Lúc đi làm viện trưởng Phương sẽ luôn ăn cơm trưa ở nhà ăn của viện dưỡng lão, ngồi cùng bàn với phó viện trưởng bên cửa sổ. Vị trí này gần như nhìn thấy bao quát hết toàn bộ nhà ăn, lại có thể thưởng thức cảnh đẹp xa xa ngoài cửa sổ, có thể nói là vị trí đắc địa bảo tọa bao năm nay của bà ấy. Ngồi ở đây nhiều năm, trong viện dưỡng lão ai ai cũng biết, đến giờ ăn sẽ chừa lại nơi này cho bà ấy. Không ngờ cũng có ngày vị trí này bị người khác chạm vào.
Chỗ ngồi đẹp nhất trong nhà ăn, lúc này đang có một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam tuấn lãng, nữ thục tĩnh, bầu không khí giữa hai người không quá thân mật nhưng cũng hài hòa đến kỳ lạ.
Không biết người đàn ông nói gì, cô gái ngẩn người một lúc rồi chợt mỉm cười. Nhìn thấy cô cười, người đàn ông dừng đũa, khóe môi cũng nhếch lên. Nhìn từ xa, hai người rất giống một bức họa cảnh cảnh đẹp ý vui, viện trưởng Phương nhìn đến mức ăn cơm cũng thấy ngon, không so đo chuyện bị hai người bọn họ chiếm chỗ nữa.
“Lão Phương, đó là bạn trai của Cố Chiếu sao? Mặt mũi cũng được quá nhỉ.” Phó viện trưởng cũng đang nhìn về phía cửa sổ bên kia. Khỏi phải nói, ở trong nhà ăn chỉ cần là người có mắt đều không thể không nhìn bọn họ, chỉ là có lộ liễu quá mức hay không mà thôi.
“Cố Chiếu nói không phải.” Viện trưởng Phương chia sẻ tin tức trong tay mình, “Nhưng tôi thì lại thấy cả hai đứa nó đều có chút ý tứ với nhau, nếu không sao có thể không coi ai ra gì như vậy chứ? Sớm muộn gì cũng thành thôi.”
“Chuyện này mà lại không kể với tôi.” Phùng Hiểu Quyên vốn đang ăn cơm ở sau lưng viện trưởng Phương bọn họ, nghe đến đó đột nhiên sang đây ngồi, “Tên nhóc này nhà ở đâu? Điều kiện trong nhà thế nào? Có đáng tin không vậy?”
Viện trưởng Phương biết đối phương quan tâm Cố Chiếu, nhưng thứ nhất bà ấy cũng không biết quá nhiều, thứ hai đây vốn là chuyện riêng của Cố Chiếu, bởi vậy liền nói: “Tạm thời cô đừng nóng nảy, đợi lát nữa ăn cơm xong cô tự đi hỏi Cố Chiếu xem. Tôi chỉ biết hai đứa từng là bạn học, những cái khác thì không quá rõ.”
“Bạn học sao? Bạn học cũng khá tốt.” Bà lão nhìn hai người bên cửa sổ, hài lòng gật đầu nói, “Có duyên.”
Thật ra Cố Chiếu không muốn ngồi ở chỗ này.
Người trong viện dưỡng lão đều biết vị trí này là của viện trưởng Phương, ai có mắt đều không dám đến ngồi. Cũng chỉ có Thẩm Quyết Tinh là khách bên ngoài, anh không quan tâm, không biết quy tắc, không những tự mình ngồi mà còn muốn kéo Cố Chiếu đến ngồi cùng.
Cố Chiếu như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cô đã vài lần muốn khuyên anh đổi sang nơi khác, nhưng vừa bắt gặp khuôn mặt quá mức quyến rũ kia, những lời muốn nói đều quên hết sạch.
“Hôm nay không cẩn thận đã làm tay bị thương.” Thẩm Quyết Tinh vươn tay trái ra, trên khớp xương ngón trỏ có một vết máu rất rõ ràng, máu đã khô lại nhưng vì miệng vết thương dài đến 2-3cm, trông vẫn khá rợn người.
“Sao lại bất cẩn quá vậy? Bị thương như thế nào? Có rỉ sắt hay không?” Cố Chiếu chuyển đổi trạng thái chỉ trong một giây, cô vội vàng nhéo lấy bàn tay Thẩm Quyết Tinh trên bàn, kéo qua nhìn kỹ.
“Linh kiện nhựa làm xước, không sao, không quá nghiêm trọng.” Thật ra miệng vết thương này chỉ là bị xước chút da, nhìn dọa người mà thôi, lúc mới bị thương cũng không chảy quá nhiều máu. Nhưng anh muốn nhìn thấy Cố Chiếu lo lắng cho mình mới cố ý nói cho nghiêm trọng.
Phương châm giáo dục của ba mẹ Thẩm mặc dù không sánh được với cách đại bàng dạy con bay nhưng cũng là tuân theo nguyên tắc “nước mắt con trai không dễ rơi”. Đặc biệt là Tưởng Uyển, từ nhỏ bà đã rất nghiêm khắc với Thẩm Quyết Tinh, anh té ngã sẽ để cho anh tự bò dậy, bị bệnh cũng không bao giờ an ủi anh.
Có lẽ đây cũng là lý do tạo thành một Thẩm Quyết Tinh có chút thích được chiều chuộng của hiện tại, đã nếm qua cảm giác được người khác đau lòng, quen ăn bén mùi, không khỏi khát cầu một lần nữa.
“Sao không băng bó lại một chút?” Đầu ngón tay Cố Chiếu tựa như râu bướm, nhẹ nhàng dừng trên lòng bàn tay Thẩm Quyết Tinh.
Thật ngứa.
Cơn ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan tràn đến tận trái tim trong lồng ngực. Giống như móng vuốt mèo hoang dừng trước con bướm đậu trên cánh hoa, anh bất chợt nắm lấy bàn tay Cố Chiếu không hề báo trước.
Cố Chiếu hoảng sợ, theo bản năng muốn rút tay về, lại nhanh chóng nhớ ra đối phương đang bị thương, cô do dự sững người lại.
Hai người không tiếng động nhìn nhau một lát, Thẩm Quyết Tinh buông tay ra trước, buông tha cho cô.
“Không biết đi đâu băng bó.” Anh nói.
Lông mi Cố Chiếu khẽ run, nhanh chóng giấu tay xuống dưới bàn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Trong viện dưỡng lão có phòng y tế…”
“Không biết ở đâu.” Phòng y tế ở bên cạnh khu sa sút trí tuệ, rất dễ tìm, mỗi lần đến đây Thẩm Quyết Tinh đều đi ngang qua. Nhưng như vậy thì sao? Anh nói không biết thì chính là không biết.
Cố Chiếu thực sự không còn cách nào khác: “Vậy… đợi lát nữa tôi sẽ xử lý cho cậu.”
Ăn cơm xong, Cố Chiếu bảo Thẩm Quyết Tinh trước tiên đến vườn hoa ngồi đợi cô, cô quay lại văn phòng lấy đồ dùng y tế xử lí miệng vết thương.
Thời tiết tháng bảy, ngồi dưới giàn hoa tử đằng cũng khá mát mẻ. Thẩm Quyết Tinh ngồi trên ghế đá dài, không quan tâm trời có nóng hay không, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn mọi người đi qua đi lại.
Giờ này hầu hết những cụ già ăn cơm xong đều đã đi nghỉ ngơi, buổi trưa ánh nắng chói chang, ngoại trừ các hộ lý vội vàng bước đi cùng mấy cụ già dạo quanh cho tiêu cơm, trong vườn cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Quyết Tinh ngồi dưới giàn hoa.
Cố Chiếu sợ anh ngồi đợi nóng nực nên vội chạy đi tìm anh. Đến khi đứng trước mặt anh, cô gần như hít thở không thông, trông còn nóng nực hơn cả anh.
Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, xé một miếng bông có chứa Iodophor, vừa thổi vừa khử trùng cho đối phương.
Bỗng nhiên, một con mèo Li Hua chạy vụt qua nước mặt hai người, nó giương nanh múa vuốt đuổi theo một con bướm. Thẩm Quyết Tinh nhìn bộ dáng vui sướng của nó, lại cúi đầu nhìn nhìn Cố Chiếu.
Thảo nào… mèo đều thích nghịch bươm bướm, chuyện làm người ta sung sướng như vậy, thật sự khó kìm nén được.
“Được rồi.” Cố Chiếu cẩn thận dán băng keo cá nhân, cầm rác trong lòng bàn tay, cô nói, “Chú ý đừng đụng nước.” Cô đứng lên, đi về phía thùng rác cách đó không xa.
“Lát nữa anh phải về công ty, buổi tối có lẽ phải họp hội nghị, không thể đưa em về nhà, em tự về nhớ cẩn thận một chút.”
Mấy ngày này chỉ cần Thẩm Quyết Tinh có mặt ở viện dưỡng lão, đến buổi chiều anh đều sẽ đưa Cố Chiếu về nhà, có đôi khi còn đặc biệt đi đường vòng dây dưa một hồi mới đến nhà Cố Chiếu. Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt nhưng anh vẫn nỗ lực như vậy, nỗ lực đến mức… đến mức Cố Chiếu không cách nào dám thành thật tin anh đang thực sự theo đuổi cô.
Cố Chiếu: “Ừm, tôi biết rồi. Cậu cũng đừng làm việc quá sức, lúc họp đừng nổi giận, đến giờ thì nhớ ăn cơm, họp xong lập tức về nhà tắm rửa đi ngủ.”
Thẩm Quyết Tinh đứng lên, buồn cười nói: “Anh nổi giận với ai?”
Hai người nói chuyện nhưng vẫn ăn ý cùng đi về phía bãi đỗ xe.
“Nổi giận với những người khác.” Cố Chiếu nhớ lại những ngày bị phong tỏa, mỗi lần Thẩm Quyết Tinh họp hội nghị qua video call, bầu không khí xung quanh lạnh lẽo đến mức cô đi ngang qua thôi đã thở không nổi.
“Nếu bọn họ làm tốt công việc của mình thì anh nổi giận làm gì? Hơn nữa anh là nổi giận với công việc chứ không phải với người, bọn họ sẽ không ghi thù.” Nói tới đây, Thẩm Quyết Tinh hỏi một câu mà anh đã thắc mắc từ rất lâu, “Có phải em chưa từng nổi giận bao giờ không?”
Cố Chiếu nghĩ nghĩ, quả thật bản thân cô không có tính khí đó. May là mấy năm nay cô toàn gặp được người tốt, sẽ không bóp quả hồng mềm chỉ vì thấy cô không biết tức giận.
“Cũng không gặp chuyện gì để nổi giận.” Cố Chiếu nói, “Trong viện dưỡng lão đều là người lớn tuổi, làm sao có thể giận được? Trong nhà thì chỉ có một mình, cũng không có người để giận.”
Giọng điệu của Cố Chiếu rõ ràng rất ôn hòa thản nhiên nhưng Thẩm Quyết Tinh vẫn cảm thấy trong lòng hơi chua xót.
“Sau này em có thể tức giận với anh.”
Xe của Thẩm Quyết Tinh đậu ở phía trước, hai người đứng dưới ánh nắng chói chang, có lẽ vì có ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cho vẻ mặt, ngữ khí, thậm chí cả người anh đều lộ ra một sự nhiệt tình khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Cố Chiếu chưa từng thấy qua sự nhiệt tình này, nó mê hoặc cô lên tiếng, còn mê hoặc cô ngốc nghếch đồng ý với anh.
“À… được.”
Ngoan thật. Sao lại ngoan ngoãn như vậy?
Thẩm Quyết Tinh đè lại con mèo trong lòng mình, cánh tay nâng lên rồi lại buông xuống, cuối cùng anh cưỡng ép chính mình quay lưng bước lên xe.
“Đi đây.”
Cố Chiếu đứng yên tại chỗ, vẫy tay tạm biệt anh: “Đi đường cẩn thận.”
Mãi cho đến khi xe của Thẩm Quyết Tinh lái ra khỏi viện dưỡng lão, trên đường đi về văn phòng, Cô Chiếu mới chậm chạp phản ứng lại. Khoan đã, “được” cái gì chứ? Tại sao cô lại phải nổi giận với Thẩm Quyết Tinh? Không phải ban nãy bọn họ đang nói đến chuyện nổi giận của anh sao? Chẳng lẽ ý của anh là mình sẽ không sửa đổi, còn muốn rủ cô đến gia nhập??
Công ty của Thẩm Toàn Chương nằm trong cao ốc tài chính Universal, đây là tòa nhà cao nhất ở thành phố S với hơn 100 tầng. Trong đó, số công ty nhiều không kể xiết, nhà hàng cũng không ít, trên tầng 90 còn có khách sạn 5 sao. Bởi vậy mỗi khi đi ăn cơm bàn hay công việc với người khác Thẩm Toàn Chương đều ở trong tòa nhà này, hoặc là ở trong các tòa nhà xung quanh, rất hiếm khi ra khỏi khu vực này.
Hôm nay, anh ta cũng bàn chuyện làm ăn với người khác trong cao ốc tài chính, vẫn là nhà hàng món Quảng Đông lần trước. Vì là chuyện công việc nên không ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ mà anh ta chọn một phòng bao có tính bảo mật cao hơn.
Nói được một nửa, đối phương có chuyện phải đi, để lại một mình Thẩm Toàn Chương. Anh ta chậm rãi ăn xong thì quẹt thẻ đi ra ngoài, khi đi qua dãy hành lang dài chất đầy chai rượu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói hơi quen thuộc, nhưng anh ta không nhớ nổi mình đã nghe thấy ở đâu.
Giọng nói phát ra từ một phòng bao mới vừa đi ngang qua.
Lùi lại một chút, anh ta nhìn vào bên trong, phát hiện trong phòng bao đang có ba nam một nữ. Tổng cộng là bốn người, vậy mà anh ta quen đến một nửa số đó.
“Cô nghĩ cô là cái thá gì? Được ngồi cùng bàn với tôi đã là phước đức ba đời nhà cô! Bảo cô uống ly rượu cô còn nhất quyết từ chối, cái khỉ gì vậy?”
Người đàn ông nói lời này đã hơn 50 tuổi, tên là Hồ Hưng, là một trong những đối tác trung bình của công ty đầu tư mạo hiểm. Đầu tư không dựa vào số liệu, toàn là dựa vào vận khí. Vô tình ông ta lại mèo mù vớ phải cá rán, đầu tư vào một nhà. Sau đó khí thế càng thêm kiêu ngạo, gặp người nào cũng nói ánh mắt mình rất đặc biệt, có tài vận. Ông ta chính là loại người mà Thẩm Toàn Chương chướng mắt nhất trong ngành này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Tôi đến đây là để công tác, không phải đến tiếp rượu.” Tống Giảo Mộng không hề bận tâm đến ánh mắt cầu xin của cấp trên, lạnh mặt nói, “Trong phạm vi công việc của tôi không có điều khoản bắt buộc phải uống ly rượu này với ông…”
Lời nói vừa dứt, Hồ Hưng cầm một ly rượu đổ lên đầu cô ấy.
Rượu nho theo mái tóc chảy xuống cằm, xuống cổ rồi nhỏ giọt trên vai Tống Giảo Mộng, thấm vào áo sơ mi lụa màu trắng của cô.
“Ai da Hồ tổng, cần gì phải như vậy? Anh đi so đo với cô gái nhỏ này làm gì? Tôi đây sẽ bảo cô ấy biến đi, biến đi ngay.”
Cấp trên của Tống Giảo Mộng đẩy đẩy cánh tay cô, liều mạng liếc mắt ra hiệu cho cô tránh khỏi đây, cô cầm lấy một ly rượu ở bên cạnh uống một hớp lớn.
Hồ Hưng cho rằng cô đã biết ngoan ngoãn, sắc mặt mới khá hơn: “Lúc này mới chịu…”
Còn chưa nói xong, Tống Giảo Mộng cầm ly rượu còn sót rượu vang đỏ hắt hết lên mặt ông ta.
“Một ngụm vừa rồi là để chứng minh không phải tôi không uống được, chẳng qua là không muốn uống với tên đầu heo như ông mà thôi. Số rượu còn lại này để cho ông uống.” Rõ ràng dáng vẻ cô chật vật như vậy nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi, nhất định không chịu thỏa hiệp.