Nước pha trà trong ấm sôi lên ùng ục, Cố Chiếu liếc mắt nhìn Thẩm Quyết Tinh đang gọi điện thoại ngoài sân thượng, lại cho một ít lá trà vào trong cốc. Đổ trà ra mới nhớ trà phải uống lúc sáng sớm, buổi tối uống trà sẽ khó ngủ. Vậy là cô lại đổ lá trà ngược vào trong vại trà, cuối cùng chỉ rót một ly nước nóng đặt lên bàn.
Lúc Thương Minh Viễn nhận được điện thoại của Thẩm Quyết Tinh, cậu ta đang nằm trên giường sắp tiến vào mộng đẹp. Vốn còn tưởng quá nửa đêm mà Thẩm Quyết Tinh gọi tới chắc chắn là vì công việc, cậu ta nào dám chậm trễ, lập tức nhận điện thoại không chút nghĩ ngợi, kết quả đối phương im lặng một hồi rồi nhờ cậu ta sang nhà lấy quần áo.
“Cái gì, anh bị phong tỏa trong khu dân cư của người khác?” Thương Minh Viễn vừa thấy ly kỳ vừa thấy buồn cười, “Khu dân cư của ai vậy, khách hàng à?”
Thương Minh Viễn không biết hôm nay Thẩm Quyết Tinh đi họp lớp, chỉ nghĩ đối phương vẫn như mọi khi, đêm hôm khuya khoắt còn ngồi nhìn chằm chằm vào phương án thi công.
“Không phải, là một … người bạn.” Thẩm Quyết Tinh vỗ vỗ trán, lơ đãng nhìn vào trong nhà.
Cố Chiếu ngồi trên ghế sofa đơn, đầu gối khép chặt, hai tay đặt trên đầu gối, im lặng nhìn chằm chằm cốc nước trắng trước mặt đến đờ đẫn.
Theo bản năng, Thẩm Quyết Tinh thở dài một hơi, nói: “Lát nữa tôi gửi mật mã khóa điện tử nhà tôi cho cậu, cậu tùy tiện lấy giúp tôi hai bộ quần áo, mang luôn máy tính qua đây. Vali ở trong ngăn tủ, mật mã là ba số 0, à, nhớ lấy cả bàn chải đánh răng và khăn tắm...”
Ban công nhà Cố Chiếu có một khoảng sân rộng, nóc nhà của hộ lầu dưới cũng là sân thượng nhà cô. Có thể thấy sân thượng ngày xưa từng rất phồn vinh, góc sân còn nhiều chậu hoa, cặp mé tường cũng có máng hoa bằng xi măng. Nhưng có lẽ do mấy năm nay thiếu chăm sóc, mấy chậu hoa trống rỗng, bên trong máng hoa cũng toàn cỏ dại.
Thẩm Quyết Tinh đứng bên ngoài hút hết một điếu thuốc rồi mới quay vào nhà, khi trở lại thấy Cố Chiếu vẫn còn duy trì nguyên trạng thái, giống như đã tiến vào nhập định.
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Thẩm Quyết Tinh nhướn mày , giọng pha chút mệt mỏi.
Cố Chiếu ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nói: “Nhà tôi chỉ có một cái chăn mùa đông.”
Lông mày Thẩm Quyết Tinh còn chưa kịp hạ xuống đã nhíu lại: “Không sao, cứ đưa tôi cái thảm, tôi sẽ ngủ tạm trên sofa hai đêm.”
Cố Chiếu đứng lên, nhìn thân hình cao lớn của anh, lại nhìn nhìn cái sofa sụp đổ cũ nát nhà mình…
Chiếc sofa này đã phục dịch nhà Cố Chiếu từ lúc cô mới có ý thức, ít nhất cũng đã hơn hai mươi tuổi, một mình cô nằm thì không sao, nhưng bắt khung xương yếu ớt của nó đỡ thân hình cao hơn 1m8 của Thẩm Quyết Tinh thì cũng làm khó nó quá rồi.
“Hay là cậu ngủ giường đi, tôi ngủ sofa.” Cố Chiếu đề nghị.
“Tôi ngủ sofa, cậu ngủ giường của cậu.” Thẩm Quyết Tinh không cho cô đường thương lượng.
Anh về nước khởi nghiệp, mọi thứ bắt đầu từ con số không, anh vốn quen với việc là người đưa ra quyết định cuối cùng, cũng đã quen phân tích tình hình và đưa ra giải pháp tối ưu ngay tức thì. Trong mắt của anh, ai ngủ giường ai ngủ sofa căn bản là chuyện không cần phải bàn luận ở đây.
Về tình về lý, anh không thể ngủ giường rồi bắt một cô gái như Cố Chiếu ngủ trên sofa.
Nhưng hiển nhiên Cố Chiếu không nghĩ vậy, cô có một sự cố chấp kỳ lạ muốn Thẩm Quyết Tinh phải ngủ giường
“Không, cậu ngủ giường, tôi ngủ sofa.” Cô lặp lại lần nữa.
“Cậu, ngủ giường! Tôi, ngủ sofa!” Thẩm Quyết Tinh cũng nhắc lại lần nữa.
Rõ ràng bọn họ đang thương lượng một chuyện rất đỗi bình thường, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh đứng đối diện nhau, một cao một thấp lại vô cớ sinh ra cảm giác cấp bách giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.
Cố Chiếu lắc đầu: “Cậu ngủ giường, tôi ngủ sofa.”
Lông mày Thẩm Quyết Tinh nhíu lại thật chặt: “Cậu là máy nhắc lại à? Tôi đã nói tôi ngủ sofa, cậu có thấy phiền không?”
Còn tiếp tục như vậy anh thật sự sẽ nổi giận. Cố Chiếu không muốn Thẩm Quyết Tinh tức giận, đêm nay anh đã tức giận đủ nhiều rồi, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ chủ trương của mình.
Cô buồn rầu nhìn lão sofa nhà mình, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp vẹn cả đôi đường: “Hay là… ngủ chung đi?”
Thẩm Quyết Tinh: “…”
Anh híp híp mắt: “Cậu nói gì?”
Cố Chiếu nói: “Chúng ta ngủ chung đi, giường của tôi là giường đôi, cậu ngủ một bên, tôi ngủ một bên, như vậy đều có chăn để đắp. Thấy sao hả?”
Không phải Cố Chiếu không có phòng bị nam nữ, nhưng công bằng mà nói, Thẩm Quyết Tinh sẽ làm gì cô? Cho dù cô có đứng trần truồng trước mặt anh, e là anh cũng chỉ quay mặt đi, hỏi cô có bị bệnh thần kinh không.
Môi Thẩm Quyết Tinh giật giật, cũng thực sự muốn hỏi cô có bị bệnh thần kinh không, làm gì có cô gái nào tự động đề nghị ngủ chung với đàn ông? Nhưng ngẫm lại, mấy cô gái khác có thể không như vậy, nhưng Cố Chiếu thì… Việc này nếu xét theo con người Cố Chiếu, anh còn cảm thấy rất hợp lý.
Đầu óc vang lên tiếng ù ù, Thẩm Quyết Tinh tức giận đến bật cười: “Chẳng ra làm sao.”
Anh ngồi xuống sofa, dang rộng hai tay, chặt chẽ bá chiếm toàn bộ ghế sofa, không định tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, “Thôi được rồi, đừng nói nữa, từ giờ trở đi đây là địa bàn của tôi, đừng hòng khiến tôi dịch khỏi đây.”
Cố Chiếu thấy biện pháp vẹn toàn mà mình vắt não nghĩ ra bị anh phủ quyết, không nguyện ý cau mày, nhưng cô cũng biết chuyện này khó mà thay đổi được nữa, lập tức ngừng thuyết phục anh. Cô quay vào trong phòng, mang ra một chiếc chăn mỏng đặt lên ghế sofa đơn không có ai ngồi.
“Ban đêm nếu cậu thấy lạnh thì đắp cái này vào.” Nói xong, Cố Chiếu đặt cái áo khoác dày của mình lên trên chiếc chăn mỏng.
Thẩm Quyết Tinh thầm nghĩ trời ban đêm chắc cũng không lạnh lắm, đã vào xuân rồi, hai ngày nay mặc dù nhiệt độ hơi xuống thấp nhưng ban đêm cũng chỉ mười lăm mười sáu độ, đôi khi nửa đêm anh nóng nực còn thò chân ra khỏi chăn.
“Cảm ơn, hai ngày này đành quấy rầy cậu.” Anh nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Cậu nghỉ ngơi đi, bạn của tôi có lẽ còn lâu mới đến.”
Cố Chiếu gật đầu, đặt xâu chìa khóa của mình đặt trên bàn trà, cũng nói cho anh biết cái nào là chìa khóa cửa hành lang, cái nào là chìa khóa cổng lớn.
“Bên ngoài sân thượng không có đèn, ban đêm rất tối, cậu đi ra nhớ cẩn thận một chút.”
Cố Chiếu dặn dò xong thì vào phòng tắm rửa mặt qua loa, lúc trở ra nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đang lướt di động trên sofa. Cô mới uống rượu nên hiện giờ rất buồn ngủ, cô dụi dụi mắt đi về phòng ngủ của mình.
Cố Chiếu rất lâu rồi không mơ thấy những chuyện hồi đi học, nhưng không biết có phải vì hôm nay gặp lại bạn học cũ hay không, tối đó cô mơ thấy mình quay về lớp học cấp ba.
Lúc Cố Chiếu còn rất nhỏ, ba mẹ cô bất hạnh qua đời trong một vụ tai nạn thảm khốc. Trong trí nhớ cô, ba mẹ chỉ là hai cái bóng mơ hồ có mang theo vầng sáng, người thật sự đóng vai trò “ba mẹ” trong quá trình trưởng thành của cô thật ra là ông bà nội.
Từ nhỏ đến lớn, cô không hòa nhập được với bạn bè đồng trang lứa, mọi người đều chê cô quái gở, u ám, cười nhạo vết bớt của cô, không muốn làm bạn với cô. Có những người thậm chí còn lấy bắt nạt cô làm niềm vui. Mặc dù khi lên cấp ba, chuyện này đã giảm đi rất nhiều, ít nhất… cũng không còn ai đi viết mấy chữ ác độc như “đi chết đi” lên bàn học cô nữa, nhưng cô vẫn không có bạn bè.
Không có bạn cũng chẳng sao cả, bởi vì chưa từng có bạn nên cũng không biết “cô độc” là gì.
Cô đi học một mình, ăn cơm một mình, lặng lẽ nhìn người khác nói cười vui vẻ cũng không thấy mình thiếu thốn gì.
Mãi cho đến khi… Thẩm Quyết Tinh xuất hiện.
Quả bóng rổ nện xuống ngay bên cạnh Cố Chiếu, cô vốn đang nép vào tường, mặt úp xuống đầu gối, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, có trúng cậu không?” Một thiếu niên mặc đồ thể dục đang lau mồ hôi, từ xa chạy đến.
Ngũ quan của anh vừa có nét nhu hoà của thiếu niên vừa có sự sâu lắng của người trưởng thành, kết hợp lại đẹp trai đến mức dù có ném anh vào biển người mênh mông cũng khó mà nhầm lẫn.
Khi người kia còn cách Cố Chiếu khoảng 10 mét, cô nhận ra đó chính là Thẩm Quyết Tinh.
“Không có.” Cô yếu ớt nói, co chân lại.
Thẩm Quyết Tinh nhặt quả bóng rổ trên mặt đất, ngờ vực đánh giá Cố Chiếu, thấy sắc mặt cô trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, bèn hỏi: “Cậu thấy khó chịu à?”
Cố Chiếu lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô tưởng mình ảnh hưởng đến việc hơi bóng của Thẩm Quyết Tinh và các bạn, bèn lảo đảo dựa tường đứng dậy, muốn đổi chỗ khác để ngồi.
“Này, đợi đã!” Thẩm Quyết Tinh gọi cô từ phía sau.
Cố Chiếu cong lưng, chần chờ xoay người lại, vừa đúng lúc bắt được cái áo khoác Thẩm Quyết Tinh ném qua.
“Thấy không khỏe thì đến phòng y tế đi, đừng cố chịu nữa.” Thẩm Quyết Tinh ẩn ý liếc nhìn chỗ Cố Chiếu vừa ngồi, nói xong liền quay người ôm bóng trở lại sân.
Cố Chiếu ngơ ngác ôm áo khoác, theo tầm mắt của anh, cô nhìn thấy trên mặt đất có một vệt máu đỏ nhàn nhạt. Cô lập tức hiểu được vì sao Thẩm Quyết Tinh muốn đưa áo khoác cho mình, cả người quẫn bách không thôi, tự nhìn về phía sau, quả nhiên phát hiện sau quần đã thấm một mảng đỏ lớn.
Cả buổi chiều hôm đó, cô trốn trong phòng y tế không dám gặp ai, tan học cũng chờ người khác về hết mới dám đi về nhà. Ít nhiều nhờ có áo khoác của Thẩm Quyết Tinh mà cô không đến mức trở thành tiêu điểm trên đường.
Vừa về đến nhà, bà nội cô liếc mắt cái đã nhận ra chiếc áo khoác thùng thình quá cỡ này không phải áo của cô.
Cố Chiếu giải thích mọi chuyện với bà nội, bà nội vừa mắng cô đầu óc để đâu, vừa cẩn thận giặt sạch áo khoác cho Thẩm Quyết Tinh rồi phơi nó trên sân thượng chỗ đón nắng mặt trời.
“Tên nhóc này cũng được đấy, ngày mai đến trường Tiểu Chiếu cháu nhớ phải cảm ơn người ta.”
Ngày hôm sau, bà nội bỏ chiếc áo khoác đã khô vào túi, khi Cố Chiếu ra cửa bà còn nhét hộp bánh linh lăng* vào tay cô. ( truyện trên app T𝕪T )
(*) Bánh linh lăng: một loại bánh làm từ bột nếp trộn với lá linh lăng tươi xắt nhỏ, chiên lên.
“Bánh này bà mới chiên lúc sáng, cháu cầm theo đưa tên nhóc kia ăn đi.”
Cố Chiếu vâng lời nhận chiếc túi và hộp bánh linh lăng, miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại không nghĩ Thẩm Quyết Tinh sẽ nhận quà cảm ơn của mình.
Mặc dù Thẩm Quyết Tinh không đến mức né tránh cô như những bạn khác nhưng cũng không giao tiếp gì nhiều, học cùng lớp nửa năm, hôm qua là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện.
Cho cô mượn áo khoác là một chuyện, nhận đồ ăn của cô lại là chuyện khác, nếu như bị người khác nhìn thấy, rồi thêm mắm thêm muối lan truyền thì anh cũng gặp phiền phức.
Để cho công bằng, chỗ ngồi trong lớp Cố Chiếu được thay đổi định kỳ, hàng trước và hàng sau sẽ đổi cho nhau, ngoài ra cô giáo Lý cũng sẽ căn cứ tình hình từng cá nhân mà cố ý xếp chỗ.
Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu vốn không ngồi cùng nhau, buổi sáng tự học hôm nay hàng phía trước bị đổi với hàng phía sau, đổi tới đổi lui, đổi đến khi anh ngồi ở sau lưng Cố Chiếu, còn lớp trưởng Sở Viên Nguyên thì đổi sang ngồi bên cạnh cô.
Cô giáo Lý đổi chỗ xong còn dặn riêng hai người bọn họ: “Hai em là học sinh đứng nhất và đứng thứ hai trong lớp, ngày thường hãy giúp đỡ các bạn học tập khó khăn, phải chủ động hỗ trợ các bạn ấy, có hiểu chưa?”
Tuy cô giáo Lý không nói thẳng ra nhưng ánh mắt mọi người đều đổ dồn về chỗ ngồi bên cạnh hai bọn họ. Cố Chiếu cảm nhận được sự chú ý của mọi người, càng cúi đầu thấp hơn.
Sau tiết thể dục buổi sáng, Cố Chiếu thấy không ai chú ý bèn lấy túi áo khoác ra trả cho Thẩm Quyết Tinh, cô lén đưa dưới gầm bàn như ăn trộm.
Thẩm Quyết Tinh vốn đang nằm trên bàn nghỉ ngơi, cảm giác chân bị thứ gì đó chạm vào, mở mắt ra liền phát hiện một chiếc túi đựng áo khoác. Trong túi còn có hộp cơm dùng một lần, bên trong đựng đầy thứ gì đó tròn tròn xanh xanh.
“Cái gì vậy?” Anh nhận lấy áo khoác từ bên dưới, ngẩng đầu hỏi Cố Chiếu.
Cố Chiếu tưởng anh ngủ đến hồ đồ, bèn nhắc nhở: “Áo khoác của cậu.”
“Tôi biết, tôi đang hỏi…” Thẩm Quyết Tinh cầm hộp bánh linh lăng quơ quơ trước mặt Cố Chiếu, “Đây là cái gì?”
Lúc này Cố Chiếu mới phát hiện mình đã quên lấy hộp bánh ra khỏi túi, vội vàng nhỏ giọng giải thích: “À, đây là… đây là bánh linh lăng bà nội tôi làm để cảm ơn cậu.”
“Bánh linh lăng?” Dường như đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết Tinh nghe đến món này, lúc phát âm ba chữ đó cũng thấy hơi lạ lẫm.
Không hề có chút khinh thường nào như Cố Chiếu tưởng tượng, cũng không có vẻ chán ghét, Thẩm Quyết Tinh thản nhiên mở nắp nhựa, cầm lấy một miếng bánh linh lăng màu xanh đã ráo dầu, cắn một miếng to.
“Vừa hay hôm nay tôi dậy muộn, vẫn chưa ăn sáng, thay tôi cảm ơn bà nội của cậu.”
Thẩm Quyết Tinh chỉ ăn một cái, còn lại nhét hết vào ngăn bàn. Thật ra Cố Chiếu biết bánh này không hợp khẩu vị của anh. Ngay lúc anh há miệng cắn vào còn vô thức nhíu mày lại, cô đã nhìn thấy. Nhưng anh vẫn ăn hết một cái bánh ngon lành, còn khen bà nội cô làm rất ngon.
Cố Chiếu biết đây không phải là chuyện gì to tát đến mức phải nói “cảm ơn” với anh, nhưng trong khoảng khắc đó, từ đáy lòng cô dâng lên một cảm giác biết ơn mãnh liệt, còn hơn cả lúc nhận được áo khoác từ Thẩm Quyết Tinh.