Nếu chơi thua thì nam phải uống hết một ly rượu Whiskey, nữ chỉ cần uống một phần ba ly là được. Nhưng đối với Cố Chiếu chưa bao giờ uống rượu thì chỉ một ly nhỏ cũng đủ làm cô đỏ mặt ngay lập tức.

“Thẩm Quyết Tinh, ngay cả Cố Chiếu là nữ cũng uống rồi, cậu mà lại lấy lý do lái xe thì tôi cũng coi thường cậu!” Lý Mạc cười lạnh nói.

Lục Kỳ không biết khúc mắc giữa hai người bọn họ, còn châm dầu vào lửa, muốn rót rượu cho Thẩm Quyết Tinh: “Đúng đó đúng đó, lão Thẩm, lát nữa tôi gọi tài xế cho, cậu cứ uống đi!”

Thẩm Quyết Tinh có hơi do dự, đúng lúc này, trên bàn có một cái ly run rẩy đưa tới.

“Tôi… tôi uống thay cậu ấy.”

Cố Chiếu vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều ngớ ra.

Năm xưa Thẩm Quyết Tinh học giỏi lại còn đẹp trai, nữ sinh yêu mến anh không ít, hôm nay Tống Giảo Mộng thật sự quá nổi bật, mọi người đều dồn ánh mắt vào cô ấy mà quên mất ở đây vẫn còn một vị khác yêu thầm Thẩm giáo thảo. À không, phải nói là yêu công khai mới đúng.

Năm đó bởi vì phần si tâm vọng tưởng này mà Cố Chiếu đã bị nhiều người giễu cợt.

“Ồ!” Có người bắt đầu trêu chọc, “Đây là đau lòng nha.”

Sở Viên Nguyên thầm thở dài, lặng lẽ uống rượu, không định can thiệp chuyện này.

“Vậy…”

Lục Kỳ đang định rót rượu cho Cố Chiếu, cánh tay đã bị một bàn tay bên cạnh nắm lấy. Bàn tay đó có khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài, không cần dùng chút lực nào đã kéo tay Lục Kỳ ra.

“Không cần thay tôi, tôi tự chơi Thật hay Thách.” Thẩm Quyết Tinh nói xong thì liếc nhìn Cố Chiếu, giống như đang trách cô xen vào việc người khác.

Cố Chiếu rũ mắt rụt tay lại, lui về góc tường âm u của mình.

Phải rồi, nếu Lý Mạc đứng ra chắn rượu giúp Tống Giảo Mộng, phỏng chừng Tống Giảo Mộng cũng phản ứng thế này. Đối với người mình mến mộ, chắn rượu chính là ái muội lôi kéo, đối với liếm cẩu phiền phức, đây là chuyện chỉ có một bên tình nguyện, khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Mọi người la ó một hồi, chỉ có Tống Giảo Mộng nói đỡ cho Thẩm Quyết Tinh: “Uống rượu hại thân, vẫn nên uống ít thôi, mọi người chơi vui là được rồi.”

“Lão Thẩm, cậu thật là không hiểu phong tình mà.” Lục Kỳ nói vậy nhưng cũng không làm khó Thẩm Quyết Tinh nữa. Dưới sự chủ trì của cậu ta, hình phạt Thật hay Thách được quyết định - hai mươi cái chống đẩy.

Thẩm Quyết Tinh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi lên, không hề cò kè mặc cả, nhanh chóng đi tới chỗ trống trong phòng bao, dùng tư thế tiêu chuẩn chống đẩy hai mươi cái, từ đầu đến cuối không hề ăn gian một phân nào.

Sau khi phạt xong, trò chơi lại tiếp tục, nhưng lần này vì để thi đấu công bằng, bọn họ yêu cầu Cố Chiếu đặt cuối cùng.

Thẩm Quyết Tinh đặt bên nào cô sẽ đặt bên còn lại, dần dà mọi người phát hiện ra quy luật, ai cũng chạy theo đặt giống Thẩm Quyết Tinh. Không biết có phải thật sự có chút huyền học trong đó hay không, vòng thứ hai, thứ ba, thứ tư, người thua cuối cùng đều là Cố Chiếu.

Cô uống từng ly từng ly rượu, luôn tuân thủ quy tắc trò chơi, chưa lần nào xin tha.

“Xong ván này không chơi nữa, chán.” Đến vòng thứ năm, mắt thấy trong tay Cố Chiếu chỉ còn lại hai con chip, Thẩm Quyết Tinh lên tiếng.

“Chơi cái khác đi, thật sự không vui gì hết.” Chơi một trò biết trước kết quả thì sẽ kém thú vị, mấy cô gái khác và Tống Giảo Mộng cũng muốn bàn bạc lại.

Lý Mạc ném con chip xuống, cầm chai Whiskey trên bàn lắc lắc, nói: “Còn chơi cái gì nữa, chắc chắn vòng này cũng là Cố Hậu Linh thua, còn lại chút này, cậu dứt khoát uống cho hết luôn đi.” Cậu ta đưa chai rượu về phía Cố Chiếu.

“À, được…” Cố Chiếu không hề nghi ngờ ý của đối phương, cô loạng choạng đứng dậy, đi vòng qua bàn để lấy chai rượu trong tay Lý Mạc.

Ghế sofa hình chữ L, Thẩm Quyết Tinh và cô mỗi người ngồi một đầu, hai người vốn cách xa nhau, vì cô vòng sang bên này nên đã tới bên cạnh Thẩm Quyết Tinh.

“Vậy thì… tôi sẽ uống hết.” Cô đứng trước bàn, nắm chai rượu nếm thử một ngụm, sau đó cô hít sâu vào, nhắm mắt lại ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.

Không biết là ai chọn bài “Aurora”, hát đến mức lạc điệu. Dưới nền nhạc “Tình yêu là một vệt sáng, mỹ diệu như thế…”, đầu lưỡi Cố Chiếu bị rượu mạnh thiêu đốt đến tê tái. Men say dâng lên, dạ dày là nơi đầu tiên không chịu nổi.

Muốn nôn quá.

Đối với người không thích uống rượu thì rượu chẳng khác nào một loại thuốc độc ngấm vào ruột gan, uống trọn một hơi thì không sao, nhưng nếu để nó lan tỏa trên đầu lưỡi thì quả thật mỗi phút giây đều như giày vò.

Đúng lúc Cố Chiếu không nhịn nổi nữa sắp phun ra, chai rượu đột nhiên bị ai đó giật lấy.  Rượu trào ra khỏi miệng, chảy xuống cằm Cố Chiếu.

Cô ngơ ngác nhìn lòng bàn tay trống rỗng, sau đó nhìn theo chai rượu bị cướp đi, nhìn về phía đối diện, nhìn đến khuôn mặt đẹp trai vô cảm.

Thẩm Quyết Tinh đặt chai rượu lên bàn, nhạt nhẽo nói: “Đừng quá đáng, rượu này nồng độ không thấp đâu.”

Mọi người thấy anh đứng dậy còn tưởng anh định đi chọn bài hát hoặc vào nhà vệ sinh, không ngờ anh lại đi cản rượu cho Cố Chiếu. Hơn nữa ý trong lời anh nói, chẳng phải đang chê trách bọn họ chơi quá đà, bắt nạt Cố Chiếu sao?

Nhất thời, mọi người đều hơi ngượng ngùng.

“Vậy… hay là đổi sang chơi Thật hay Thách đi?” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Lục Kỳ muốn làm dịu bầu không khí, bèn đề nghị.

“Giả vờ cái gì, thật mất hứng.” Lý Mạc nhấc ly rượu đặt lên môi, không lớn không nhỏ mà cười khẩy. Người bên cạnh khẽ đụng nhẹ một cái, muốn cậu ta thu lại chút, ngược lại càng kích thích cậu ta hơn.

Lý Mạc cầm ly rượu chỉ vào Thẩm Quyết Tinh: “Cố Hậu Linh, nếu cậu dám hôn Thẩm Quyết Tinh một cái, tôi lập tức kính cậu ly này…” Tay còn lại thì giơ một ngón cái lên.

Quá lố rồi, hình phạt này là dành cho Cố Chiếu hay là Thẩm Quyết Tinh đây?

Sở Viên Nguyên cảm thấy tên Lý Mạc này uống say rồi. Cô ấy định mang uy tín của lớp trưởng ra chủ trì công đạo, ai ngờ chưa kịp nói câu nào thì lần lượt nghe mọi người xung quanh hít vào một hơi.

Cô ấy vội nhìn sang Cố Chiếu, thấy đối phương đang nhón mũi chân, nngón tay mảnh khảnh từ tay áo bông lộ ra nhéo lấy tay áo của Thẩm Quyết Tinh, cô nghiêng người… hôn anh.

Thẩm Quyết Tinh đang âm trầm nhìn chằm chằm Lý Mạc, do dự không biết có nên trở mặt hay không, trở mặt đến mức độ nào thì được, bỗng nhiên một thứ mềm mại mát lạnh khẽ chạm vào gò má anh.

Anh chỉ mất vài giây ngắn ngủi để từ thắc mắc đến sáng tỏ đó là thứ gì.

Thẩm Quyết Tinh khiếp sợ quay đầu lại, dưới ánh sáng lờ mờ, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy của Cố Chiếu. Tròng mắt cô rung động, đầu tiên là mơ màng, sau đó dưới ánh nhìn chằm chằm của anh, cô dần tỉnh táo lại, lộ ra biểu cảm còn khiếp sợ hơn cả anh, như thể chính cô cũng không dám tin mình có thể làm ra chuyện này.

Cố Chiếu thật sự sợ chết khiếp, cô chậm rãi hạ mũi chân, mặt dại ra: “Tôi…”

“Ha ha ha ha!” Lý Mạc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Tôi bảo cậu hôn cậu ta một cái, nhưng đâu có nói phải hôn lên má. Sao cậu không hôn tay đi? Thẩm soái ca, lần này để cậu chịu thiệt lớn rồi.”

Cố Chiếu chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có hai luồng khí, một luồng nóng như lửa, một luồng lạnh như băng, hai luồng khí này luân phiên nhau làm đầu cô nóng bừng, còn tay chân lại như bị đông cứng không có chút hơi ấm nào.

Trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ lẫn lộn, lúc thì “Thôi xong, mình làm sai rồi”, lúc thì “Bia rượu là ma quỷ, mình chóng mặt quá”, lúc lại là “Người Thẩm Quyết Tinh thơm quá”.

“Thấy vui không?” Thẩm Quyết Tinh nhìn sang Lý Mạc, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

Lý Mạc chẳng hề để ý: “Người như cậu chơi không vui nổi.”

Thẩm Quyết Tinh bị Cố Chiếu gián đoạn một hồi, không thèm giả vờ nữa, bèn ngả bài, trực tiếp trở mặt.

“Đùa thì người trong cuộc phải thấy vui mới gọi là đùa, không thấy vui thì không phải đùa, chẳng khác nào bắt nạt người khác. Lý Mạc, cậu thực sự không thay đổi gì cả, tôi mà là Tống Giảo Mộng tôi cũng chê cái tính cách chó tha của cậu hạ thấp đẳng cấp mình.”

Tuy trong phòng vẫn còn tiếng nhạc nhưng câu nói đầy châm chọc của Thẩm Quyết Tinh vẫn truyền đến lỗ tai của từng người rất rõ ràng.

Lý Mạc lập tức không nhịn nữa: “Mày mới nói cái gì?”

“Ngày mai còn phải chuyển gạch, tôi đi trước.” Thẩm Quyết Tinh coi cậu ta như không khí, nói xong không đợi mọi người phản ứng, anh lập tức cầm cái áo khoác trên giá rồi mở cửa bước ra ngoài.

Nhưng chưa đi được bao lâu, anh đã quay lại mở cửa.

“Còn không đi?” Anh ném cho Cố Chiếu một câu, giọng điệu không mấy thiện ý, lần này là đi thật.

Cố Chiếu nhìn cánh cửa đang dần khép lại, như vừa mới tỉnh mộng, cô vội vàng đuổi theo anh, thậm chí còn quên tạm biệt mọi người.

“Quyết Tinh! Thẩm Quyết Tinh?”

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Tống Giảo Mộng nhưng cũng mau chóng bị cánh cửa khép kín ngăn lại.

Động tác Cố Chiếu chậm chạp, giữa chừng còn bị lạc đường, đến lúc cô ra khỏi KTV, Thẩm Quyết Tinh đã dựa vào cạnh xe hút một điếu thuốc.

Cố Chiếu đi về phía anh, dừng lại cách anh một mét, quan sát biểu cảm của anh, cô cảm thấy anh có vẻ tức giận, nhưng hình như cũng không phải.

“Vừa nãy… xin lỗi cậu.”

Cô tìm rất nhiều cái cớ để biện minh cho mình, chẳng hạn như “Uống nhiều quá, tôi cũng không cố ý”, hoặc là “Mọi người đều lớn cả rồi, đùa chút thôi, đừng quá để ý”, hoặc là “Cậu nghĩ như nào thì tùy cậu”…

“Cậu định về nhà thế nào?”

“Tôi uống nhiều quá, cũng không còn cách nào…” Cố Chiếu dừng lại một chút, trong lòng thầm nghĩ sao người này không làm theo kịch bản, ngoài miệng vội sửa lời, “À, tôi gọi xe về.”

Giờ này đã hết xe buýt, tàu điện ngầm cũng dừng rồi, chỉ còn cách gọi taxi. Nói xong cô móc điện thoại trong áo bông ra để gọi xe.

Thẩm Quyết Tinh ngậm điếu thuốc, mở cửa xe bên cạnh, hất cằm về phía cô: “Để tôi đưa cậu về, nhà cậu vẫn ở chỗ cũ đúng không?”

Cố Chiếu sửng sốt, nửa ngày không nhúc nhích.

Thẩm Quyết Tinh ngồi vào ghế lái, thấy cô vẫn đứng đó ngây ngốc thì hạ cửa sổ xe xuống, lập tức mất sạch kiên nhẫn.

“Mau lên, cậu nghe không hiểu tiếng người à?”

Cố Chiếu như bị ai đó quất một roi sau lưng, chậm chạp chạy sang phía bên kia bước lên xe.

Sau khi ngồi vào ghế phụ, cô cứ liếc trộm Thẩm Quyết Tinh qua khóe mắt.

Anh thật tốt, vẫn tốt như bảy năm trước, như vậy mà vẫn không mắng cô… Mới vừa nghĩ như thế, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quyết Tinh đã vang lên.

“Cậu nghe lời bọn họ làm gì? Đã không biết uống rượu sao còn uống? Không nhìn ra họ đang cười nhạo cậu sao?”

Cố Chiếu siết chặt dây an toàn, nói: “Tôi nhìn ra, nhưng tôi … không muốn làm mọi người mất hứng.”

Thẩm Quyết Tinh vô thức nhấn chân ga mạnh hơn, cảm xúc trong lòng không trút bỏ được, ngược lại càng thêm bực bội. Người ta là một quyền đánh vào bông, còn một quyền này của anh như đánh vào slime, đối phương không hề hấn thì thôi, anh còn bị kẹt một cánh tay.

“Cậu cũng có ý thức tập thể quá nhỉ…” Thẩm Quyết Tinh nhịn không được lại muốn nói cô thêm vài câu, nhưng nghĩ lại, cuộc gặp gỡ đêm nay chẳng qua chỉ là bạn bè tới họp lớp mà thôi, sau khi đưa cô về nhà, hai người bọn họ ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy, ngày mai mặt trời vẫn mọc, bọn họ sẽ không còn chút giao thoa nào nữa.

Hà tất gì phải nhiều lời?

“Bỏ đi, cũng không liên quan đến tôi.”

Anh giận rồi.

Hai tay Cố Chiếu siết chặt tay, cảm xúc hối hận cứ tầng tầng lớp lớp quanh quẩn trong lòng, khiến cô càng bi thảm hơn, trông như một oán linh.

Không nên đến, đêm nay mình không nên đến họp lớp mới phải.

“Xin lỗi.” Bên trong thùng xe tối tăm, giọng cô vang lên rất nhẹ nhàng, quả thật như ảo giác.

Thẩm Quyết Tinh nghe thấy nhưng không đáp lại.

Chiếc SUV màu trắng của Thẩm Quyết Tinh tiến vào trong khu dân cư của Cố Chiếu, loanh quanh vài vòng rồi trực tiếp dừng ngay dưới lầu nhà cô.

Cố Chiếu sinh sống ở một khu nhà vừa cũ vừa xuống cấp tên là “Hà Lam Cửu Thôn”, không có thang máy, thiếu chỗ đậu xe, cư dân phức tạp. Tòa nhà của Cố Chiếu còn đặc biệt kỳ lạ, bên dưới là cửa hàng dọc mặt phố, phải băng qua một cái cổng tò vò trong khu dân cư, đi lên cầu thang thật dài, băng qua một cái sân trời mới có thể chân chính đứng trước hành lang cửa nhà cô.

Lúc trước Thẩm Quyết Tinh được cô giáo nhờ cậy đưa Cố Chiếu không khỏe về nhà nên anh đã tới đây một lần. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy kiểu kiến trúc như vậy nên ấn tượng rất sâu sắc.

“Cậu đi một mình được không?” Thẩm Quyết Tinh mở khóa cửa xe.

“Đi được, cảm ơn cậu, cậu về nhà đi.” Cố Chiếu cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Kết quả là khu nhà này quá cũ kỹ, thiếu thốn đèn đường, một chân cô mới bị trẹo, mắt lại kém không nhìn rõ dưới chân, cũng không biết dẫm phải thứ gì trơn trượt, cô vừa bước xuống xe đã loạng choạng một cái.

Thẩm Quyết Tinh khẽ chậc một tiếng, bước ra khỏi xe đi qua đỡ cô.

“Tôi đỡ cậu đi lên.” Anh không muốn sáng sớm ngày mai thức dậy, lướt đọc tin tức thấy một phụ nữ đêm khuya say rượu, bước hụt cầu thang té chết ngay cửa nhà.

Cố Chiếu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể loáng thoáng bên cạnh, cùng với lực đỡ trên cánh tay, không dám tin lại có chuyện tốt như vậy.

“Cảm ơn nhé.” Cô yên tâm phó thác một nửa trọng lượng cơ thể cho Thẩm Quyết Tinh, cẩn thận bước lên lầu dưới sự dìu dắt của đối phương.

Gần đây dịch bệnh bùng phát trở lại, trong cầu thang thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, kết hợp với ánh đèn lờ mờ, không hiểu sao bầu không khí lại có chút âm u.

“Cậu… sau này không đi nữa à?” Cố Chiếu không nhịn được phá vỡ sự im lặng.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thẩm Quyết Tinh lập tức ra nước ngoài học đại học, bảy năm nay cô hiếm khi nghe tin tức về anh, trong nhóm lớp chỉ có Lục Kỳ là còn giữ liên lạc với anh, cậu ta nói hình như anh đang học ngành trí tuệ nhân tạo hay tự động hoá gì đó, chắc là sẽ không về nữa.

“Ừ. Mấy năm nay dịch bệnh nghiêm trọng quá, ba mẹ không yên tâm, tôi cũng lo lắng cho bọn họ nên về hẳn. Ở trong nước cũng có nhiều cơ hội hơn một chút.” Thẩm Quyết Tinh không nói quá sâu, chỉ đơn giản kể sơ qua hoàn cảnh của mình rồi dừng câu chuyện.

“Ồ, vậy cũng khá tốt.”

Đi chậm rãi rồi cũng sẽ tới nơi, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cầu thang, ánh trăng chiếu rọi trên đầu vai hai người. Cố Chiếu liếc nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, nghĩ thầm, ánh trăng đêm nay thật đẹp.

“Cậu về đi, đoạn còn lại tôi tự đi được rồi.” Cố Chiếu thoát khỏi tay Thẩm Quyết Tinh.

Quãng đường còn lại bằng phẳng, cửa hành lang nhà Cố Chiếu gần trong gang tấc, bước qua cánh cửa này sẽ thấy nhà cô nằm bên tay trái, hẳn sẽ không ngã nữa.

Thẩm Quyết Tinh nói: “Vậy được, tôi đi đây.”

“Tạm…” Cố Chiếu vừa định tạm biệt thì bỗng nhiên, một âm thanh ầm ĩ vang lên từ phía sân thượng.

“Không được ra ngoài, không được ra ngoài, vừa nhận được thông báo, trong khu có ca nhiễm, sẽ phong tỏa 48 tiếng, chỉ có vào không có ra!” ( truyện trên app T𝕪T )

Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy ra mép sân thượng, bám vào lan can mà nhìn xuống.

Ở cổng khu chung cư cách đó không xa, ngoại trừ bảo vệ, lúc này còn có thêm mấy nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ màu trắng, vừa chỉ huy bảo vệ phong tỏa cổng, vừa giải thích cho cư dân đang muốn đi ra ngoài.

“Đúng…48 tiếng… không được ra ngoài, ai cũng không được…”

Mặt Thẩm Quyết Tinh biến sắc: “Tôi xuống hỏi một chút.” Dứt lời anh bước nhanh xuống lầu.

Cố Chiếu cũng vội vàng đi theo, nhưng một chân cô không tiện nên chỉ có thể đi hai bước nghỉ một bước, lúc đến cổng lớn đã thấy Thẩm Quyết Tinh đang nỗ lực giải thích với bảo vệ: “Tôi không phải người trong khu dân cư mấy người, tôi mới vào đây có 10 phút. Bây giờ anh thả tôi ra ngoài, coi như tôi chưa từng vào đây có được không?”

Đội trưởng đội bảo vệ: “Vào rồi là vào rồi, sao coi như chưa vào được? Bao nhiêu người nhìn thấy, nhỡ cậu ra bên ngoài lây bệnh cho người khác thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

“Vậy tôi về nhà tự cách ly được không? Cũng không được sao?”

“Cậu đừng làm khó chúng tôi nữa anh đẹp trai à, thông báo chúng tôi nhận được đã nói rõ ràng, chỉ có vào không có ra, ngay cả ruồi bọ cũng không thể thả ra ngoài. Cậu là tài xế công nghệ hay là tới đưa bạn về nhà? Nếu là tài xế thì chúng tôi sẽ sắp xếp tìm chỗ ở cho cậu, nhưng điều kiện sống sẽ hơi kém chút, còn nếu cậu đưa bạn về thì cứ ở lại nhà bạn đi thì hơn.”

Thẩm Quyết Tinh còn đang định nói tiếp, nhân viên phòng dịch đã tới đuổi người: “Rồi rồi, đừng tụ tập nữa, về nhà đi, về nhà đi! Ngày mai toàn khu sẽ xét nghiệm, chỉ cần không có ca dương tính thì sau 48 tiếng sẽ được gỡ phong tỏa, mọi người đừng lo lắng!”

Thẩm Quyết Tinh bị đẩy tránh khỏi cổng lớn, ngơ ngác đứng đó một lúc, anh bực bội vò đầu.

Cố Chiếu bước đến sau lưng, cô cũng không biết an ủi anh thế nào, châm chước lên tiếng: “Hay là… cậu vào nhà tôi ngồi đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play