một bên.
Sau đó bà nội không còn nữa, Cố Chiếu bắt đầu cuộc sống một mình, ăn uống cũng không để ý lắm, thường kết hợp những thứ kỳ lạ lại với nhau, nấu chín là được, không quan trọng hương vị. Nói cách khác, cô không giỏi nấu ăn. Hoặc nói khác hơn là cô không biết nấu cơm nhà.
Nghiên cứu công thức cả buổi, Cố Chiếu bước đầu có chút tự tin. Cô đột nhiên đứng phắt dậy, cảm thấy bản thân có thể thành thạo, mở cửa phòng lao thẳng xuống bếp.
Cũng may mấy ngày trước cô vừa mua một ít rau dưa và thịt dễ bảo quản, bây giờ trong tủ lạnh cái gì cũng có, bằng không có muốn trổ tài nấu nướng cũng chỉ đành không bột đố gột nên hồ.
Gọt vỏ khoai tây, xắt sợi nhỏ, làm nóng chảo rồi đổ dầu.
Cảm thấy đã đủ nóng, Cố Chiếu đổ khoai tây vào chảo dầu, xèo một tiếng, khói dầu bốc lên nghi ngút, có lẽ cô đã để chảo quá nóng.
Lúc này cô cũng không hoảng, thong dong đổ thêm một ít nước máy, sau đó nhanh chóng xào khoai tây.
Cô cũng không biết xào tới mức nào thì vừa, mắt thấy sợi khoai tây sắp bị xào nát bèn vội bỏ thêm ớt khô và tỏi.
Vừa cho ớt cay vào thì khói bốc lên dễ làm sặc, cô vừa ho khan vừa xào khoai, nước mắt chảy ra.
Tắt bếp, cô bày khoai tây ra đĩa, mắt cay chớp chớp, đột nhiên nhớ ra mình quên thêm muối và giấm trắng.
Thêm ở trên chảo hay thêm trên đĩa chắc cũng như nhau thôi nhỉ? Nghĩ vậy, cô không hâm nóng lại, trực tiếp bỏ thêm chút muối vào khoai tây sợi rồi trộn đều, ngay khi cô chuẩn bị đổ giấm trắng thì sự cố đã xảy ra.
“Cậu đang làm gì thế?”
Giọng nam đột ngột vang lên phía sau làm cô giật mình, cái giật mình này khiến cô đổ hết nửa chai giấm vào đĩa. Dù đã nhanh tay dựng thẳng chai giấm lại nhưng lượng “nước sốt” sắp tràn ra khỏi đĩa vẫn khiến người ta cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Cố Chiếu sững sờ hai giây, sau đó tuyệt vọng nhắm mắt đậy nắp chai lại, cố chắt hết “nước sốt” ra khỏi khoai tây xào chua cay để cứu vãn một chút.
“Cậu dậy rồi à.” Cô bưng đĩa quay đầu lại nhìn Thẩm Quyết Tinh, lộ ra nụ cười chột dạ, “Tôi đang nấu cơm, cậu… cậu có muốn ngủ thêm chút nữa không? Chắc phải một lúc nữa mới ăn cơm được.”
Cô bưng đĩa khoai tây sợi không rõ mùi vị đi ngang qua Thẩm Quyết Tinh, đđặt lên bàn ăn.
“Nấu cơm?” Bầu không khí tràn ngập khói cay sặc sụa, Thẩm Quyết Tinh quay mặt đi, không kìm được hắt xì một cái. Anh nhanh bước vào phòng bếp, nhìn nhìn mấy cái nút trên máy hút khói kiểu cũ, nhấn vào phím Bật/Tắt một cách chuẩn xác.
Máy hút khói lập tức hoạt động, phát ra tiếng ồn thật lớn, đám khói cay mũi trong phòng bếp cũng theo đó mà biến mất không ít.
“Có ai nấu ăn mà không bật máy hút khói không?” Anh nhìn về phía Cố Chiếu.
Đến lúc này Cố Chiếu mới nhận ra mình đã làm sai ngay từ đầu rồi, quên mất bước quan trọng nhất.
Cô rũ mắt, có chút lúng túng mà đứng đó, đôi tay cũng không biết nên đặt đâu.
“Tôi… Tôi…”
Thẩm Quyết Tinh nhìn Cố Chiếu trước mắt, trên người đeo cái tạp dề, trên đầu có bím tóc chỉ lên trời kỳ lạ, đeo một cặp kính gọng đen che khuất nửa khuôn mặt, mặt cắt không còn hột máu, tay chân mỏng manh gầy yếu như bị suy dinh dưỡng, chỉ cần âm thanh bên ngoài lớn một chút là cô bắt đầu kinh hoảng thất thố. Không hiểu sao lại khiến anh nhớ đến con chihuahua của chị họ mình.
Chihuahua có đôi mắt to to, đầu tròn tròn, thân mình nho nhỏ, thường xuyên được chị họ bế trên tay mang theo khắp nơi. Cho dù mỗi năm ăn tết đều thấy mặt nó, dù anh không hề ác ý nhưng chỉ cần nó vừa thấy anh là sợ tới mức run bần bật.
Chị họ anh nói loại chó này chính là như vậy, trừ chủ ra thì thấy ai cũng sợ.
“Tôi không có mắng cậu, cậu run cái gì?” Thẩm Quyết Tinh nói, đột nhiên nhận ra giọng điệu mình vô thức gắt gỏng lên, thấy hơi ảo não, ạnh vội vàng điều chỉnh, “Xin lỗi, có lẽ mới ngủ dậy nên tôi hơi cáu kỉnh. Cậu cứ tiếp tục đi, tôi đi rửa mặt.”
Sau khi nghe tiếng đóng cửa nhà tắm, Cố Chiếu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lối đi không còn bóng người mới nhẹ nhõm thở ra.
Sau đó cô lấy ra hai cái nồi, một cái dùng để nấu tôm với đậu phụ, một cái dùng để hầm canh sườn.
Khi Thẩm Quyết Tinh từ phòng tắm bước ra lần nữa, món đậu phụ nấu tôm đã ở trên bàn, trên bếp chỉ còn lại nồi canh sườn đang hầm, chỏm tóc trên trán Cố Chiếu cũng đã tháo ra.
“Cậu có thấy bộ quần áo tôi thay tối qua không? Tôi để trong phòng tắm.” Hôm qua muộn quá, Thẩm Quyết Tinh lại không biết máy sấy để đâu nên không gội đầu, để một đầu đầy keo xịt tóc đi ngủ, vừa nãy mới đứng dưới vòi nước gội đầu, định tiện tay giặt luôn cả quần áo, nhưng tìm mãi không thấy quần áo bẩn của mình đâu.
“Có thấy…” Cố Chiếu quay đầu, nháy mắt suýt bị hào quang sáng chói của Thẩm Quyết Tinh chiếu cho không mở nổi mắt.
Thẩm Quyết Tinh mặc chiếc áo thun oversize màu xám, mái tóc mới vừa gội còn ướt dầm dề đang nhỏ nước, ngũ quan rõ nét mang theo ánh nước khiến anh bớt đi vài phần chững chạc, tăng thêm vài phần tươi trẻ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Vậy thì, quần áo đâu?” Thẩm Quyết Tinh lau tóc, kiên nhẫn hỏi.
Cố Chiếu lấy lại tinh thần, ngó mắt ra phía sau anh: “Tôi đã giặt sạch phơi lên rồi.”
Động tác lau tóc của Thẩm Quyết Tinh khựng lại, nếu anh nhớ không lầm, trong đống quần áo đó, ngoại trừ áo sơ mi và quần tây, còn có cả quần lót và tất của anh.
“Giặt hết à?”
“Ừ.”
Thẩm Quyết Tinh buông khăn lông xuống, bất lực không nói nên lời. Đương nhiên anh biết tình cảm Cố Chiếu dành cho mình, ttừ lúc gặp lại cô ngoài cửa sảnh tiệc tối qua, anh đã biết. Trong quá trình trưởng thành, anh đã gặp quá nhiều ánh mắt như vậy, Cố Chiếu cũng không có gì đặc biệt.
Cố Chiếu vẫn là Cố Chiếu của bảy năm trước, Thẩm Quyết Tinh cũng vẫn là Thẩm Quyết Tinh của bảy năm trước. Năm đó, khi phát hiện ra tình cảm của Cố Chiếu, anh đã cự tuyệt cô không chút do dự, bây giờ cũng không có ý định tiếp nhận.
“Cảm ơn.” Thẩm Quyết Tinh lạnh nhạt nói, “Nhưng lần sau không cần giặt cho tôi, để tôi tự làm là được.”
Đối mặt với giọng điệu lạnh lùng rất rõ ràng của đối phương, Cố Chiếu biết bản thân lại làm ra chuyện anh không thích rồi.
“…Được.” Cô quay đi đưa lưng về phía Thẩm Quyết Tinh, không để anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình.