“Cậu gặp anh tôi rồi, chắc nhìn lại tôi thấy cũng bình thường thôi đúng không? Có điều tôi khuyên cậu không nên quá coi trọng bữa xem mắt này làm gì, anh tôi sẽ không kết hôn, cậu từ bỏ anh ấy đi.”
Cố Chiếu vốn cũng không nghĩ mình sẽ có gì đó với Thẩm Toàn Chương. Có lẽ cô Hiểu Quyên cảm thấy cô cặp với ai cũng xứng, nhưng bản thân cô vẫn biết mình biết ta. Ngoại hình không có, gia thế không có, bằng cấp cũng chỉ xem như phổ thông, tính cách… nói dễ nghe một chút thì là tốt tính, nói không dễ nghe thì chính là yếu đuối không có chủ kiến. Phỏng chừng Thẩm Toàn Chương cũng là nể mặt trưởng bối mới đi xem mắt với cô, chắc là không còn lần sau nữa.
Hơn nữa, trước khi Thẩm Quyết Tinh xuất hiện, thật ra cô và Thẩm Toàn Chương vẫn luôn bàn chuyện của anh.
Sau khi xác nhận Thẩm Toàn Chương là anh trai của Thẩm Quyết Tinh, cô lập tức nói với anh ta mình đã được Thẩm Quyết Tinh giúp đỡ rất nhiều lúc học cấp ba, nói nói một hồi, Thẩm Toàn Chương đột nhiên hỏi, có phải cách đây không lâu cô té ngã bị thương ở chân hay không.
Hiện giờ trên đùi Cố Chiếu vẫn còn vết sẹo do cú ngã lần đó, nhưng bị hỏi đột ngột như vậy, cô không kịp phản ứng. Sau đó nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng lúc này Thẩm Quyết Tinh xuất hiện.
Đến giờ cô vẫn không biết tại sao Thẩm Toàn Chương lại hỏi như vậy.
“Ừm, tôi biết rồi.” Cố Chiếu nói.
“Ừm, tôi biết rồi” là ý gì? Anh hỏi cô có phải thấy anh cũng chỉ là một người bình thường hay không, cô lại “Ừm”?! Thẩm Quyết Tinh không nhận được phản ứng như mong đợi, nháy mắt trong lòng càng thêm uất nghẹn. Anh chưa kịp nói tiếp, một tiếng kèn thúc giục đã vang lên sau lưng. Đèn đỏ đã chuyển sang màu khác, nên đi rồi.
Hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, Thẩm Quyết Tinh sang số, đạp ga một lần nữa, chiếc xe lăn bánh chạy đi.
Sau đó đường đi thông suốt, không còn gặp đèn đỏ nữa. Có điều… thỉnh thoảng Cố Chiếu lại lén liếc nhìn Thẩm Quyết Tinh ngồi bên cạnh, cô cảm thấy đêm nay anh lái xe đặc biệt cuồng dã, dù không tăng tốc nhưng anh chuyển làn và đạp phanh rất nhanh.
Kết hợp với câu hỏi vừa nãy của anh, Cố Chiếu kết luận, nhất định anh đã bị Thẩm Toàn Chương kích thích.
Cô vốn luôn cảm thấy Thẩm Quyết Tinh là con cưng của trời, làm chuyện gì cũng rất dễ dàng, chuyện gì cũng nắm chắc thắng lợi, hóa ra không phải như vậy. Anh cũng sẽ bị dao động, cũng sẽ thấy lo âu vì mình không bằng người khác, cũng sẽ toát ra vẻ mặt không cam lòng mà không phản bác được.
Chỉ nửa giờ sau, Thẩm Quyết Tinh đã đưa Cố Chiếu về đến cửa nhà.
“Cạch” một tiếng, khoá cửa mở ra, Thẩm Quyết Tinh vẫn không nói lời nào.
Cố Chiếu yên lặng cởi dây an toàn, đẩy cửa xe, đặt một chân xuống đất, ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm nên quay đầu lại. Cô vừa quay đầu thì đúng lúc chạm mắt với Thẩm Quyết Tinh. Đối phương không ngờ cô đột ngột phản kích, anh trố mắt, tầm mắt nhanh chóng đảo đi nơi khác, dáng vẻ có hơi chật vật.
“Còn chuyện gì không?”
Cố Chiếu do dự một lát rồi nói: “Trong lòng tôi, cậu luôn không hề bình thường, giống như… giống như sao Bắc Cực vậy.”
Trong vũ trụ sẽ luôn có một số ngôi sao tỏa sáng nhấp nháy hơn những ngôi sao khác, nhưng trong tâm trí cô, Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn là ngôi sao đặc biệt nhất.
Mặc dù lời này là sự thật nhưng đối với Cố Chiếu thì đây đã là cực hạn, nếu không vì an ủi Thẩm Quyết Tinh, cả đời này cô nhất định sẽ không nói ra. Nói xong, cô không nhìn mặt Thẩm Quyết Tinh, thậm chí còn không chào tạm biệt đã hốt hoảng bước xuống xe.
Trong thùng xe yên tĩnh tối tăm, Thẩm Quyết Tinh ngẩn ngơ một lát, lại tìm kiếm bóng dáng Cố Chiếu, cô đã vào trong tòa nhà.
Sao Bắc Cực? Tại sao lại là sao Bắc Cực? Bởi vì trong tên anh có một chữ “Tinh” sao? Nên Cố Chiếu cảm thấy anh tương đối…
Khoan đã. Chợt bừng tỉnh, Thẩm Quyết Tinh lấy lại tinh thần. Bây giờ anh đang làm gì đây? Ép buộc Cố Chiếu phải lựa chọn, cố ý hạ thấp hảo cảm của cô với Thẩm Toàn Chương sao…
Nhớ lại hành vi vừa rồi của mình, Thẩm Quyết Tinh bình tĩnh lại, trán đập vào tay lái, không dám tin mà lẩm bẩm: “Rốt cuộc mình đang làm gì vậy…” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Quả thực giống như… giống như đang ghen ghét với Thẩm Toàn Chương.
Chia thành hai nhóm, bên kia Thẩm Toàn Chương cũng đưa Tống Giảo Mộng về đến nhà. Nhưng khi vừa nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng dưới lầu nhà mình, cánh tay định mở cửa xe của Tống Giảo Mộng lại rụt trở về.
“Anh Thẩm, anh có thể giúp tôi một việc không?”
Lý Mạc cầm một bó hoa hồng đỏ đi đi lại lại dưới chung cư. Ở cửa có gác cổng, cậu ta không vào được nên vẫn luôn đứng đợi Tống Giảo Mộng ở đây.
Mấy năm nay, cậu ta vẫn thường xuất hiện trong cuộc sống của Tống Giảo Mộng, mắng không đi, đuổi không chạy. Ngay cả mấy năm Tống Giảo Mộng đi tỉnh khác học đại học cậu ta vẫn luôn đặt hoa tươi, quà cáp vào mấy dịp Lễ Tình Nhân và Lễ Thất Tịch.
Tống Giảo Mộng được rất nhiều người theo đuổi, nhưng Lý Mạc nhất định là kẻ mà cô chán ghét nhất. Cậu ta chẳng khác gì miếng keo chó, xé mãi không ra, đụng tới là dính tay, dính hết tay này đến tay kia.
Cô ấy kéo cánh tay Thẩm Toàn Chương đi về phía cổng như không có chuyện gì xảy ra, Lý Mạc liếc mắt một cái đã nhận ra cô, ôm bó hoa chạy tới.
“Giảo Mộng!” Cậu ta mặt mày rạng rỡ, sau khi nhìn thấy bàn tay hai người họ đan vào nhau, sắc mặt đột ngột thay đổi, “Thẩm… Người này ai vậy?”
Liếc mắt nhìn thoáng qua cứ tưởng là Thẩm Quyết Tinh, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện tuổi tác của người kia không đúng, chiều cao cũng không đúng.
Tống Giảo Mộng lạnh lùng nhìn cậu ta: “Có liên quan đến cậu à? Tôi đã bảo cậu đừng tới nữa, cậu còn tới đây làm gì? Không lẽ cậu nghe không hiểu tiếng người?”
Trên mặt Lý Mạc hiện lên một tia tức giận, nhưng mau chóng áp xuống, trở nên thận trọng: “Anh chỉ ... chỉ muốn gặp em, tặng em một bó hoa thôi.”
“Không cần, cậu đem tặng người khác đi.” Không phải tự nhiên mà Tống Giảo Mộng có hảo cảm với Thẩm Quyết Tinh. Trừ bỏ chuyện khác biệt giới tính, bọn họ hoàn toàn là cùng một loại người. Thông minh, xinh đẹp, sự nghiệp thành công, hơn nữa sẽ không bao giờ để lại một chút vọng tưởng nào cho người mình không thích.
“Em… em thích Thẩm Quyết Tinh đến vậy sao? Hắn không để ý đến em, em thà đi tìm một tên hàng nhái cũng không chịu chấp nhận anh ư?”
Nghe thấy hai chữ “hàng nhái”, lông mày Thẩm Toàn Chương giật giật. Lý do thoái thác này thật mới mẻ, anh ta lớn đến chừng này mới nghe thấy lần đầu.
“Mộng Mộng, vị này là?” Nếu là “bạn trai” thì lúc này không thể không lên tiếng, Thẩm Toàn Chương mỉm cười mở miệng, giọng điệu thân mật.
“Người qua đường râu ria thôi.” Tống Giảo Mộng quẹt thẻ, không thèm nhìn đến Lý Mạc một cái, kéo tay Thẩm Toàn Chương đi vào bên trong.
Cảm nhận được Lý Mạc vẫn đang đứng ngoài cửa quan sát, Tống Giảo Mộng nói cười vui vẻ, cả người dán sát vào người Thẩm Toàn Chương, trông như một đôi tình nhân thật sự.
“Xin cảm ơn.”
Thẩm Toàn Chương mỉm cười nghiêng đầu: “Chuyện nhỏ, không có chi.”
Hai người bước vào thang máy, Tống Giảo Mộng lập tức buông tay, nhanh chóng giữ khoảng cách với Thẩm Toàn Chương.
“Rắc rối của người đẹp.” Không cần đối phương giải thích, Thẩm Toàn Chương gần như đã đoán được chuyện gì.
“Gặp phải loại người này, đẹp hay không cũng sẽ rắc rối thôi.” Tống Giảo Mộng vén tóc ra phía sau, giọng điệu đầy chán ghét.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Tống Giảo Mộng nhanh chân bước ra ngoài nhìn xuống lầu, thấy Lý Mạc đã không còn ở đó nữa, cô ấy nhẹ nhõm thở ra.
“Xong rồi, anh có thể đi.” Cô nói với Thẩm Toàn Chương ở phía sau.
Đối với thái độ vắt chanh bỏ vỏ này của cô, Thẩm Toàn Chương cũng không tức giận, cười nói: “Không định mời tôi vào nhà uống ly trà sao?”
Nếu đổi lại là Cố Chiếu, có lẽ cô sẽ thật sự ngây thơ mời đối phương vào nhà uống trà. Nhưng Tống Giảo Mộng không phải là cô gái nhỏ chưa trải đời, muốn tán tỉnh sao, không dễ như vậy đâu.
Tống Giảo Mộng nhìn anh ta, nghiêng nghiêng đầu: “Anh có biết vì sao tôi vừa ý Thẩm Quyết Tinh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu ấy trẻ tuổi, đẹp trai, thông minh, thoạt nhìn gen rất tốt.” Tống Giảo Mộng ấn ngón tay vào khóa vân tay nhà mình, một âm thanh nhỏ vang lên, cửa mở.
“Vậy tôi không tốt sao?” Thẩm Toàn Chương đứng yên tại chỗ, nửa câu sau từng chữ đều rất nhẹ, mang theo ý dụ dỗ, “Chúng tôi còn rất giống nhau.”
Tống Giảo Mộng đi vào nhà, cách một cánh cửa mỉm cười với anh ta: “Anh già quá rồi.”
Lần đầu tiên nụ cười của Thẩm Toàn Chương đông cứng trên mặt.
“Nếu muốn sinh con, có khi tinh trùng không còn tốt nữa.” Tống Giảo Mộng tiếc nuối nói, “Tôi cũng chỉ vì suy xét cho đời sau thôi.” Nói xong, cô ấy đóng cửa lại trước mặt Thẩm Toàn Chương.
Lão đàn ông kiểu như Thẩm Toàn Chương cô ấy đã gặp quá nhiều. Dù cô có muốn chơi cũng không đến lượt anh ta. Chẳng lẽ cô thiếu đàn ông sao?
Tống Giảo Mộng ném giày cao gót đi, gấp không chờ nổi mà nhào lên sofa, gọi điện thoại cho Sở Viên Nguyên, kể lại bữa cơm rất kỳ lạ đêm nay.
Sở Viên Nguyên đang chạy bộ trong phòng tập thể dục, nghe cô ấy phun tào, suýt chút nữa không theo kịp tốc độ của máy. Cuối cùng cô đành bước xuống khỏi máy chạy bộ.
“Mình còn tưởng lần trước nghe giọng Cố Chiếu trong điện thoại là vì Thẩm Quyết Tinh muốn giới thiệu cậu ấy cho anh trai, kết quả không phải…”
“Cậu có từng nghĩ là…” Sở Viên Nguyên do dự, vẫn quyết định đánh thức người chị em của mình, “Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu có thể có gì đó không? Làm gì có ai đặc biệt đưa đối tượng xem mắt của anh trai về nhà như vậy.”
Tống Giảo Mộng trầm mặc, đột nhiên hét lên chói tai: “Vậy là mình bại bởi Cố Chiếu sao?”
Lời này không phải nhằm vào Cố Chiếu mà là nhằm vào tất cả phụ nữ trên đời.
“Đời này mình chưa từng thua ai.” Tống Giảo Mộng tức muốn chết.
Sở Viên Nguyên thở dài: “Có một số chuyện không nói rõ được.”
Sau ngày hôm đó, đúng như Cố Chiếu nghĩ, Thẩm Toàn Chương không liên lạc lại với cô, hai người chấp nhận dần đần xa cách. Cô Hiểu Quyên hỏi, cô cũng nói đúng sự thật, cảm thấy mình và anh ta không phù hợp. Bà lão có tiếc nuối đến đâu cũng không thể ép buộc cô yêu đương, đành phải từ bỏ.
Thời tiết nóng bức, sau giờ ngọ nhà ăn sẽ nấu món chè đậu xanh giải nhiệt cho các cụ già. Viện trưởng Phương bảo Cố Chiếu mang mấy ly chè đến khu sa sút trí tuệ phân phát cho nhóm công nhân thi công.
Cố Chiếu và một vị hộ lý khác bưng chè đậu xanh đi đến khu sa sút trí tuệ, phát hiện Thẩm Quyết Tinh cũng đang ở đó.
Từ sau bữa tối bốn người, cả hai đã không còn liên lạc với nhau, chắc cũng được mấy ngày.
“Cảm ơn, cảm ơn…” Công nhân nhận chè đậu xanh, bưng bát ngồi xổm dưới bóng râm uống một hơi.
Cố Chiếu phân phát đến ly cuối cùng, cô tới trước mặt Thẩm Quyết Tinh.
Anh ngồi ở trên tấm vật liệu xây dựng, cầm một xấp giấy quạt quạt, mồ hôi từ trên thái dương chảy xuống, dọc theo cằm và đằng sau gáy.
“Gì vậy?” Anh liếc cái ly trên khay, hỏi.
Cố Chiếu hơi cúi người, để anh nhìn bên trong ly: “Chè đậu xanh, cậu uống không?”
Thẩm Quyết Tinh không nói có uống hay không nhưng vẫn cầm lấy.
“Gần đây có trò chuyện với anh tôi không?” Chiếc ly chạm đến bên môi, anh giống như lơ đãng hỏi.
Cố Chiếu phải đợi để thu gom ly giấy lại, liền ôm khay ngồi ở bên cạnh cạnh.
“Không có trò chuyện.”
“Ồ.”
Nhất thời không ai nói gì.
Qua một lát, Thẩm Quyết Tinh nói: “Hôm nay tan làm tiện đường tôi có thể đưa cậu về nhà.
“A…” Cố Chiếu nhìn anh, yếu ớt nói, “Nhưng hôm nay tôi… có hẹn bạn đi ăn cơm.”
Vừa nghe tin mối nhân duyên với con trai cháu ngoại gái của cô Hiểu Quyên không thành, ông cụ Dương lập tức giới thiệu con trai nhà hàng xóm ông ấy cho Cố Chiếu. Hai người không kết bạn WeChat nhưng hai bên trưởng bối đã hẹn một buổi gặp mặt ở quán cà phê gần đó.
“Lại hẹn bạn nữa sao?” Thẩm Quyết Tinh nheo nheo hai mắt, thấy ánh mắt Cố Chiếu lẩn tránh, đột nhiên có suy đoán, “Xem mắt?”
Cố Chiếu cúi thấp đầu, phát ra một tiếng “Ừm” thật nhỏ.
Thẩm Quyết Tinh: “…”
Anh vò chiếc ly giấy trong tay thành một quả bóng, kẽ răng phun ra từng chữ: “Thôi vậy.”