Cửa sổ xe mở ra, Tống Giảo Mộng bật lửa châm một điếu thuốc, từ từ nhả khói ra ngoài cửa sổ. Gió đêm thổi qua mái tóc, lướt qua đôi mắt xinh đẹp, cô vén tóc ra sau tai, nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”
Mười phút trước, cô và tên đầu heo hắt rượu lẫn nhau, cảnh tượng hỗn loạn một hồi, trong lòng cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đêm nay mình sẽ không tử tế. Cấp trên thét lên chói tai, tên đối diện tức giận mắng mỏ, đúng lúc này Thẩm Toàn Chương xuất hiện.
Lần xuất hiện này cũng giống giống hệt bữa cơm bốn người lần trước, hoàn toàn không thể hiểu nổi, nhưng trong nháy mắt anh ta đã khiến cho tên đầu heo ngậm miệng lại.
“Hồ tổng, thật trùng hợp.” Thẩm Toàn Chương chưa nói đã đi đến bắt lấy tay đối phương, giọng điệu rất đạo đức giả, “Tôi nghe Mộng Mộng nói hôm nay em ấy ăn tối ở đây, vừa hay tôi có hẹn bàn công việc với người khác, liền muốn tới đây xem một chút, không ngờ lại là người quen.”
“Mộng Mộng?” Tên đầu heo kinh ngạc mất bình tĩnh mà nhìn Tống Giảo Mộng, lại nhìn sang Thẩm Toàn Chương, “Đây là bạn gái cậu?”
Thẩm Toàn Chương gật đầu: “Đúng vậy, đây là bạn gái tôi.”
Vớ vẩn.
Tống Giảo Mộng thầm mắng trong lòng, nhưng nháy mắt cô ấy đi đến móc lấy cánh tay Thẩm Toàn Chương: “Honey, hóa ra hai người có quen biết.”
Khuôn mặt Hồ Hưng giật giật, biểu tình rất khó coi.
“Tôi thấy đêm nay Hồ tổng và bạn gái tôi có chút chuyện hiểu lầm. Mọi người đều là chỗ quen biết đã lâu, Hồ tổng nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện lần này nhé.” Thẩm Toàn Chương nói chuyện khách khí nhưng giọng lại rất trầm, mang theo một áp lực vô hình.
Hồ Hưng là người đuối lý trước, đối phương còn bắt cho cái thang leo xuống, làm gì có chuyện không biết đạo lý.
“Hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Xin lỗi em dâu, tôi đây tự phạt ba ly, xin em dâu đừng giận.” Nói xong còn giả mù sa mưa muốn rót rượu cho chính mình.
“Rượu thì thôi đi.” Thẩm Toàn Chương ngăn ông ta lại, “Tôi đưa người đi, chắc không sao đâu nhỉ?”
Hồ Hưng lập tức làm tư thế cung tiễn bọn họ.
Tống Giảo Mộng nhìn tên cấp trên vô dụng của mình, tuy đối phương không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng liên tục bày ra vẻ mặt dè dặt bảo cô mau đi khỏi đây.
Ấm áp rơi trên đầu vai, Tống Giảo Mộng bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện là Thẩm Toàn Chương cởi áo khoác tây trang khoác lên trên người cô.
Cứ như vậy, cô đột ngột bị Thẩm Toàn Chương đưa đi khỏi bữa ăn, đưa lên xe, hiện giờ bọn họ đang trên đường về nhà.
“Hồ Hưng và công ty tôi có rất nhiều nghiệp vụ qua lại, em không cần lo lắng hắn ta sẽ làm gì em. Tên đó nhìn thì dọa người, thật ra chỉ là con hổ giấy.”
Ở trên bàn cơm mà có thể làm ra chuyện ép rượu phụ nữ, kẻ thấp hèn cũng chỉ mãi có như vậy. Nếu nói lúc trước Thẩm Toàn Chương có hơi chướng mắt Hồ Hưng thì hiện tại trong mắt anh ta, tên đó chẳng khác gì rác rưởi.
“Tôi sợ ông ta?” Tống Giảo Mộng cười nhạo, “Cùng lắm thì nghỉ việc, tôi không có nhà, không vay nợ không con cái, sợ hắn cái con khỉ.”
“Chỉ vì một kẻ như vậy mà vứt bỏ sự nghiệp mình dốc sức nỗ lực, rất không đáng.”
Tống Giảo Mộng nghe đến đó thì trầm mặc. Theo động tác nhả khói mà thở dài, cô tự giễu cười: “Sự nghiệp gì? Sự nghiệp tiếp rượu sao?”
Bởi vì vẻ ngoài cô xinh đẹp, mỗi lần công ty có tiệc chiêu đãi thương vụ, cấp trên luôn muốn dẫn cô theo. Nhiều lần như vậy, đồng nghiệp bắt đầu khua môi múa mép, nói cô cùng lắm chỉ là cái bình hoa trong bộ phận của bọn họ. Cô làm tốt không ai để ý; cô phạm sai lầm một cái thì chính là nhờ mặt mà trèo cao.
Gương mặt này mang đến cho cô không ít thứ tốt, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền phức.
“Em biết tôi không phải có ý đó.” Thẩm Toàn Chương nhìn phía trước, nhẹ giọng nói.
Tống Giảo Mộng nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, không nói nữa.
Đưa Tống Giảo Mộng về đến dưới lầu chung cư, trước khi đi Thẩm Toàn Chương còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói cô cần trợ giúp thì cứ gọi điện thoại cho mình.
Tống Giảo Mộng đứng trước cổng lớn chung cư nhìn Thẩm Toàn Chương lái xe rời đi, liếc mắt nhìn tờ danh thiếp trên tay, ném vào trong túi xách của mình.
Còn tưởng lão đàn ông này sẽ hiệp ân báo đáp, muốn lên lầu uống trà, không ngờ lại sảng khoái rời đi như vậy.
Kéo lấy áo khoác trên người, Tống Giảo Mộng dẫm lên giày cao gót, xoay người bước lên lầu.
Cố Chiếu vẻ mặt uể oải làm hóa đơn hoàn trả, cô đã bấm máy tính mấy lần nhưng mỗi lần lại tính ra một số tiền khác nhau.
Lâm Mẫn Thanh ngồi ở đối diện, thấy quầng mắt cô thâm đen, còn liên tục ngáp ngắn ngáp dài, cô ấy bèn hỏi: “Tối hôm qua mấy giờ em đi ngủ, sao lại trông thế này?”
Cố Chiếu ngừng công việc trên tay, đứng dậy đi rót cốc nước ấm, nghe vậy mới hữu khí vô lực trả lời: “10 giờ đã đi ngủ rồi, nhưng người thuê nhà mới ở đối diện ồn ào quá, ồn đến mức cả đêm em không ngủ được.”
Tuần trước bà cụ Lý đã dọn đi, khách thuê mới mau chóng dọn vào ở. Cố Chiếu không biết bên trong có mấy người, dù sao lúc ra vào cô cũng cảm giác bên đó rất náo nhiệt. Ban đầu thì không sao, nhưng lúc đóng cửa bọn họ không hề để ý, đến nửa đêm luôn là rầm rầm rầm, lại còn đứng trước cửa nói chuyện lớn tiếng. Hai ngày nay còn quá đáng hơn, hai ba giờ sáng còn ở trên sân thượng uống rượu đấm boxing.
Ngày hôm qua Cố Chiếu thật sự không nhịn được nữa, ba giờ sáng mà vẫn còn ồn ào, cô liền đi gõ cửa muốn đối phương yên tĩnh một chút. Kết quả cửa vừa mở ra, cô ngửi thấy mùi thuốc lá sặc người, một người đàn ông đầu đinh bước ra, nửa người trên cởi trần, còn xăm một con thanh long lớn trên cánh tay.
Cố Chiếu lập tức lùi lại một bước, có chút e ngại.
“Chuyện gì?” Người đàn ông ngậm thuốc lá trong miệng, vẻ mặt không dễ chọc.
“Xin lỗi, anh có thể nào… nhỏ tiếng một chút không?” Cố Chiếu yếu ớt thương lượng với anh ta.
Người đàn ông đánh giá cô, gật đầu: “Ừ.”
Rầm một tiếng, ván cửa đóng sầm lại ngay trước mặt, Cố Chiếu không kịp đề phòng, chấn động đến giật mình. Hiển nhiên, đối phương căn bản không đặt cô vào mắt.
Sau khi nằm xuống giường, nghe tiếng động ồn ào từ sân thượng bên cạnh, ngoại trừ im lặng trùm chăn bông lên đầu, cô cũng không còn dũng khí đi gõ cửa lần thứ hai.
Đó là lý do tại sao hôm nay cô buồn ngủ muốn chết.
“Đáng sợ vậy sao? Con ở một mình hãy cẩn thận một chút, có việc gì đừng tự mình đi, cứ việc đến tìm quản lý khu dân cư.” Phương Tú Bình nghe Cố Chiếu kể xong thì cho cô lời khuyên.
“Nếu bọn họ vẫn ồn ào thì con không đi tìm quản lý cũng sẽ có người khác tìm.” Cố Chiếu uống một ngụm nước, thở ra một hơi.
Trong lúc nói chuyện, một nam một nữ cãi cọ ầm ĩ từ ngoài bước vào văn phòng. Hai người trông khoảng 50 60 tuổi, ngoại hình rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là người một nhà.
Giọng điệu của người đàn ông cứng rắn: "Chuyện này chị không cần nói với tôi, tôi chỉ đang làm nghĩa vụ pháp lý của mình. Pháp luật bắt tôi phải nuôi bà ấy, tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi nhất định sẽ không chấp nhận bà ấy!”
Người phụ nữ mắng: “Dù sao bà ấy cũng là người sinh ra em, không có mẹ thì làm gì có em? Chính em cũng là người làm cha mẹ, tại sao lại không biết thông cảm cho mẹ mình một chút? Chẳng lẽ mẹ muốn mặc kệ em sao? Bọn họ đem giấu em đi, nhìn còn nhìn không thấy, làm sao mẹ lo cho em được?”
“Khỏi cần, chị cũng không có tư cách gì mà nói tôi. Chúng ta chỉ là quan hệ chị em trên pháp luật, tôi và bà ấy cũng chỉ là mẹ con trên pháp luật, trên thực tế giữa tôi và mấy người không hề có tình cảm.” Người đàn ông đi đến bàn làm việc của Lâm Mẫn Thanh, móc trong túi ra một cái ví da, “Xin cho tôi đóng viện phí, Trương Thải Hà, hai chúng tôi một người một nửa, xin tính giúp mỗi người phải đóng bao nhiêu?"
Cố Chiếu đã thấy rất nhiều anh chị em hòa thuận, hoặc là rạn nứt náo loạn cũng thấy không ít. Mỗi khi loại cảnh tượng này xảy ra, mọi người đều không xen vào.
Lâm Mẫn Thanh tra cứu danh sách nhập viện, nhanh chóng tính ra cho bọn họ số tiền mỗi người phải đóng.
Bao gồm cả tiền đặt cọc, tổng cộng là 1 vạn 2423 tệ. Hai người chia nhau thanh toán 6220 tệ tiền mặt, Lâm Mẫn Thanh phải thối lại mỗi người 8 tệ 5 hào.
Nhưng hiện giờ trong viện thiếu tiền mặt, Lâm Mẫn Thanh không đủ 5 hào, liền hỏi một người 8 tệ một người 9 tệ có được không. Vốn nghĩ bọn họ là hai chị em ruột, chỉ có 5 hào cũng không đáng bao nhiêu, kết quả lại bị người đàn ông phản đối mãnh liệt.
Không có 5 hào thì trả lại từng đồng 1 hào một.
Cố Chiếu đã gặp không ít cảnh cãi nhau trong văn phòng, nhưng chia nhau anh một hào tôi một hào rạch ròi như vậy thì đây là lần đầu tiên được chứng kiến.
Sau khi người đàn ông nhận lại 8 tệ 5 hào của mình thì xoay người bỏ đi, không thèm chào người phụ nữ một tiếng.
Người phụ nữ vẫn luôn lầm bầm lầu bầu mắng gì đó trong miệng, lấy hóa đơn xong cũng cũng đi khỏi văn phòng.
Hai người đi rồi, viện trưởng Phương lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Lúc người phụ nữ đó đến xem viện dưỡng lão, cô đã nghe cô ấy nói, là ba mẹ ly hôn, cô ấy ở với mẹ, em trai một tuổi ở với ba. Người em hận mẹ sinh mình ra lại bỏ mặc mình, nhiều năm vẫn không chịu nhận mẹ và chị. Vì chuyện phụng dưỡng mẹ già này, hai bên còn thưa kiện lẫn nhau, lông gà đầy đất.”
“Mới một tuổi đã ném lại cho chồng trước sao? Cũng nhẫn tâm thật.” Lâm Mẫn Thanh có một đứa con trai cho nên không thể lý giải nổi. Trừ khi cô ấy chết, không có gì có thể khiến cô ấy bỏ rơi con trai mình.
“Đã hơn 50 năm trước rồi.” Viện trưởng Phương trưởng không đồng tình, “Lúc ấy rất hiếm có chuyện ly hôn, huống chi là ly hôn mang theo con nhỏ? Bà ấy có thể mang theo một đứa đã là rất tốt rồi, không thể trách được.”
Trước khi dấn thân vào công việc ở viện dưỡng lão, Phương Tú Bình từng có thời gian công tác ở Liên đoàn phụ nữ. Lúc ấy tuổi trẻ, không làm nổi nên chưa đến hai năm đã xin từ chức. Theo bà, để làm được công việc này, cũng giống như bác sĩ, cần phải có sự đồng cảm, nhưng cũng không thể đồng cảm quá mạnh mẽ. Một khi kiểm soát cảm xúc không tốt, nếu người khác không khổ thì chính là mình khổ.
Cố Chiếu rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua cái hồ nhỏ trong vườn hoa, cô nghe thấy tiếng khóc rấm rứt.
Hôm nay trời đầy mây, nhìn bầu trời có vẻ sắp mưa, Cố Chiếu do dự một chút, vẫn thấy không yên tâm, theo tiếng khóc tìm qua đó.
Ngồi bên bờ hồ là một bà lão gầy gò, đầu tóc bạc trắng. Cố Chiếu nhìn bà ấy có chút lạ mắt, suy đoán là người mới vào viện gần đây.
“Bà ơi…”
Bà lão ngồi nhìn cái ao nhỏ ngơ ngác mà khóc lóc, nghe được giọng Cố Chiếu, theo bản năng quay đầu đi, lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt.
Cố Chiếu ngồi ở bên cạnh bà ấy, quan tâm hỏi: “Thưa bà, cháu là nhân viên công tác trong viện, tên là Cố Chiếu, sao bà lại khóc ở đây?”
Bà lão vừa nghe tên cô, vội quay đầu lại: “Cháu là Cố Chiếu à?”
Lần này Cố Chiếu cũng ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy một bên trán, gương mặt, cổ, thậm chí đi xuống xương quai xanh, khắp nơi đều có những mảng đỏ lớn nhỏ không đồng nhất. Mặc dù màu sắc có thẫm hơn cô một chút, nhưng chắc là cùng một loại bệnh với cô.
“Bọn họ nói cháu cũng giống như bà, bà còn nghiêm trọng hơn cháu, cháu chỉ có một đốm nhỏ.” Bà lão đẩy tóc mái Cố Chiếu ra nhìn nhìn, có hơi chán ghét.
“Bà cũng là bẩm sinh sao?” Cố Chiếu sửa sửa tóc mái rẽ sang hai bên, hỏi bà ấy.
Có lẽ bà cụ cũng đang rất cần một người tâm sự, lập tức bật máy hát: “Bẩm sinh, vừa sinh ra đã có. Bởi vì trông bà xấu xí, 17 tuổi đã bị cha đem đi gả chồng. Gả cho một tên chơi bời lêu lổng không có gì trong tay, cả ngày chỉ biết uống rượu đánh bài.” Bà lão vừa nói vừa nhìn hồ nước, ánh mắt bắt đầu dại ra.
“Bà sinh được một đứa con gái, lúc con gái 6 tuổi, bà thật sự chịu không nổi cuộc sống này nữa đã cầu xin gả buông tha bà. Hắn ta nói, chỉ cần bà sinh cho hắn một đứa con trai thì sẽ đồng ý ly hôn. Hồi đó bà thật ngu ngốc, chỉ nghĩ làm sao để chạy trốn nên mới đồng ý với hắn, hậu quả là hại khổ con mình.” Câu nói cuối cùng bà cụ gần như khóc thét ra tiếng.
Cố Chiếu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà an ủi: “Từ từ, cứ từ từ mà nói, không cần gấp gáp.”
Đối phương khóc một trận, mới bình tĩnh lại một chút, bắt đầu nói cho Cố Chiếu nguyên nhân mình ở chỗ này khóc lóc.
Hóa ra bà ấy là mẹ của cặp chị em đến đóng viện phí hôm nay — Trương Thải Hà.
Đúng theo điều kiện ly hôn, sau khi sinh được con trai Trương Thải Hà cho con bú đúng ba tháng thì mang con gái bỏ đi. Nhà mẹ đẻ không hiểu nổi hành vi bỏ chồng của bà nên đã đoạn tuyệt quan hệ. Bà ấy không còn nơi nào khác để đi, chỉ có thể lang thang phiêu bạt khắp nơi, làm đủ mọi công việc để nuôi sống bản thân và con gái.
Làm nữ công nhân trong xưởng sản xuất áo len, làm phụ quán vỉa hè, rửa bát, cuốn thuốc lá… Sau đó, bà được người khác giới thiệu với người chồng thứ hai. Chồng sau đối xử với bà ấy và con gái rất tốt, con người ông ấy rất hiền lành, thành thật, một chút tật xấu cũng không có, quả thực là một trời một vực với chồng trước của bà.
Nhưng đáng tiếc, sau hai năm bọn họ kết hôn, người đàn ông dịu dàng ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn lúc làm việc. Sau đó, bà ấy không tái hôn nữa.
Cũng không phải bà ấy chưa từng trở về thăm con trai sau khi ly hôn, nhưng lần nào cũng bị người nhà chồng cũ đuổi đi, giấu con trai không cho bà ấy gặp. Sau này đứa con trai lớn hơn một chút, không biết bị ai dạy cái gì, mỗi lần nhìn thấy bà ấy đều như nhìn thấy kẻ thù. Bà đã cố gắng bù đắp cho anh ta, nhưng đối phương nhất quyết không chịu nhận mẹ.
“Khi bà kể cho người khác nghe quá khứ, bọn họ đều nói bà khờ dại, sao có thể mang con trai mình ra đổi lấy sự tự do của bản thân? Chỉ có ông ấy, chỉ có người chồng sau của bà là thương xót bà, ông ấy nói nếu năm 17 tuổi gặp được bà thì tốt rồi, bà sẽ không cần gả cho tên khốn nạn kia.”
Cố Chiếu lấy trong túi ra một gói khăn giấy, rút một miếng cho bà cụ và một miếng cho chính mình: “Bọn họ không trải qua nỗi khổ của bà, lấy đâu ra tư cách để nói bà chứ.”
Hai người cùng nhau ngồi xì nước mũi, xong rồi Trương Thải Hà tiếp tục nói: “Trước kia tên của bà cũng không phải là Trương Thải Hà, cha bà không thích bà, thậm chí còn không đặt cho bà một cái tên tử tế, chỉ gọi là A Sửu. Sau này gặp được chồng sau, ông ấy nói bà giống như Tiên Tử Ráng Hồng*, ta mới đổi tên mình thành Trương Thải Hà.”
(*) Ráng Hồng = Thải Hà, nghĩa là đám mây có màu hồng do ánh mặt trời buổi sáng sớm hoặc buổi chiều tà chiếu vào
Cố Chiếu bị nghẹt mũi, giọng nói như bị bóp nghẹn: “Cái tên Thải Hà này nghe rất hay.”
Trên mặt bà lão có chút tươi cười: "Bà cũng thấy rất hay."
Cách đó không xa, trên hành lang dài ở lầu hai, Thẩm Quyết Tinh và Lâm Lập sóng vai bước đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lập đến Thiện Từ Gia Viên, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, nhìn bên này một chút bên kia một chút, vừa cúi đầu thì thấy Cố Chiếu đứng trong vườn hoa ở dưới lầu.
Cô gái mặc váy trắng nhẹ nhàng ôm lấy bà cụ trước mặt vào lòng. Bả vai bà lão run lên từng cơn giống như đang khóc rất mãnh liệt. Cô gái nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của bà ấy, thấp giọng nói gì đó. Lâm Lập không nghe được, nhưng đoán nhất định là cô ấy đang dịu dàng khuyên nhủ bà lão.
“Lão đại, anh xem.” Lâm Lập dừng bước chân, mời Thẩm Quyết Tinh cùng thưởng thức cảnh đẹp này.
“Xem cái gì?” Thẩm Quyết Tinh chần chờ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, khi nhìn thấy Cố Chiếu đứng bên bờ hồ, anh sửng sốt, sau đó vẻ mặt bất giác trở nên dịu đi.
Thời tiết u ám, mây đen cuồn cuộn, bầu trời trông như giây kế tiếp sẽ trút xuống một cơn mưa tầm tã. Nhưng trong mắt Thẩm Quyết Tinh, nơi Cố Chiếu đứng tựa như có ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi. Nơi đó không bị mưa xối, không có tuyết đổ, nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng thực chất lại kiên cố hơn bất kỳ nơi nào khác.
Cố Chiếu nói anh là sao Bắc Cực của cô, nhưng cô không biết thật ra chính mình cũng đang tỏa sáng lấp lánh.
“Đương nhiên là xem người đẹp.” Lâm Lập đóng ngón tay thành cái khung ảnh, Cố Chiếu nằm gọn trong khung hình ấy, anh ta cười nói, “Anh không cảm thấy bầu không khí này vừa thánh khiết lại vừa thương cảm sao? Giá mà bây giờ có một chiếc máy ảnh DSLR thì tốt biết mấy, bức ảnh này nhất định sẽ là ý cảnh nhất lưu.”
Lâm Lập là một người yêu nhiếp ảnh nghiệp dư, ngày thường không có việc gì làm anh ta sẽ cầm chiếc máy SLR nhỏ của đi mình khắp nơi chụp chụp chụp. Anh ta không quen biết Cố Chiếu, nên cũng là người nói vô tâm.
Nhưng Thẩm Quyết Tinh đã nghe thấy.
“Cậu mù mắt mà xem cái gì? Không được xem.” Lông mày anh nhíu lại, ỷ vào ưu thế chiều cao, một phen quắp lấy cổ Lâm Lập kéo đi.
Lâm Lập bị anh kéo đi tránh xa khung cửa sổ, trong lòng hiện lên một trăm dấu chấm hỏi.
Hả?
Là ý gì?
Không đúng, anh ta ngửi thấy mùi bát quái!
“Lão đại, anh quen biết cô gái đó sao?” Lâm Lập bắt lấy cánh tay Thẩm Quyết Tinh, quay đầu cười hỏi, “Người quen?”
Thẩm Quyết Tinh lạnh mặt, một lát sau mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Là bạn học cấp ba.”
Cố Chiếu còn chưa đồng ý làm bạn gái anh, cho nên ở bên ngoài anh cũng chỉ có thể nói mình là bạn học cùng lớp của cô.
Ông tôi ơi, không thể nào không thể nào, vừa nãy chính là “bạn học nữ” của lão đại đó sao? Lâm Lập há hốc mồm.
Đây là cái vận khí gì vậy?