Ngày thường Thẩm Quyết Tinh không có nhiều thời gian rảnh rỗi, trừ mấy dịp lễ tết ra, quanh năm anh toàn sống như một tên cuồng công việc. Nhưng nếu muốn yêu đương thì anh phải dành ra chút thời gian mới được.
“Cuối tuần này anh rảnh, em có muốn đi đâu không?” Vất vả lắm mới dành ra được một ngày rảnh rỗi, trên đường đưa Cố Chiếu về nhà, Thẩm Quyết Tinh mở lời mời cô đi hẹn hò.
Phim thần tượng không có chỗ nào đáng tin nên anh mới đặc biệt đến tìm Thương Minh Viễn, người tự xưng là “quân sư tình yêu” để xin tư vấn, hỏi thử xem hiện nay đang có những trào lưu hẹn hò gì.
Thương Minh Viễn cho anh một số lựa chọn tham khảo, trào lưu bây giờ chính là đi chơi cờ, chơi căn phòng mật thất, kịch bản án mạng, còn muốn văn nghệ một chút thì đi xem triển lãm tranh, ca kịch, nghe hòa nhạc, muốn kì lạ chút nữa thì đến tòa án dự thính xét xử mấy vụ án công khai cũng không phải không được.
Ngoại trừ cái cuối, Thẩm Quyết Tinh đều đã đi thực hành luyện tập rất nhiều lần để đảm bảo không có gì sai sót.
“Ngày thường anh đã phải đi làm mệt mỏi, hiếm khi có được ngày nghỉ, không cần phải chạy đi chỗ này chỗ kia đâu.” Có cơ hội được sống cùng với Thẩm Quyết Tinh một tháng, Cố Chiếu biết rõ cường độ công việc của anh, cô hy vọng cuối tuần hiếm hoi này anh có thể tranh thủ nghỉ ngơi cho thoải mái.
Nhưng những lời này ít nhiều cũng mang ý nghĩa khác, trước mặt vừa đúng lúc xuất hiện đèn đỏ, Thẩm Quyết Tinh giẫm chân phanh gấp, chiếc xe đột ngột dừng lại, hai người đồng thời đổ người về phía trước.
“Em muốn đến nhà anh sao?” Thẩm Quyết Tinh có chút kinh ngạc nhìn Cố Chiếu.
Cố Chiếu: “?”
Cô nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, lập tức hoảng loạn: “Hả?… Không phải không phải, em không có ý đó!”
Thẩm Quyết Tinh im lặng một lát, tầm mắt quay về trước mặt.
“À.”
Cố Chiếu đỏ mặt, lỗ tai nóng lên, nhưng cũng không thể phủ nhận, lời đề nghị của Thẩm Quyết Tinh… rất có sức hấp dẫn.
Nhà của Thẩm Quyết Tinh sẽ trông thế nào nhỉ? Có phải cũng giống như con người anh, ngăn nắp, sáng ngời, sạch sẽ? Anh có trồng cây không? Có phải sẽ có rất nhiều đồ dùng điện tử không nhỉ? Cố Chiếu lâm vào tưởng tượng nơi sống của Thẩm Quyết Tinh, có hơi xuất thần.
Trong chốc lát, chiếc xe lại khởi động, cô nghe Thẩm Quyết Tinh ở bên cạnh nói: “Em không cần lo lắng anh nghỉ ngơi không đủ, ở bên cạnh em là lúc anh nghỉ ngơi tốt nhất.”
Trí tưởng tượng của Cố Chiếu đột nhiên im bặt, loại cảm giác “chấn động” này lại đến nữa rồi. Bây giờ cô đã không còn nghi ngờ Thẩm Quyết Tinh bị hạ chú nữa, cô chắc chắn anh đã bị người ta đoạt xá, trước đây không đời nào anh lại nói ra những lời như vậy.
Cô ngẫm lại, lúc trước anh đã nói những gì nhỉ?
[ Tôi thật sự vô cùng đồng cảm với cậu, thương hại cậu, nhưng cậu phải hiểu cái đó không phải là thích. Mong cậu đừng hiểu sai ý, lãnh sai tình. ]
Làm sao người ta có thể tin nổi hai câu trên đều do cùng một người thốt ra chứ?
“Cậu… rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào vậy?” Đời này Cố Chiếu chưa từng dám nghĩ mình có thể nói câu này với Thẩm Quyết Tinh.
Thẩm Quyết Tinh nghiêm túc lái xe, suy nghĩ chốc lát rồi mới trả lời: “Không biết.”
Không phải anh mạnh miệng mà là thật sự không biết. Trước đây cũng không phải anh chưa từng nghĩ đến người bạn đời tương lai của mình sẽ như thế nào, chắc là sẽ có cùng một sở thích với anh, thích đi du lịch, có một chút mơ mộng viển vông, phóng khoáng lạc quan, hoặc là hơi nổi loạn gì đó… Vốn tưởng chỉ cần liếc mắt một cái anh sẽ lập tức nhận ra người kia, nhưng thật ra, phải đến lúc anh phát hiện mình thích Cố Chiếu, hình ảnh trong lòng mới từ mơ hồ trở nên hoàn toàn rõ ràng.
Thích cô ở điểm nào? Không biết. Hay nói đúng hơn, anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trong đầu anh có rất nhiều mảnh kí ức. Kí ức lúc Cố Chiếu làm hồi sức tim phổi cho ông cụ Lưu, ánh mắt cô kiên định; kí ức Cố Chiếu bày trò ảo thuật chọc anh vui vẻ; kí ức Cố Chiếu mua thuốc lá tặng cho anh trên cầu thang; kí ức Cố Chiếu ngồi ăn cơm cách anh thật xa vì sợ anh dị ứng; kí ức bọn họ đứng giữa tiếng nhạc, anh và Cố Chiếu cùng nhau khiêu vũ,… Những mảnh vỡ này lần lượt ghép lại thành một loại cảm giác, giống như trò chơi xếp hình, xếp thành một chữ “thích” thật to.
“Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*. Em đã từng nghe câu này chưa?” Thẩm Quyết Tinh bồi thêm một câu.
(*) Tạm dịch: Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu
Cố Chiếu gật gật đầu: “Nghe rồi, là xướng từ trong “Mẫu Đơn Đình”.”
Cô Hiểu Quyên rất thích trích đoạn này, mỗi lần viện dưỡng lão có hoạt động tiệc tối gì đó bà ấy đều sẽ biểu diễn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Thẩm Quyết Tinh nói: “Anh chính là như vậy.”
Cố Chiếu: “…”
Cố Chiếu có chút chết lặng, nếu có thể, cô muốn Thẩm Quyết Tinh biến trở lại dáng vẻ ban đầu, hung dữ được thì cứ hung dữ một chút, ít nhất cũng sẽ không hồ ngôn loạn ngữ như bây giờ.
Anh như vậy, cô rất sợ.
“Vậy thì… đi vườn bách thảo được không?” Cô kéo đề tài trở về câu hỏi ban đầu của Thẩm Quyết Tinh.
“Vườn bách thảo?” Thẩm Quyết Tinh nhíu mày.
“Không được sao?”
Cố Chiếu vừa định nói, nếu không được thì đổi sang chỗ khác, cô đều không thành vấn đề, nhưng Thẩm Quyết Tinh đã đồng ý ngay.
“Không phải, đương nhiên là được.”
Anh nhíu mày, cũng không phải anh thấy vườn bách thảo có gì không tốt, mà là vì trong lòng đang thầm mắng Thương Minh Viễn. Quân sư tình yêu cái quỷ gì chứ, một cái cũng không đúng, làm anh phí công luyện tập.
Cuối tuần Cố Chiếu dậy thật sớm, Thẩm Quyết Tinh nói đúng 9 giờ sẽ đến đón cô, cô dự định sẽ xuống dưới lầu đợi anh sớm hơn mười phút. Mặt trời bên ngoài hơi chói chang, cho nên lúc ra cửa cô còn cố tình mang ô theo.
Khi xuống cầu thang, đi tới ngã rẽ trong góc, Cố Chiếu đột nhiên ngửi thấy mùi nước tiểu nồng nặc.
Thỉnh thoảng khu dân cư cũng có chó mà cư dân nuôi tè ra hành lang, nhưng không khai đến mức đó, mùi khai này thậm chí còn xuyên qua lớp khẩu trang. Cô liếc nhìn góc tường, thấy trên bức tường vốn trắng tinh có một vũng nước tiểu màu vàng, độ cao này chắc chắn chó không thể tè tới được.
Cô mở nhóm chat cư dân khu dân cư ra, quả nhiên, rất nhiều cư dân trong tòa nhà dùng cầu thang bộ đang bàn đến mùi nước tiểu trong hành lang
“Là ai vô đạo đức đến mức đi tiểu ngoài hành lang vậy?”
“Đáng tiếc là không có camera giám sát, bằng không tên đó sẽ bại lộ.”
“Ghê tởm muốn chết.”
Cố Chiếu cất điện thoại di động, khi vừa xuống lầu, cô nhìn thấy xe của Thẩm Quyết Tinh đang đợi ở cổng. Cô đi sớm, mà Thẩm Quyết Tinh cũng vậy.
Đối phương đang hạ cửa sổ xe trò chuyện với quản lý Vương.
Cố Chiếu tiến lên, quản lý Vương vừa vặn đứng thẳng người dậy, nhìn thấy cô còn cười nói: “Tiểu Cố, vừa nãy bác còn nói với Tiểu Thẩm khi nào hai đứa kết hôn nhớ phát kẹo mừng, để bọn bác được hưởng chút không khí vui mừng.”
“Được được, nhất định nhất định.” Dù chưa bắt đầu yêu đương lần nào nhưng Cố Chiếu đã có thể khéo léo ứng phó tình huống kiểu này.
Cô kéo cửa xe, nhớ tới mùi nước tiểu ở hành lang, lập tức báo với quản lý Vương một chút, không ngờ quản lý Vương cũng tới đây vì chuyện này.
“Không biết là tên thiếu đạo đức nào làm ra, bác đã kêu người đến dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Quản lý Vương nói.
“Vất vả cho bác.” Cố Chiếu nói tạm biệt với ông ấy rồi ngồi vào xe Thẩm Quyết Tinh.
Thẩm Quyết Tinh và quản lý Vương chào hỏi xong, anh nâng cửa sổ xe lên hỏi cô: “Nước tiểu ai vậy?”
“Hình như là nước tiểu của người nào đó, khai lắm.” Cố Chiếu cởi khẩu trang ra, ngửi ngửi thử mặt ngoài, cô lo khẩu trang bị ám phải mùi khai kia.
“Người gì cũng có.” Thẩm Quyết Tinh nhàn nhạt bình luận một câu, mở hệ thống định vị ra lái xe về hướng vườn bách thảo.
Mùa này thật ra phần lớn thực vật đều đã tiến vào kỳ ngủ đông, đi xem cũng chỉ xem được một số thực vật tán lá và thực vật trong nhà kính.
Thẩm Quyết Tinh nghiên cứu bản đồ, Cố Chiếu đứng bên cạnh, mở ô che nắng giơ lên che đầu hai người, bởi vì Thẩm Quyết Tinh quá cao, cô gần như phải duỗi thẳng cả cẳng tay.
“Để anh.” Thẩm Quyết Tinh ngước lên thấy cô giơ ô vất vả như vậy lập tức đoạt lấy ô.
Chiếc ô che nắng giống như một cán cân bị lệch, nghiêng hẳn về phía Cố Chiếu.
Cố Chiếu thấy đầu vai Thẩm Quyết Tinh phơi hết dưới nắng, cô vội đẩy cán dù đi: “Cậu bị nắng rồi.”
Dưới cái nắng này, đừng nói là đứng phơi một giờ, chỉ cần năm phút là làn da đã nóng rát.
“Không sao, anh thích phơi nắng.” Thẩm Quyết Tinh kiên quyết không dao động, nói, “Đi thôi, trước tiên đi đến sảnh cây gần nhất.”
Hai người đi theo bản đồ, suốt dọc đường vừa đi vừa xem xét, mặc dù xem không hiểu lắm nhưng vẫn cố đọc nó. Khi đến được khu vực nhà kính, Cố Chiếu muốn đi toilet trước, Thẩm Quyết Tinh cầm túi xách cô đứng chờ ở bên ngoài.
Toilet nằm sâu bên trong, Cố Chiếu đi vào một buồng, một lúc sau cô nghe thấy có người từ hai buồng khác đi ra, rất nhanh bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng nói chuyện.
“Người đàn ông lúc nãy đẹp trai thật đấy, nhưng mà cô bạn gái có hơi bình thường, hơn nữa chênh lệch chiều cao cũng quá lớn.”
“Không phải bây giờ đang thịnh hành mốt lệch chiều cao vì đáng yêu sao? Không chừng người ta thích như vậy.”
“Nhưng mà nhan sắc cũng không được lắm, cậu có nhìn thấy cái bớt trên trán cô ấy không? Quá rõ ràng.”
“Cái đó là vết bớt sao? Mình còn tưởng đó là mốt bây giờ chứ.”
“Mốt gì chứ…”
Thanh âm của hai người dần dần đi xa, qua chừng hai ba phút Cố Chiếu mới nhẹ nhàng đẩy cửa buồng đi ra ngoài.
Biểu tình ảm đạm, rửa sạch tay, Cố Chiếu ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, chỉ thấy một cô gái bình thường có vết bớt đỏ xấu xí trên trán.
Giữa cô và Thẩm Quyết Tinh… quả thật chênh lệch quá lớn. Có lẽ ai nhìn thấy hai người họ cũng đều nghĩ như vậy.
Nhưng kỳ lạ thật, chuyện này vốn là sự thật cô hiểu rất rõ, nhưng tại sao khi bị người khác tàn nhẫn chỉ ra, bản thân vẫn đau lòng đến vậy?
Cố Chiếu lau khô tay, chậm rãi đi ra ngoài.
Có lẽ Thẩm Quyết Tinh đã cùng cô trải qua 23 ngày bị cách ly phong tỏa, giả làm bạn trai cô nên mới sinh ra một loại ảo giác bản thân đang “thích cô”. Cũng gần giống như mấy diễn viên nhập vai quá sâu, một thời gian nữa chắc anh sẽ tỉnh táo lại.
Thẩm Quyết Tinh ngồi trên một tảng đá lớn, thu hút sự chú ý của người qua đường. Anh đã quá quen với những ánh nhìn chăm chú này nên cũng không để ý lắm, chỉ tập trung nhìn về lối ra vào nhà vệ sinh.
Khi bóng dáng chậm chạp của Cố Chiếu xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt vô cảm, thậm chí có hơi lạnh nhạt của anh bỗng nhiên giống như dòng sông băng tan chảy, lộ ra bản chất dịu dàng ẩn bên dưới.
“Chúng ta đi dạo tiếp được không?” Anh lấy bản đồ ra, chỉ vào một địa điểm trên đó rồi nói, “Đi đến nơi này.”
Cố Chiếu nhìn xem, là vườn hoa sơn trà.
Cô cố nặn ra một nụ cười: “Được.”
Hoa sơn trà thường nở rộ vào đầu mùa xuân, nhưng trên thực tế, đầu tháng sáu đã bắt đầu đâm chồi. Mùa này Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu đến vườn hoa sơn trà chỉ có thể nhìn thấy những nụ hoa tròn tròn. Nhưng vườn bách thảo này cũng khá chu đáo, còn làm bảng tên giới thiệu chủng loại, có đính kèm hình ảnh đóa hoa lúc nở rộ, cắm ngay phía trước mỗi cây hoa sơn trà.
Cánh đơn, cánh kép, nhiều màu, một màu, lần đầu tiên Cố Chiếu biết hóa ra hoa sơn trà cũng có nhiều chủng loại đến vậy.
Từ lúc bước vào vườn hoa sơn trà, Thẩm Quyết Tinh giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, anh dần tách khỏi Cố Chiếu.
Cố Chiếu không nhanh không chậm đi xem từng cây một, lúc đang khom lưng nghiên cứu một gốc sơn trà Italy, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Quyết Tinh gọi mình.
“Cố Chiếu…” Thẩm Quyết Tinh rũ mắt nhìn một gốc cây sơn trà trước mặt, ra hiệu cho cô sang đây.
Cố Chiếu nghĩ anh tìm thấy thứ gì đó mới mẻ, lập tức cúi người nhìn bảng tên.
“Quải Tuyến… Hằng Nga Thải?” Cánh hoa màu trắng xếp chồng lên nhau, trông như bị nhỏ một giọt sơn đỏ, hiện lên mấy vết đỏ au. Đây là lần đầu Cố Chiếu nhìn thấy một bông hoa như vậy, cũng thấy khá đặc biệt.
“Còn nhớ lúc trước anh nói em giống hoa sơn trà không?” Thẩm Quyết Tinh chỉ vào đóa hoa kia, “Đây chính là đóa hoa giống em.”
Cố Chiếu lập tức quay đầu lại nhìn anh. Trên mặt Thẩm Quyết Tinh không có vẻ gì là đùa giỡn, hóa ra … anh thật sự nghiêm túc.
Những lời của bà cụ Thải Hà bất chợt hiện lên trong đầu cô.
[Ông ấy nói bà giống như Tiên Tử Ráng Hồng.]
Anh nói cô giống như đóa hoa này.
Trong nội tâm Cố Chiếu, những lời này của anh làm cho quả bóng bay khiến cô mất hồn mất vía phồng to đến mức xưa nay chưa từng có.
Chỉ cần nó to ra thêm chút nữa, chỉ thêm một chút nữa thôi, lồng ngực cô nhất định sẽ nổ tung, Thẩm Quyết Tinh sẽ nhìn thấy sâu thẳm trong trái tim cô tràn ngập dấu vết của anh.
Có lẽ bọn họ thực sự không xứng đôi, nhưng…
Cố Chiếu đứng dậy: “Thẩm Quyết Tinh…”
Nhưng mà… trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ quá phận nào với anh, là anh trêu chọc cô trước. Chính anh là người nói muốn hẹn hò với cô, muốn cô suy xét đến anh.
Nếu anh chỉ là nhập vai quá sâu, vậy thì trước khi anh tỉnh táo lại, hãy để cô được ở bên anh, tiếp tục vở diễn này.
“Em suy xét xong rồi.” Cố Chiếu không chút do dự nói, “Chúng ta yêu nhau đi.”