Cố Chiếu không cách nào dời sự chú ý khỏi Thẩm Quyết Tinh đang ngồi ở cách đó không xa.
“Bây giờ tiết trời ngày càng nắng nóng, gã lãnh đạo ở chỗ tôi nhất định là đầu óc không bình thường, chẳng những bắt chúng tôi phải ra ngoài tìm khách hàng hộ ông ta, còn coi chúng tôi như nhân viên phát tờ rơi trong kỳ nghỉ hè vậy...” Người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện không nhận ra sự khác thường của Cố Chiếu, vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Anh Chu này năm nay 28 tuổi, làm việc trong ngân hàng, ngoại hình bình thường, chiều cấp ba bình, song thân đủ cả, là độc đinh trong nhà, có thể nói là một sự tồn tại vô cùng bình thường giữa vô vàn chúng sinh. Nhưng đối với Cố Chiếu, đây mới là đối tượng xem mắt thông thường của cô. Người như Thẩm Toàn Chương, nếu không phải có cô Hiểu Quyên quen biết, trùng hợp lại còn là anh ruột của Thẩm Quyết Tinh, lần đó thật sự chẳng khác nào mấy trò lừa đảo tình ái được dàn dựng trên Internet.
Cố Chiếu hút một ngụm matcha latte, cười cười nói: “Công việc vất vả thật.”
Trước mặt Thẩm Quyết Tinh đặt một ly cà phê đá, anh vừa trả lời tin nhắn vừa gặm sandwich trên tay, như thể hoàn toàn không quan tâm đến chuyện xảy ra với Cố Chiếu bên này.
Sau hai lần từ chối lời đề nghị đưa về nhà của Thẩm Quyết Tinh, trong lòng Cố Chiếu cảm thấy rất ngại. Lúc tan làm, cô gặp Thẩm Quyết Tinh ở cửa, anh lập tức nói muốn đưa cô đến chỗ xem mắt, cô liền không nỡ cự tuyệt.
Đi bộ qua quán cà phê cũng chỉ mất năm phút, đến lượt xe ô tô chỉ mới lăn bánh đã dừng lại. Cố Chiếu đang định nói cảm ơn, ai ngờ Thẩm Quyết Tinh đậu xe xong cũng bước xuống theo cô.
“Tôi muốn ăn một bữa ở đây, cậu có để ý không?” Thẩm Quyết Tinh ngoài miệng thì hỏi có cô có để ý không, nhưng tay anh đã khóa cửa xe lại.
Cố Chiếu không biết tại sao có rất nhiều nhà hàng ở gần đó mà anh nhất định phải chọn nơi này để ăn tối một mình. Nhưng cô có thể nói gì đây? Mấy hàng quán bên cạnh cũng không phải do cô mở.
“Làm việc trong viện dưỡng lão như em vẫn nhẹ nhàng hơn, ngày thường không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.” Ánh mắt anh Chu đánh giá Cố Chiếu, đột nhiên anh ta hỏi, “Vết bớt trên trán em là bẩm sinh sao?”
Lúc trước nghe người giới thiệu nói trên mặt nhà gái có vết bớt, không ảnh hưởng đến ngoại hình, hơn nữa phương diện bằng cấp và tính cách đều khá tốt, trong nhà còn không có thân thích lung tung rắc rối gì, bởi vậy anh ta mới đồng ý gặp mặt. Bây giờ nhìn lại, vết bớt kia khá rõ, làm anh ta hơi để ý.
“Đúng vậy, là bẩm sinh.” Mười đối tượng xem mắt sẽ có đến chín người hỏi đến vết bớt của cô, một người còn lại là ngại hỏi trực tiếp, sẽ liên hệ lại với người giới thiệu để biết rõ tình hình. Cố Chiếu vốn quen với chuyện này nên cũng không có cảm giác gì.
“Sao không dùng phấn trang điểm để che đi? Không phải con gái bọn em cái gì cũng che được sao? Chị họ tôi từng có một cái mụn lớn như thế này trên mặt, chị ấy có thể trang điểm để che đi hết.”
Cố Chiếu cười gượng nói: “Tôi không giỏi trang điểm…”
Vết bớt đỏ trên trán cô không quá đậm, trước đây cô luôn dùng tóc mái thật dày che lại, để người khác không chú ý đến, bây giờ thay đổi tạo hình, tóc mái mỏng hơn, nếu thoa kem nền che khuyết điểm vẫn có thể che phủ được bảy tám phần, nhưng không trang điểm sẽ hiện ra rất rõ.
Mọi người xung quanh không mấy để ý đến vết bớt trên trán cô, từ người trong viện dưỡng lão cho đến Thẩm Quyết Tinh, không một ai nhìn cô với ánh mắt khác thường, dần dà cô cũng nhanh chóng quên mất, người bình thường thực sự rất chú ý đến khuyết điểm trên mặt đối tượng xem mắt.
“Liên quan gì đến anh? Sao anh nhiều chuyện quá vậy? Anh là ai? Anh họ gì? Anh dựa vào đâu mà xen vào chuyện nhà tôi?”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên dọa anh Chu nhảy dựng, anh ta quay đầu lại nhìn Thẩm Quyết Tinh đang công khai xem phim truyền hình, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Ở nơi công cộng mà mở lớn tiếng như vậy, ý thức đâu không biết.” Anh ta nhỏ giọng thì thầm, lúc quay lại đối diện với Cố Chiếu thì mỉm cười, “Chuyện này cũng khá quan trọng, có thể học được, tôi sẽ nhờ chị họ gửi cho em một ít tư liệu hướng dẫn trang điểm.”
Cố Chiếu nhìn qua vai người đàn ông trước mặt, nhìn đến Thẩm Quyết Tinh ở sau lưng anh ta, cô trả lời càng lúc càng qua loa: “Vậy làm phiền anh…”
Thẩm Quyết Tinh tựa lưng vào ghế ngồi, trong miệng cắn ống hút, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt những người khác đang nhìn mình.
“Đúng rồi, cái vết bớt này của em… có di truyền không?”
Cố Chiếu ngớ người, ánh mắt cô liền quay lại người đàn ông trước mặt: “Anh nói sao?”
Anh Chu giải thích: “Bây giờ chi phí nuôi con ngày càng cao, ai cũng mong muốn con mình được khỏe mạnh. Em cũng đừng chê tôi nói chuyện thẳng tính, tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng trước, để tránh mâu thuẫn lớn sau này. Bản thân tôi có thể đảm bảo không ai trong ba đời mắc bệnh di truyền, về điểm này em hoàn toàn có thể yên tâm.”
Cố Chiếu cảm thấy mới gặp mặt lần đầu đã nói đến chuyện này thì có chút kỳ quái, thậm chí cô còn hơi khó chịu, nhưng dù vậy, cô vẫn hiểu được nỗi băn khoăn của đối phương, liền nói: “Sẽ không di truyền đâu, cái này không phải do gen xấu…”
“Em bị ngốc đúng không? Em không nhìn ra hắn ta căn bản không quan tâm đến em sao? Anh xen vào chuyện nhà người khác? Anh nhiều chuyện? Em thật sự xem ý tốt của anh thành lòng lang dạ thú!”
Âm lượng trong điện thoại Thẩm Quyết Tinh bên kia vốn đã hạ xuống, bây giờ lại đột ngột vọt lên cao, gần như che lấp cả giọng Cố Chiếu.
Cuối cùng anh Chu không nhịn nổi nữa, quay đầu lại nói: “Vị này, anh có thể nhỏ tiếng một chút được không hả?”
Thẩm Quyết Tinh ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Tôi quấy rầy đến anh sao? Xin lỗi nhé.” Tầm mắt anh xẹt qua mặt Cố Chiếu, bàn tay mau chóng đóng video lại.
“Ngày thường em có sở thích gì không?” Anh Chu điều chỉnh biểu cảm, vừa quay đầu lại vừa hỏi cô.
Cố Chiếu vội vàng thu ánh mắt lại, cô nói: “À… Cũng không có sở thích gì đặc biệt, tôi có xem một ít show tống nghệ hoặc phim phóng sự.”
Xem show tống nghệ có thể thư giãn tâm tình, xem phim phóng sự có thể nâng cao hiểu biết. Bệnh dịch mấy năm nay, cường độ công tác của Cố Chiếu rất cao, cũng không thể tùy tiện chạy đi đây đi đó, cô chỉ đành dựa vào hai thứ này để giảm bớt áp lực.
“Xem show tống nghệ có ích lợi gì? Toàn là một đám minh tinh giả ngây giả dại với nhau, chi bằng đi đọc thêm mấy quyển sách.” Anh Chu rất khinh thường, “Tất nhiên tôi không nói đến mấy cuốn như tiểu thuyết hay truyện tranh, mà là những cuốn sách văn học đứng đắn như tác phẩm của của Dư Hoa, Mao Thuẫn, Mạc Ngôn các thứ.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Không phải Mạc Ngôn và Dư Hoa đều viết tiểu thuyết sao?
Trong lòng Cố Chiếu sinh ra một tia nghi hoặc, nhưng cô không phải loại người hay phản bác trước mặt người khác, dù có thật sự cảm thấy đối phương nói sai, cô cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.
“Ừm, được.” Cô ôn hòa gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ tìm thời gian để đọc thêm tác phẩm của hai vị ấy.
Có một số người là nhìn thái độ mà cư xử với người khác, người khác càng mềm thì mình càng cứng, như anh Chu này cũng thế. Thấy dáng vẻ Cố Chiếu văn tĩnh nhu nhược, chủ nghĩa đàn ông trong lòng anh ta liền bắt đầu bành trướng, sau khi khoe khoang danh sách đọc sách của mình, anh ta lại bắt đầu khoe khoang những người bạn giỏi giang mình quen biết, như doanh nhân giàu có, đạo diễn, lính đặc nhiệm, nói cứ như thật, như thể họ đều là bạn bè chí cốt của mình.
Cố Chiếu lẳng lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng lịch sự phụ họa hai tiếng, nhưng cô không quá để tâm.
Đột nhiên Thẩm Quyết Tinh đứng lên. Anh đã uống hết cà phê, ăn xong sandwich, cũng xem phim truyền hình đến chán rồi, không có ý định ở lại lâu hơn nữa.
Anh đi thẳng đến trước mặt Cố Chiếu, vẻ mặt trầm xuống, cất giọng hỏi cô: “Bây giờ tôi đi, cậu có đi hay không?”
Cố Chiếu ngửa đầu kinh ngạc nhìn anh, giật giật môi: “Tôi…”
“Tôi đợi cậu ở bên ngoài.” Thẩm Quyết Tinh không nghe cô nói tiếp, chỉ để lại một câu rồi đi ra ngoài cửa. Giống như anh biết Cố Chiếu nhất định sẽ đi theo mình.
Anh Chu há hốc mồm, chỉ vào bóng lưng Thẩm Quyết Tinh mà hỏi: “Em biết anh ta sao? Anh… Anh ta là ai?”
Cố Chiếu đứng dậy, bởi vì không biết nên giải thích thế nào nên cô quyết định không giải thích.
“Xin lỗi anh, tôi về trước đây, có cơ hội thì… có cơ hội lại cùng trò chuyện.” Nói xong cô xách túi, vội vàng đẩy cửa đi ra dưới ánh nhìn ngơ ngác của anh Chu.
Ở bên kia đường, xe của Thẩm Quyết Tinh vẫn đậu ở chỗ cũ. Cố Chiếu chậm chạp đi qua, cửa xe không khóa, vừa kéo cái đã mở.
Lúc mới vừa ném anh Chu lại quán nước, trong lòng Cố Chiếu còn thấy hơi áy náy, tự hỏi có phải mình đã quá bất lịch sự rồi hay không, nhưng sau khi ngồi vào trong xe, cô phát hiện mình không chỉ nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bứt rứt mà còn cực kỳ nhẹ nhõm, thầm thở ra trong lòng.
Mấy lời của anh Chu thật sự đòi mạng người ta.
“Loại người như vậy mà cậu cũng ngồi nói chuyện với hắn nửa giờ? Há mồm ngậm miệng toàn là Mạc Ngôn Dư Hoa. Mạc Ngôn Dư Hoa bị hắn nhắc đến mức chắc cũng sợ đen đủi!” Giọng điệu Thẩm Quyết Tinh cực kỳ bất mãn, giống như người lãng phí nửa giờ vừa rồi là anh chứ không phải cô.
“Là ông cụ Dương giới thiệu, cũng chỉ là gặp mặt một lần.” Cố Chiếu nhỏ giọng nói.
Mọi người đều có ý tốt, dù sao đến tối cô cũng không bận việc gì, xem mắt thì xem mắt thôi.
Thẩm Quyết Tinh bị nghẹn lại, nhất thời còn bực bội hơn lúc nghe tên ngốc kia dặn Cố Chiếu về đọc thêm sách.
“Ngoài tên đó ra, sau này còn ai nữa không?”
Cố Chiếu tính toán, nói: “Còn… ba bốn người.”
Thẩm Quyết Tinh mím môi, các khớp xương trên tay vì nắm chặt vô lăng mà càng nổi lên thật rõ.
“Mấy người trong viện dưỡng lão chỗ cậu thích làm Nguyệt Lão quá nhỉ.”
Cố Chiếu mỉm cười nói: “Ừm, bọn họ đều rất quan tâm tôi.”
Thẩm Quyết Tinh không nói nữa.
Thời gian trên xe sau đó, ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ radio, trong xe không có thêm một câu đối thoại nào.
Sau khi lái xe đến dưới nhà Cố Chiếu, Thẩm Quyết Tinh chậm rãi dừng xe mở khóa, trước sau vẫn không nói chuyện.
Cố Chiếu cởi dây an toàn, nhìn góc mặt lạnh nhạt của Thẩm Quyết Tinh, trong lòng thở dài. Thẩm Quyết Tinh hẳn là đang nghĩ cô quả thật không có chút tiền đồ nào, rõ ràng cô cảm thấy quan điểm của anh Chu không đúng, nhưng lại không dám phản bác một câu.
“Cảm ơn đã đưa tôi về.” Cố Chiếu nói xong thì đẩy cửa xe.
“Cố Chiếu…”
Cố Chiếu quay đầu lại, cô nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Quyết Tinh, như vừa mất kiên nhẫn lại vừa bối rối, giống như chính anh cũng không biết tại sao mình muốn gọi cô lại.
“Miễn là có người giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu đều nhận lời à?”
Cô nghĩ anh muốn ẩn ý với cô, sau này đừng không biết từ chối người khác như vậy nữa, tốt xấu gì cũng nên kiểm tra một chút, xem xét nhà trai có đáng tin cậy không rồi hẵng đồng ý gặp. Cố Chiếu khó xử nói: “Cũng không dễ từ chối.”
“Nói với bọn họ cậu đã có…” Thẩm Quyết Tinh đột nhiên khựng lại.
Rốt cuộc anh cũng nhận ra có gì không đúng. Sao mình lại tức giận như vậy?
Bởi vì Cố Chiếu rõ ràng thích mình mà vẫn đi hẹn hò với đàn ông khác?
Nói với bọn họ cậu đã có người mình thích, như vậy bọn họ sẽ không giới thiệu đối tượng nữa?
Nhưng anh có tư cách gì mà ngăn cản Cố Chiếu kết giao với người khác? Cố Chiếu là Cố Chiếu, Cố Chiếu có nhân cách độc lập, cô không phải đồ vật của anh. Dù ở buổi họp lớp hai tháng trước cô đã hôn anh, cô biết làm anh vui vẻ, cô còn nhớ rõ những điều anh thích và không thích, thậm chí còn nói chuyện với anh đến nửa đêm. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như trước giờ Cố Chiếu chưa từng nói "thích" với anh.
Thẩm Quyết Tinh hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ bản thân nên suy ngẫm lại trước.
“… Không có gì.” Anh nói, “Ngày mai gặp lại.”
Cố Chiếu không quá để ý đến những lời còn dang dở, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở câu “Ngày mai gặp lại” của Thẩm Quyết Tinh.
Ngày mai gặp lại, có nghĩa là ngày mai Thẩm Quyết Tinh vẫn sẽ đến viện dưỡng lão. Cố Chiếu là một người rất dễ thỏa mãn, đối với cô, chỉ cần thỉnh thoảng được nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh cô cũng đã rất vui vẻ.
“Ngày mai gặp lại.” Cố Chiếu mỉm cười tạm biệt, sau đó xuống xe.
Thẩm Quyết Tinh không lập tức lái xe đi ngay mà dừng một lúc lâu ở dưới nhà Cố Chiếu.
Anh vô cùng bối rối, đầu óc đầy nghi vấn, bọn chúng giống như hàng trăm sợi dây cáp tai nghe quấn vào nhau chằng chịt, khiến người ta không biết phải làm sao, cũng không thể xử lý được.
Anh cảm thấy có lẽ mình cần một viện trợ từ bên ngoài đến giúp giải quyết mớ cảm xúc hỗn độn này.
Thế là anh gọi điện cho Thương Minh Viễn.
Khi biết Thương Minh Viễn mới vừa tan làm, vẫn đang trên đường về nhà, Thẩm Quyết Tinh lập tức nói: “Tôi đến tìm cậu, có lẽ tôi có một số... chuyện cá nhân cần tư vấn.”
Thương Minh Viễn vốn tưởng anh gọi đến vì công việc, trong lòng đã bắt đầu ai thán liên tục, kết quả lại không phải.
Chuyện cá nhân?
Nói đến đây cậu ta đã bay hết mệt nhọc.
“Đến đến đến, chỗ tôi rượu gì cũng có, chúng ta vừa uống vừa nói.”
Thẩm Quyết Tinh cúp điện thoại, phức tạp liếc nhìn cầu thang dẫn lên nhà Cố Chiếu, cuối cùng quay đầu xe lái khỏi khu dân cư.
Cố Chiếu trở về nhà, tùy tiện úp một bát mì để ăn. Đang rửa bát thì nhận được điện thoại của Sở Viên Nguyên.
Đối phương dò hỏi cô thứ bảy tuần này có rảnh không, nói muốn mời cô ăn cơm.
Cố Chiếu cũng không làm gì đáng để được mời cơm, nói gì cũng chỉ đồng ý chia đôi, Sở Viên Nguyên không còn cách nào khác đành phải nói: “Được được, chia đôi thì chia đôi, vậy cậu có đi không.”
“Có.”
“Vậy thì quyết định nhé, thứ bảy 11 giờ, lát nữa mình gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu.”
Cố Chiếu đồng ý xong, đang muốn cúp điện thoại, Sở Viên Nguyên bên kia lại nói: “Đúng rồi, lúc đó Giảo Mộng cũng có thể đến.”
Cố Chiếu sửng sốt: “Tống Giảo Mộng?”
“Đúng vậy, cậu ấy nói muốn trả lại áo khoác cho cậu.”
Vừa nghe đến đây, Cố Chiếu cũng chợt nhớ ra, hình như mình vẫn còn một chiếc áo khoác ở chỗ Tống Giảo Mộng.
Theo lý thuyết, Tống Giảo Mộng thích Thẩm Quyết Tinh, cô cũng thích Thẩm Quyết Tinh, hai người là tình địch của nhau, ít nhiều cũng sẽ có chút địch ý. Nhưng có lẽ vì Cố Chiếu hoàn toàn không có chút vọng tưởng nào với Thẩm Quyết Tinh, cô không những không bài xích Tống Giảo Mộng mà còn cảm thấy hai người kia thật sự rất xứng đôi.
Cố Chiếu không theo đuổi thần tượng, nếu không cô sẽ nhận ra tâm trạng hiện giờ của mình rất giống một "fan mẹ"— thích, nhưng không có ý chiếm hữu.
Cố Chiếu đồng ý: “Được, đến lúc đó gặp.”
Thương Minh Viễn đợi Thẩm Quyết Tinh bàn “chuyện cá nhân” với mình, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, đối phương vẫn chỉ uống rượu chứ không hé răng một câu, làm cho sự nghiệp phát sóng trực tiếp của cậu ta không tiếp tục nổi nữa.
Lâm Lập: “Sao rồi, có nói không?”
Thương Minh Viễn liếc nhìn WeChat dưới bàn, trả lời: "Không nói, nhưng uống hơn nửa bình Whiskey, cảm giác hôm nay anh ấy muốn ngủ với tôi.”
“Tôi bấm tay tính toán, chuyện cá nhân này nhất định là ở phương diện tình cảm. Tôi cược một trăm tệ, chính là tình yêu.”
“Cậu cược với ai? Tôi có nói không phải là tình yêu đâu.”
Lâm Lập gửi đến một biểu tượng cảm xúc “khinh bỉ”.
Thương Minh Viễn cất di động, lại rót thêm chút rượu vào cái ly đã thấy đáy của Thẩm Quyết Tinh: “Thẩm tổng, ngài mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ngài không nói thì tiểu nhân biết giúp ngài bài ưu giải nạn kiểu gì đây?”
Thẩm Quyết Tinh chống đầu, mí mắt hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm cái ly rượu, giọng điệu cực kỳ mơ màng: “Hồi cấp ba có một cô gái thích tôi, tôi cảm thấy mình bị phản bội...”
“Từ từ đã, cảm xúc này của anh nảy sinh như thế nào anh có thể nói rõ một chút không?” Nếu anh cảm thấy vui mừng, chán ghét, thậm chí là sợ hãi, Thương Minh Viễn đều có thể hiểu được, nhưng "phản bội" là từ ngữ cao cấp gì đây?
“Bởi vì… lúc trước tôi không ngờ cô ấy sẽ thích mình.” Thẩm Quyết Tinh cố gắng giải thích quan hệ giữa mình và Cố Chiếu, “Không phải nói thích tôi là không bình thường, nhưng giữa tôi và cô ấy không nên trộn lẫn thứ tình cảm tầm thường như vậy, cậu hiểu không?”
Thương Minh Viễn không hiểu lắm, nhưng vẫn ra hiệu cho Thẩm Quyết Tinh tiếp tục.
“Tôi đã từ chối cô ấy, còn nói những lời rất tàn nhẫn. Mấy năm qua ở nước ngoài chúng tôi cũng không liên lạc lại với nhau, chỉ nghe được vài tin tức vụn vặt về cô ấy từ người khác. Hai tháng trước, ở buổi họp lớp, bọn tôi gặp lại…” Thẩm Quyết Tinh nói tới đây thì tạm dừng một chút, lại uống cạn ly.
Thương Minh Viễn gấp đến độ lại rót đầy rượu cho anh: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đưa cô ấy về nhà, bị phong tỏa ở nhà cô ấy 23 ngày.”
Là bạn học nữ, thật sự là bạn học nữ đó!!
Thương Minh Viễn hưng phấn, hận không thể lập tức cấp báo tin vui cho Lâm Lập — cuối cùng Tinh Tinh nhà bọn họ cũng nghĩ thông rồi!
“Tôi phát hiện cô ấy không hề thay đổi, lại giống như đã thay đổi. Slimes, Chihuahua, thỏ tai cụp, Quải Tuyến Hằng Nga Thải… Cậu có biết đây là những gì không?”
Ba cái đầu cậu ta còn hiểu, nhưng cái cuối cùng là thứ gì vậy?
Thương Minh Viễn lắc đầu: “Là cái gì?”
“Là những biến hóa của cô ấy trong lòng tôi.” Thẩm Quyết Tinh nói chuyện mang theo chút men say, làm Thương Minh Viễn hơi khó hiểu, “Cô ấy biến thành một đóa hoa sơn trà, biến thành một đóa… hoa sơn trà!”
“Vậy... anh phiền muộn vì cô ấy biến thành đóa hoa sơn trà?" Thương Minh Viễn cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Thẩm Quyết Tinh gõ gõ vào thành ly thủy tinh, phủ nhận: “Không phải, tôi phiền lòng vì cô ấy đi xem mắt với người khác. Lúc phát hiện cô ấy xem mắt với anh trai tôi, còn mặc chiếc váy mà tôi tưởng cô ấy cố ý mặc cho mình xem, lúc đó tôi phải cố hết sức mới không giáp mặt chất vấn cô ấy, tại sao lại làm như vậy.”
“What??” Nghe đến tầng quan hệ rắc rối phức tạp này, Thương Minh Viễn thất thố hai giây, sau đó mau chóng bình tĩnh lại, “Bỗng nhiên phát hiện bạn học đã từng thích mình có khả năng sắp trở thành chị dâu, chuyện này… quả thật có hơi… có hơi vi diệu.”
“Hôm nay cô ấy lại đi xem mắt với người khác. Là một tên ngu ngốc. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy.” Mấy chữ cuối cùng, Thẩm Quyết Tinh quả thực là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Thương Minh Viễn bắt được trọng điểm: “Anh không hiểu tại sao cô ấy làm vậy? Vậy anh nghĩ cô ấy nên làm gì mới đúng? Chẳng lẽ cô ấy phải luôn thích anh, phải luôn đứng tại chỗ chờ anh? Chờ đến bảy tám chục tuổi, nhìn anh con cháu đầy đàn, còn mình thì cơ cực sống hết quãng đời còn lại trong cô độc?”
Thẩm Quyết Tinh bỗng chốc trừng mắt với cậu ta, vẻ mặt hơi không tin nổi, lại hơi phẫn nộ, giống như đang nói: Sao cậu dám coi tôi thành hạng người ti tiện như vậy?
“Đương nhiên không phải, chỉ là… chỉ là…” Hết nửa ngày anh vẫn không nói nên lời, lông mày nhăn lại càng chặt, trong mắt dần dần lộ ra một tia khiếp sợ.
Một lúc lâu sau, anh cúi đầu khẽ mắng một tiếng.
“Mẹ kiếp.”
Thương Minh Viễn vỗ vỗ vai anh, ý vị thâm trường: “Có hoa nên hái thì cứ hái đi, người anh em à.”
Ngày hôm sau, suốt cả buổi sáng Cố Chiếu không nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đâu, cô cứ tưởng đến chiều anh sẽ đến, nhưng mãi đến lúc tan làm vẫn không thấy bóng dáng anh.
Chắc là có việc đột xuất nên không đến được. Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Quyết Tinh đã gửi tin nhắn đến.
Thẩm Quyết Tinh: “Hôm nay tôi bị cảm. Ngủ ở nhà cả ngày, bây giờ mới tỉnh dậy nên không đi làm.”
Cố Chiếu lo lắng: “Có nghiêm trọng lắm không, có bị sốt không?”
“Không có, chỉ là cảm cúm thông thường thôi.”
Cố Chiếu vừa định nhắn anh hãy đến bác sĩ kiểm tra, tốt hơn hết là đi xét nghiệm, bên kia lại gửi một tin nhắn khác đến.
“Thứ bảy này cậu có rảnh không? Tôi muốn giới thiệu với cậu một người.”